“Con nít nói linh tinh, phu nhân sao lại coi là thật?”
Trấn quốc công nghe vậy vội vàng an ủi: “Con dâu có nhiều người bảo vệ như vậy, về nhà chắc chắn thuận lợi, thay vì lo lắng cho con bé, chi bằng bà lo lắng cho đạo thánh chỉ trong tay chúng ta, bệ hạ đã quyết tâm giữ Uyên Nhi lại, Uyên Nhi chưa chắc đã bằng lòng… Hôm nay trong phủ e là sẽ náo loạn!”
“Náo loạn gì chứ? Quân lệnh như sơn, bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, Uyên Nhi nó còn có thể kháng chỉ hay sao?”
Cố thị hừ lạnh một tiếng, sau đó thở dài, nói: “Đã như vậy thì tin tức Uyên Nhi tỉnh lại cũng nên công bố rồi, sai người đi mời Tiêu lão đến đây đi!”
Cái miệng của Tiêu lão, chính là cái loa lớn của kinh thành!
Có chuyện gì muốn thông báo rộng rãi thì tìm ông ấy, chắc chắn không sai.
Một lát sau, Tiêu lão vào phủ Trấn quốc công, Ân Thất Thất cũng đến cửa phủ Định Nam hầu.
Ba ngày trước Ân Thất Thất thay mận đổi đào, đem toàn bộ của hồi môn quyên tặng khiến cả thành đều biết, hôm nay nàng về nhà cũng được vạn người chú ý.
Dù sao ba ngày nay, phủ Trấn quốc công phong tỏa tin tức, tất cả mọi người đều muốn biết kết quả việc xung hỷ, quan tâm tình trạng của vị Thế tử Chiến Thần Nam Lương bọn họ.
Cửa phủ Định Nam hầu đông nghịt người, thấy đoàn xe về nhà đến mới nhường ra một con đường.
Nhưng khác với sự nhộn nhịp xung quanh, cửa phủ lại vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ có Lục ma ma dìu Tần thị ngóng trông…
“Cô nương vừa gả đi ba ngày về nhà mẹ đẻ lại mặt, chỉ có thân mẫu ra đón, đây cũng quá coi thường rồi chứ?”
“Chẳng lẽ tin đồn là thật? Người gả vào phủ Trấn quốc công xung hỷ, thật sự là thiên kim thất lạc bên ngoài của phủ Định Nam hầu?”
“Tạ thế tử sống chết chưa rõ, phủ Định Nam hầu dùng thiên kim thật thay thiên kim giả gả đi xung hỷ, thao tác này cũng khó hiểu, phần nào có chút không phân biệt thân sơ rồi!”
“…”
“Mẫu thân!”
Ân Thất Thất nhảy xuống xe ngựa, khi thấy Tần thị, mắt sáng lên, tiếng xì xào bàn tán xung quanh cũng đột ngột im bặt.
Mọi người nhìn Ân Thất Thất, ngây người.
Đen quá!
Xấu quá!
Gầy nhỏ xấu xí quá!
Thiên kim thật trông như vậy, đột nhiên bọn họ lại cảm thấy, thao tác thay mận đổi đào của phủ Định Nam hầu, cũng không khó hiểu lắm phải không?
“Thất Thất! Cuối cùng mẫu thân cũng đợi được con rồi, con có khỏe không? Người phủ Trấn quốc công có bắt nạt con không?”
Tần thị bất chấp ánh mắt xung quanh, loạng choạng chạy xuống bậc thang, nắm lấy hai cánh tay Ân Thất Thất, nhìn từ trên xuống dưới: “Thất Thất của mẫu thân chịu khổ rồi, hu hu…”
“Mẫu thân, con rất khỏe!”
Ân Thất Thất thấy vậy vội vàng nói: “Con ở phủ Trấn quốc công ăn ngon uống ngon, mẫu thân xem, con còn béo lên rồi!”
“Tốt! Khỏe là tốt rồi!”
Tần thị nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của nữ nhi, vừa khóc vừa cười, không muốn nữ nhi bị người ta vây xem, kéo nữ nhi đi về phía cửa phủ: “Chúng ta về phủ trước, về phủ rồi nói!”
Ân Thất Thất: “…”
Cửa phủ Định Nam hầu, có dễ vào như vậy sao?
Biết mà không nói, Ân Thất Thất bị mẫu thân kéo đi một cách bị động, còn chưa đi được hai bước…
“Đứng lại!”
Trong cửa phủ đột nhiên có một đám ma ma tôi tớ xông ra, người dẫn đầu chính là Giang ma ma bên cạnh Ân lão phu nhân.
Bà ta nhìn mẫu tử Tần thị từ trên cao xuống, vẻ mặt chán ghét, giơ tay chỉ, nói: “Lão phu nhân có lệnh, không cho sao chổi Ân Thất Thất này bước vào phủ Định Nam hầu!”
Ân Thất Thất bị chỉ mặt vẫn bình tĩnh.
Vai hề nhảy nhót, không liên quan đến ta!
“Cái gì?”
Nhưng Tần thị lại loạng choạng một cái, trong mắt lóe lên một tia tức giận: “Tại sao? Nữ nhi gả đi, ba ngày sau quay về nhà mẹ đẻ là quy củ, nào có đạo lý không cho nữ nhi về nhà?”