Trong Ngô Đồng hiên, nến đỏ long phượng cháy tí tách lay động. Tân phòng có vẻ hơi mờ tối, trên chăn lụa thêu hoa trải đầy táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt sen… thành hình trái tim.
Bên trong thực yên tĩnh, hạ nhân hầu hạ đã bị chủ nhân đuổi ra ngoài. Lý Minh Kỳ có chút dè dặt ngồi nơi mép giường, hai tay nắm lấy nhau, bị nàng siết đến ửng đỏ. Đôi mắt to dưới lớp khăn voan đỏ thỉnh thoảng đảo quanh, trong tầm mắt đều là màu đỏ.
Trầm Ngạn Khanh nhìn tân nương của mình, hít một hơi thật sâu, dằn nén thứ tình cảm mừng như điên khó có thể ức chế. Đứng trước bàn rót hai chén rượu trái cây, chậm rãi bước đến bên giường, xốc khăn voan đỏ của tân nương lên, mỉm cười gọi: “Nương tử.”
Sắc mặt Lý Minh Kỳ ửng đỏ, cúi đầu, vốn định không để ý tới, lại nghĩ, đại hôn là việc vui, không nên khiến hắn mất hứng, nhẹ giọng trả lời: “Tướng công.”
Hai người không chỉ đã từng có một lần cận kề da thịt, thậm chí ngay cả đứa bé cũng đã bốn tháng, theo lý thuyết thì sẽ không còn e lệ, nàng lại vẫn xấu hổ, vào đêm tân hôn, tim nàng đập cực nhanh, sắc mặt cực hồng, thậm chí đến cổ cũng nhuộm đỏ ửng.
Trầm Ngạn Khanh cực kỳ yêu vẻ xấu hổ nhát gan của nàng, khiến hắn sinh ra niềm thương tiếc vô hạn, ngồi xuống bên người nàng, đưa một chén rượu qua, “Nương tử, uống cùng vi phu chén rượu đi.”
Lý Minh Kỳ tiếp nhận chén rượu, rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi lóng lánh tràn đầy ý cười, vô cùng phong lưu, nhìn khiến Trầm Ngạn Khanh có chút không nén được.
”Tướng công, cạn hết chén này, từ nay về sau thϊếp và chàng là vợ chồng đồng lòng.”
Cạn hết chén rượu, Lý Minh Kỳ bị hắn ôm vào trong lòng, thuận thế tựa đầu chôn vào ngực hắn, nghe tim hắn rung động đập thình thịch, vốn tưởng chỉ có bản thân mình khẩn trương, thì ra hắn cũng không trấn tĩnh như vẻ ngoài, không nhịn được mà khẽ nở nụ cười.
”Đang cười gì thế?”
Đỉnh đầu truyền đến câu hỏi của hắn, Lý Minh Kỳ khẽ ngẩng đầu, đặt nụ hôn lên khóe môi hắn, “Chẳng lẽ chàng không vui sao?”
Vui chứ, vui đến không tả nỗi. Trầm Ngạn Khanh dịu dàng mà mạnh mẽ hôn xuống, dã thú trong lòng rốt cục có thể quang minh chính đại bước ra bày tỏ du͙© vọиɠ của hắn, ôm nàng thuận thế nằm lên giường lớn mềm mại, đôi mắt đen bóng sâu thẫm, tay phải vuốt ve mặt nàng, “Kỳ Kỳ, ta chưa bao giờ vui sướиɠ như thế.”
Hai tay Lý Minh Kỳ choàng qua cổ hắn, sóng mắt đảo quanh, gian xảo hỏi: “Có muốn vui sướиɠ hơn không?”
Những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này ngập tràn tình ý, Trầm Ngạn Khanh nghe xong, hai mắt không thể dằn nén mà nhuộm đầy nɧu͙© ɖu͙©, cúi người, tỉ mỉ hôn bên tai nàng, hướng về phía vành tai mẫn cảm của nàng thổi khí, hắn cười nói: “Vi phu mỏi mắt mong chờ.” Ngậm môi của nàng, lưỡi trơn trượt tùy ý càn quét trong lãnh địa của nàng, đoạt lấy ngọt ngào của nàng.
Lý Minh Kỳ đáp lại có phần trúc trắc, vẫn bị động như trước kia, hôn đến cuối cùng thì ngay cả không khí hít vào cũng mang theo hương vị của hắn.
Vừa hôn xong, nàng thở hồng hộc, môi sưng đỏ mọng, mang theo vẻ sáng bóng mê người, mặt đầy ý cười, nàng nhìn nam nhân trên người, hai tay tháo buộc tóc của hắn, vuốt ve mặt hắn, “Tướng công.”
Vành tai và tóc mai chạm nhau, vạt áo dần buông, thấy sắp rơi xuống, Lý Minh Kỳ giữ chặt bàn tay gấp gáp của hắn, “Ngoan nào, để thϊếp.”
Màu mắt Trầm Ngạn Khanh càng lúc càng tối, hiếm khi nương tử nhà mình muốn chủ động, bèn nghe lời thu tay, ngoan ngoãn nằm yên, gối lên hai tay, mỉm cười chờ động tác của nàng, “Nương tử, xin cứ tùy ý hái hoa.”
Mặt Lý Minh Kỳ lập tức đỏ hồng, ban đầu còn có chút lúng túng. Nhưng vừa nhìn thấy khóe môi hắn cười, vũ trụ liền bùng nổ, cái lưỡi Đinh Hương liếʍ liếʍ môi, thấy yết hầu của hắn chuyển động, nàng cười mê hoặc, ngồi xuống vắt ngang trên người hắn, bắt đầu cởϊ áσ tháo thắt lưng cho hắn.
Nến đỏ lay động, trên mặt đất, quần áo hỗn độn.
Trong màn ấm áp, nữ trên nam dưới, ngập tràn hương sắc.
Động tác của Lý Minh Kỳ thật sự trúc trắc, chờ khi quần áo hai người trút hết, toàn thân đã mướt mồ hôi. Mà Trầm Ngạn Khanh đã dựng cột chống trời, ánh mắt nóng đến mức có thể ăn thịt người, cố sức chịu đựng, muốn xem thử nàng có thể làm ra tình trạng gì.
Là ai đang tra tấn ai đây? Lý Minh Kỳ nghiến răng nghiến lợi, thân thể bị hắn trêu chọc đã ửng hồng, nhìn thân thể nam tính trắng sáng như ánh trăng dưới thân, nàng bỗng cảm thấy luống cuống, không biết nên xuống tay từ đâu? Vậy đành bắt đầu lại từ đầu, có bản lĩnh thì chàng cứ tiếp tục chịu đựng.
Trầm Ngạn Khanh trầm giọng bật cười, cánh tay mạnh mẽ đầy sức lực hơi siết chặt, da thịt hai người trực tiếp kề sát nhau, “Kỳ Kỳ, nàng đang mưu sát chồng sao?”
Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, “Tướng công, bốc lửa rồi sao?” Vẻ mặt và giọng điệu đều đáng yêu đến cực hạn.
”Kỳ Kỳ, nàng nói thử xem.” Ôm sát thân thể mềm mại thơm tho của nàng, tựa đầu chôn vào cổ nàng, “Đều do nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.”
Lý Minh Kỳ cười vô tội, hai chân như rắn quấn lấy eo hắn, cười nói: “Vậy thì cùng nhau bốc cháy thôi.” Lời vừa nói ra, hắn liền bất chấp hôn lên môi nàng, hận không thể cắn nuốt cả người nàng, mái tóc đen theo động tác của hai người mà quấn lấy nhau.
Trầm Ngạn Khanh kiêng dè việc nàng có thai, động tác cũng khá nhẹ nhàng, dịu dàng yêu thương. Đôi môi mềm kề sát, xoay chuyển, mỗi lần đầu lưỡi chạm nhau đều có thể khiến toàn thân run rẩy.
Lúc tạm ngừng, một đôi cánh tay hữu lực ôm nàng vào lòng, mềm nhẹ hôn lên tóc mai đẫm mồ hôi của nàng, ngập tràn tình ý, “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ.”
Đầu óc Lý Minh Kỳ trống rỗng, kề sát nguồn nhiệt bên người, dụi dụi trước ngực hắn, tìm được một vị trí thoải mái, cất giọng khan khàn nói:“Ngạn Khanh, thϊếp mệt rồi.”
Trầm Ngạn Khanh vô cùng săn sóc, không náo loạn nàng, “Mệt thì ngủ đi, ta lau người cho nàng.”
Ngoài cửa sổ pháo hoa nở rộ, cực kỳ rực rỡ.
Lý Minh Kỳ tựa vào lòng hắn, được ôm mà nửa ngủ nửa tỉnh, kiếp trước kiếp này như mây khói, lướt qua trong chớp mắt, có thể giữ lại cũng chỉ là vòng ôm rộng lớn ấm áp phía sau. Ngẩng đầu trong lòng hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ẩn chứa tình cảm, nỉ non: “Ngạn Khanh, đời người trăm năm, thϊếp ở mãi bên chàng có được không?” Chàng phải nhớ kỹ lời thề ‘không rời không bỏ’ của chàng mới được.
Trầm Ngạn Khanh hôn đôi mắt mông lung của nàng, “Kỳ Kỳ, đừng sợ, ta sẽ luôn ở cạnh nàng.” Sinh mạng của ta và nàng là một, mặc kệ là trăm năm hay bao lâu chăng nữa, mặc kệ khi là người hay đến cõi U Minh, tuyệt sẽ không để nàng bơ vơ cô độc.
Lý Minh Kỳ nắm chặt tay hắn, khóe môi mỉm cười, tiến vào mộng đẹp.
Ngạn Khanh, mong ước của thϊếp không nhiều lắm, chàng đều biết chứ?
Trầm Ngạn Khanh nghe tiếng tim đập bình ổn của nàng, vuốt ve bụng đã hơi lộ rõ của nàng, khóe môi hiện lên chút ý cười.
Kỳ Kỳ, mong ước của nàng chính là ước mộng của ta.
Mong ước gì? Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
Ước mộng gì? Năm tháng yên bình, cả đời yên ổn.
......
Trầm Ngạn Khanh nhắm mắt chừng một khắc liền mở ra lần nữa, hôn lên mi tâm của người yêu đang ngủ say, nhẹ xuống giường mặc quần áo, đâu đó xong xuôi, mới gọi Bạch Trản vẫn chờ đợi một bên, màn giường rơi xuống, che lại bóng dáng một người một hổ.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc cũng không hề ngủ, vẫn canh giữ bên ngoài, thấy cung chủ nhà mình bước ra, vội quỳ gối hành lễ, “Nô tỳ tham kiến cung chủ.”
”Đứng lên đi, các ngươi ở đây canh chừng, không được vào quấy rầy, ta đi rồi sẽ về.” Trầm Ngạn Khanh dặn dò một câu, xoay người bước đi.
”Bọn nô tỳ hiểu ạ.” Phượng Nhã và Phượng Ngọc quỳ gối hành lễ, trong mắt đều là ý cười.
Trầm Ngạn Khanh quay đầu lại nhìn thoáng vào bên trong, sâu trong con ngươi đen nổi lên bão táp, cất bước đi về hướng Chu Tước các ở phía Bắc.