Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 140: Mổ bụng bắt con

Trong Nhất Ngôn đường ngồi đầy người, đa số quần áo đều không chỉnh tề, bọn họ vốn còn đang trong mộng đẹp, đột nhiên trong phủ xuất hiện khách không mời mà đến, không nói hai lời, túm cổ áo vượt nóc leo tường chạy thẳng, chưa nói đến chuyện bị dọa rớt nửa cái mạng, còn suýt nữa tè ra quần. Nay tốp năm tốp ba tụm lại, vừa không yên vừa suy đoán.

Lúc Quân Nho đến phải nói là rất khó chịu, phía sau còn chạy theo hai tỷ muội sắc mặt trắng bệch, ba người vào Nhất Ngôn đường, gã sai vặt đến đón, “Quân đại gia, ngài đã tới.”

”Tình hình thế nào rồi?” Quân Nho lộ vẻ trầm trọng, ngay cả câu hỏi cũng chứa đầy cẩn thận.

”Chủ tử nhà chúng ta bắt mạch, bên trong đang chuẩn bị mổ bụng bắt con, ngài muốn vào xem một chút không?” Gã sai vặt cung kính lễ độ đáp lại, đồng thời nâng tay chỉ vào căn phòng chứa đầy người, “Người xem, đại phu của Thành Kỳ Sơn đều đã ở đây rồi.”

Quân Nho không nhìn về phía mấy đại phu này, hắn biết đây bất quá chỉ là một loại hành vi tăng thêm can đảm, đời người phải tuân theo thiên mệnh, trái tim lập tức trầm xuống.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc không ổn định được thân hình, lui thẳng về phía sau, khi thân thể đυ.ng vào mép bàn mới dừng lại, “Chủ nhân.” Nước mắt như mưa.

”Hai người các ngươi nuốt hết nước mắt lại cho ta, Minh Kỳ là người tốt sẽ được trời phù hộ, nhất định sẽ không sao!” Mắt lạnh của Quân Nho đảo qua đình viện, “Nếu lỡ như... Các ngươi liền dâng đầu lên cho ta, trên đường xuống Suối vàng, ta dẫn theo bọn ngươi cùng tiễn đưa muội ấy.” Người xảy ra chuyện ngay trước mắt hắn, hắn có chết muôn lần cũng không đền được.

Nhóm thầy thuốc vốn đang xì xào bàn tán lập tức câm như hến, đổ đầy mồ hôi lạnh, tràn ngập sợ hãi nhìn Quân Nho, thầm cầu nguyện mọi việc bình an.

Tầm mắt Quân Nho đảo qua rơi lên người Lý Minh Chiên, vừa vặn Lý Minh Chiên cũng quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Quân Nho nheo mắt tỏa ra sát khí, “Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại ở đây?”

Lý Minh Chiên vốn bị nội thương rất nặng, bị khí thế của hắn ta đè ép, khẽ khụ một tiếng, nâng tay lau vết máu ở khóe miệng, thương tiếc nói:“Minh Kỳ là muội muội của ta.”

”Muội muội? Là muội muội ngươi còn nhẫn tâm hại muội ấy sinh non?” Quân Nho tức giận lạnh lùng xông đến, nâng tay đánh tới.

Lý Minh Chiên đứng yên không né tránh, trong mắt tràn ngập kiên định, không chớp mắt một cái.

Nắm đấm như sấm sét trong mưa gió, mang theo khí thế chưa từng có giáng xuống, sắp đập trúng xương gò má hắn ta, lại bị một bàn tay mềm mại xinh xắn ngăn cản, “Quân gia, ngài dừng tay.”

Hoàng Doanh Doanh cản cú đánh của Quân Nho, “Quân gia, ngài đừng đánh hắn, ta sợ sẽ bẩn tay ngài.”

”Ngươi biết hắn?” Quân Nho bóp nắm tay răng rắc, giận dữ âm u quét nhìn hai người.

”Ừ, ta biết hắn.” Hoàng Doanh Doanh xoay người, nâng tay áo, dịu dàng lau vết máu trên khóe môi Lý Minh Chiên, động tác này nàng ta làm vô cùng tự nhiên, “Muội muội của ngươi muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta.”

Lý Minh Chiên kéo tay nàng ta xuống, dùng sức nắm chặt trong tay, “Doanh Doanh, ta xin nàng, cứu muội ấy.”

”Ngươi đã nói, đời này tuyệt sẽ không bao giờ cầu xin ta, nếu có, ngươi sẽ dùng mạng mà đền.” Hoàng Doanh Doanh lộ vẻ nghiêm túc, dùng sức rút tay ra, “Nàng là đồ đệ của Thất gia, ngươi không cầu xin ta, ta cũng sẽ cứu.”

Lý Minh Chiên lộ ra chút cười khổ, “Cám ơn.”

Hoàng Doanh Doanh hành lễ với Quân Nho, đưa hắn ta vào bên trong.

Nhiệt độ phòng trong có hơi cao, ai cũng đều cực lực đè nén gì đó, tiếng hít thở nặng nề liên tiếp. Lý Minh Kỳ gối lên đùi Trầm Ngạn Khanh, hai tay nắm chặt lấy tay hắn, thấy đại ca nhà mình tiến vào, lộ ra một nụ cười, “Ca ca, ca đừng lo lắng.”

Lý Minh Chiên khổ không thể nói, đây chính là muội muội mềm lòng của hắn, cho dù bị tổn thương rất nhiều, lại vẫn luôn nghĩ đến người khác trước, hắn bước vài bước đến bên giường, quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay đang vươn ra của nàng, “Kỳ Kỳ, là ca ca có lỗi với muội, là lỗi của ca ca.” Gương mặt dịu dàng từ từ tràn ngập đau thương.

”Ca, tháo mặt nạ ra đi, cho muội nhìn thấy mặt ca.” Đôi môi trắng bệch khẽ động, lộ ra răng nanh trắng nõn, ca ca giống như phụ thân, dịu dàng như Ngọc, nho nhã dễ gần.

Lý Minh Chiên nghe vậy vội gật đầu, tháo bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt, lộ ra gương mặt quen thuộc mà xa lạ, “Ca, đã hai năm không nhìn thấy ca, nay được gặp, muội thật vui mừng.”

Sao có thể không tự trách đây, nhìn gương mặt nàng tái nhợt ướt mồ hôi, nghe giọng nói run rẩy nhịn đau của nàng, huynh trưởng như hắn tựa như bị dao khứa tim gan, “Kỳ Kỳ, muội bình an, về sau ca ca sẽ ở cạnh muội nhiều hơn, được không?”

Lý Minh Kỳ lắc đầu cười suy yếu, “Ca, muội biết ca có nổi khổ riêng, có chuyện ca không thể không làm, muội hiểu được, muội không trách ca, thật đó....” Nàng nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục mở miệng, “Nhưng cha mẹ lớn tuổi, bọn họ cần ca, ngày ngày đêm đêm đều ngóng trông ca về nhà, ngóng trông ca Thành Gia Lập Nghiệp, bọn họ muốn có cháu trai, ca, muội cũng muốn làm cô.”

Trừ gật đầu Lý Minh Chiên còn có thể làm gì đây? “Được... Ta hứa với muội, Kỳ Kỳ, ca ca nghe lời muội, tất cả đều nghe theo muội, muội đừng nói nữa, muội bình an đã, sau này cứ nhìn việc làm của ca ca, được không?”

”Ca, muội phải nói.” Lý Minh Kỳ kéo tay hắn đặt lên mặt mình, cố gắng cười ngọt ngào, “Từ nhỏ ca đã thương muội, muội biết ca yêu muội muội nhất. Ca à, muội... lỡ như có chuyện, muội không muốn ca khổ sở tự trách, chỉ mong ca sống bình an, sống để phụng dưỡng cha mẹ, được không?”

Kiếp trước kiếp này Lý Minh Kỳ chưa từng cầu xin ai, chỉ duy nhất lần này. Nàng nhìn khuôn mặt giống phụ thân của ca ca, cả trái tim đều run rẩy, nhịn không được cất cao giọng, “Ca, ca mau hứa với muội đi.”

”Việc gì ca ca cũng hứa, chỉ cần muội bình an khỏe mạnh.” Lý Minh Chiên không dám nghĩ đến việc xấu, lỡ như muội muội xảy ra chuyện, đời này hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình, dịu dàng lau nước mắt cho nàng,“Muội muội, ta hứa với muội, chỉ cần muội vui vẻ khỏe mạnh gọi ta một tiếng ca, bảo ta làm gì, ca ca đều đồng ý.”

Lý Minh Kỳ cười gật đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Trầm Ngạn Khanh, “Tướng công, đưa tay cho thϊếp.”

Trầm Ngạn Khanh vẫn không mở miệng nói gì, nghe vậy, vô cùng phối hợp đưa tay qua, ánh mắt lại lạc lên người Lý Minh Chiên.

”Hai người một là ca ca ruột của muội, một là phu quân của thϊếp, đều là người thân thiết nhất, thϊếp muốn hai người bỏ qua hiềm khích lúc trước, bắt tay thân thiện.” Nói quá vội vàng, ho khan mãnh liệt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Chiên liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời gọi tên nàng, “Kỳ Kỳ, ta hứa với nàng.”

”Ca hứa với muội.”

”Vậy rất tốt... rất tốt.” Mí mắt giống như nặng ngàn cân, chớp hai cái cuối cùng nhắm lại.

”Hai người đừng lo lắng, ta vừa mới đốt thất hồn hương, sẽ khiến nàng ngủ mê, bằng không ta sợ nàng không chịu đựng nổi đau đớn khi mổ bụng.” Hoàng Doanh Doanh lau sạch sẽ hai tay, đôi mắt hạnh trong veo như nước nhìn về phía Trọng Thất Lâu, “Thất gia, con đã chuẩn bị xong rồi.”

”Tốt, Minh Chiên, ngươi cùng ta ra ngoài trước đã.”

”Dạ.” Lý Minh Chiên liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh thật sâu, xoay người giúp Trọng Thất Lâu đẩy xe lăn rời phòng.

Hoàng Doanh Doanh cởϊ qυầи áo giúp Lý Minh Kỳ, phủ lên thân dưới của nàng một tấm chăn gấm, chỉ lộ ra cái bụng nhô cao cao, “Trầm cung chủ, thân thể phu nhân thực suy yếu. Toàn bộ nội lực của nàng đều bị hút đến cuống rốn, lát nữa lúc ta rạch bụng, nội lực sẽ tản hết ra, đến lúc đó ngươi bảo vệ tâm mạch của nàng, không để nàng bị chấn động, được chứ?” Còn chưa bắt đầu, trên mặt nàng ta đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Trầm Ngạn Khanh khép mắt gật đầu, mặc dù hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn không nhịn được mà nảy sinh tuyệt vọng, Kỳ Kỳ, nàng đừng bỏ lại ta, hắn đè nén tất cả cảm xúc tiêu cực,“Ta làm được.”

”Trầm cung chủ, ngài yên tâm, từ nhỏ ta đã ở trong núi nghiên cứu sách thuốc, cũng đã vài lần mổ bụng bắt con giúp người ta, chỉ cần ngài bảo vệ được tâm mạch của nàng, ta nắm chắc sẽ giúp mẹ con họ bình an.” Hoàng Doanh Doanh hít thật sâu một hơi, nói không khẩn trương là giả, người trên giường không chỉ là đệ tử của Thất gia, còn là muội muội ruột của Lý Minh Chiên, mặc kệ nói thế nào, cũng phải dốc toàn lực.

”Ngươi đừng khẩn trương.” Trầm Ngạn Khanh với tay mình đặt tại môi Lý Minh Kỳ, đồng thời đè nén khí thế trên người.

Hoàng Doanh Doanh ừ nhẹ một tiếng, khí thế của hắn vừa thu lại, quả nhiên nàng ta dễ chịu hơn rất nhiều, với tay cầm lấy thanh dao nhỏ chậm rãi nung trên lửa đỏ, thỉnh thoảng còn rải chút thuốc bột lên thân dao, chờ khi hết thảy đã chuẩn bị xong, nàng ta nhìn Trầm Ngạn Khanh, được hắn cho phép, vững vàng đặt lưỡi dao lên bụng Lý Minh Kỳ, từ rốn rạch một đường xuống dưới.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh Lý Minh Kỳ kêu đau ra tiếng, hai tay đột nhiên nắm chặt đệm dưới người, răng nanh theo bản năng cắn chặt.

Đau, toàn thân cao thấp, giống như bị lửa mạnh đốt cháy, yết hầu phát khô, nàng vội vàng nuốt chất lỏng trong miệng. Máu của hắn từng giọt từng giọt chảy vào cổ họng nàng, đốt nóng tinh thần càng ngày càng mơ hồ của nàng.

Trầm Ngạn Khanh bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh vững vàng, bàn tay nhẹ vuốt răng nanh của nàng, hướng dẫn nàng dùng sức hút cắn, hắn khom người hôn lên cái trán ướt mồ hôi của nàng, “Kỳ Kỳ, đúng vậy đó, dùng sức cắn.” Tim của hắn sớm vì đau đớn mà chết lặng, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua động tác của Hoàng Doanh Doanh, nhìn nàng chảy máu thành dòng, nhìn tay Hoàng Doanh Doanh thăm dò vào trong cơ thể nàng... Trầm Ngạn Khanh không bỏ qua một bước nào, đồng thời nén đau dịu dàng nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nàng, tay kia vẫn luôn nắm chặt tay trái nổi gân xanh của nàng, nội lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể nàng, bảo vệ tâm mạch nàng, ân cần săn sóc sức lực khô kiệt của nàng, bổ sung sức sống cho cơ thể nàng.

Hoàng Doanh Doanh thỉnh thoảng vuốt mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghiêm trọng, mỗi động tác đều cực kỳ cẩn thận. Toàn bộ quá trình này, chịu dày vò tra tấn không chỉ có Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Kỳ, nàng ta cũng thế.

Ngực Lý Minh Kỳ bắt đầu phập phồng dồn dập, tim đập nhanh hơn, răng nanh nghiến cắn cũng lỏng ra, phát ra vài tiếng rêи ɾỉ đau đớn đến tận cùng, nàng hít vào không ngừng, thở ra lại thiếu.

Trầm Ngạn Khanh biến sắc, vội vàng rút tay ra, đặt lên ngực nàng, ruột gan rối bời, “Kỳ Kỳ, nàng kiên cường một chút, ta van xin nàng, không phải nàng rất thích đứa bé sao, sao nàng có thể nhẫn tâm bỏ nó, Kỳ Kỳ, nàng đã hứa với ta, đã hứa với ta.” Hắn nói không ngừng, nội lực toàn thân không hề giữ lại mà truyền vào cơ thể nàng.

Nàng rất muốn nói mình tốt lắm, nàng sẽ kiên cường, nhưng thật sự chút sức lực để động đậy đầu ngón tay nàng cũng không còn. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, trên gương mặt tái nhợt mới lộ ra nét dịu dàng yên ổn, hoàn toàn rơi vào mê man.