Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, Tần thị cố gắng muốn ngồi dậy, bị Ân Thất Thất ấn xuống, chỉ có thể nắm tay nàng lo lắng nói, “Thất Thất, sao đột nhiên con lại trở về? Nghe nói hôm qua Trấn Quốc công phu nhân đã chặn con ở ngoài cửa, bọn họ có làm khó con không? Còn con rể, con rể nó có khỏe không?”
“Khỏe! Đều khỏe!”
Ân Thất Thất ngồi xuống bên giường, kiên nhẫn nói, “Cha mẹ chồng rất tốt, con xung hỷ cũng rất tốt, Tạ Quy Uyên đã tỉnh rồi, chỉ là chưa công bố tin tức ra ngoài, con ở phủ Trấn quốc công rất tốt, mẫu thân đừng lo lắng cho con!”
“Tỉnh rồi? Con rể tỉnh rồi?”
Tần thị nghe vậy không giấu được kích động, buông tay Ân Thất Thất, lại chắp tay lạy, “Tạ ơn trời đất! Đây là ông trời có mắt phù hộ gia đình chúng ta...”
Ân Thất Thất: “...”
Cũng không phải vậy!
Trời đất bất nhân coi vạn vật như cỏ rác, tổ sư gia quen giả chết, chủ yếu là nàng có nền tảng vững chắc!
“Đều là mẫu thân vô dụng, là mẫu thân làm Hầu phu nhân quá nhu nhược, mới không bảo vệ được con, còn để con lo lắng vất vả, hu hu!”
Tần thị đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thất Thất, sự áy náy và xót xa trong mắt dần được thay thế bằng vẻ kiên định, “Thất Thất con yên tâm, công bằng thuộc về con, mẫu thân sẽ giúp con đòi lại! Tất cả những gì thuộc về con, mẫu thân cũng sẽ bù đắp cho con!”
Tần thị xuất thân thương gia, vốn là người ngoài mềm trong cứng, nếu không phải như vậy, hôm qua bà ấy cũng sẽ không làm chuyện công khai chống đối mẹ chồng.
Hôm nay lại bước qua cửa tử một lần, khiến bà ấy nhìn rõ bộ mặt lạnh lùng của người nhà họ Ân, lại nhìn đứa nữ nhi ngoan ngoãn an tĩnh trước mặt, Tần thị biết bà ấy phải vùng lên!
Bà ấy vì nữ nhi mất tích mà uất ức trong lòng, bệnh tật triền miên mười năm.
Mười năm nay bà ấy sống mơ mơ màng màng, có vài người e là đã quên danh hiệu Giang Tả Tần thị nữ của bà ấy, quên mất là sau khi bà ấy gả vào phủ Định Nam hầu, đã ngăn chặn đà suy thoái của phủ Định Nam hầu, một mình chống đỡ Hầu phủ rộng lớn này!
Bây giờ nữ nhi của bà ấy trở về, khúc mắc trong lòng bà ấy đã được giải trừ lại còn thoát chết trong gang tấc...
“Thất Thất, con là nữ nhi của ta, là nữ nhi của Tần Thiên Kiều ta, con xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này!”
Tần thị nắm chặt tay nữ nhi, trong mắt lóe lên ánh sáng chưa từng có, trầm giọng nói, “Con không cần lo lắng cho mẫu thân, nếu phủ Trấn quốc công đối xử tốt với con, con cứ ở lại phủ Trấn quốc công trước, con cứ chờ mẫu thân, chờ mẫu thân xử lý xong những chuyện dơ bẩn trong Hầu phủ này, mẫu thân nhất định sẽ đưa tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này đến trước mặt con!”
“Nữ nhi của mẫu thân, vốn nên được yêu thương chiều chuộng...”
Sự yêu thương chiều chuộng này, trước đây bà ấy đều dành cho dưỡng nữ, bây giờ...
Hôn sự sắp đến, dưỡng nữ lại không thấy đâu!
Lúc bà ấy cô độc khó khăn trong Hầu phủ, dưỡng nữ được bà ấy yêu thương chiều chuộng cũng không xuất hiện!
Ân lão phu nhân và những người khác khiến Tần thị thất vọng tột cùng, Ân Sơ Ảnh cũng khiến bà ấy lạnh lòng...
Ân Thất Thất nhìn thấy tử khí quanh trán Tần thị tiêu tan trong nháy mắt, lông mày nhỏ nhướn lên, cười đáp, “Được!”
Ngay cả bùa tục mệnh của nàng, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế tử khí kéo dài mạng sống cho mẫu thân, nhưng ý chí kinh doanh và chiến đấu được khơi dậy lại của mẫu thân lại có thể nghịch thiên cải mệnh, xua tan hoàn toàn tử khí!
Quả nhiên, nhân định thắng thiên mới là đạo lý muôn đời không đổi!