“Vâng! Nghe nói là đổi rồi, đổi thành thiên kim thật thất lạc bên ngoài của phủ Định Nam hầu!”
Gã sai vặt đến báo tin thấy vậy, run rẩy trả lời.
“Sao lại như vậy? Vậy phải làm sao bây giờ!”
Cố thị nghe vậy lập tức rối loạn, lo lắng xoay vòng vòng, “Uyên Nhi của ta còn đang chờ bọn họ xung hỷ cứu mạng, bọn họ sao có thể nói đổi người là đổi người?”
“Lão phương trượng chùa Hộ Quốc đã nói, chỉ cần cưới Thất tiểu thư Ân gia, Uyên Nhi mới có một tia hy vọng sống! Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao? Lão gia, ông mau nghĩ cách đi!”
Trấn quốc công nho nhã bị phu nhân lắc đến choáng váng, thấy vậy vội vàng an ủi, “Phu nhân bớt giận, lúc lão phương trượng rời đi không phải đã nói để chúng ta thuận theo ý trời sao? Nói không chừng việc đổi tân nương vào phút cuối này, cũng là ý trời?”
“Vớ vẩn!”
Cố thị nghe vậy lập tức phun nước bọt vào Trấn quốc công, tức giận quát, “Ta thấy đây không phải ý trời mà là nhân tạo, đây là cơ hội sống sót duy nhất của Uyên Nhi, ai dám phá hoại ta sẽ liều mạng với người đó!”
“Người đâu, ngăn cản tân nương giả đừng cho nàng ta vào cửa! Mang vũ khí theo ta đến phủ Định Nam hầu!”
Người của phủ Trấn quốc công nghe lời Cố thị răm rắp.
Lời Cố thị vừa dứt, lập tức trăm tên thị vệ cao to lực lưỡng xông ra.
Thị vệ cầm gậy gộc, oai phong lẫm liệt!
Theo một tiếng ra lệnh của Cố thị, bước chân chỉnh tề đi theo bà ấy xông ra ngoài.
“Ây da! Phu nhân, người chờ đã, người chờ đã...”
Nhìn thấy sảnh đường tốt đẹp biến thành chiến trường, Trấn quốc công lo lắng giậm chân, vội vàng đuổi theo.
Cửa phủ Trấn quốc công.
Ân Thất Thất vừa mới bước qua chậu lửa và yên ngựa, liền thấy một đám người hùng hổ đi đến từ phía đối diện…
“Ngăn nàng ta lại!”
“Đừng cho nàng ta đi tiếp nữa!”
Cố thị không biết lôi từ đâu ra một cây lưu tinh chùy, giơ tay chỉ vào Ân Thất Thất, hét lớn.
“Tuân lệnh!”
Thị vệ lập tức tiến lên.
Ân Thất Thất: “??”
Nhìn những người chắn trước mặt, nàng ngơ ngác.
“Chuyện gì vậy? Đây là muốn hủy hôn, không cần ta xung hỷ nữa sao?”
Ân Thất Thất ôm con gà trống, một tay vén khăn voan đỏ lên, lộ ra khuôn mặt đen nhỏ của mình, kích động nói, “Nếu các ngươi hủy hôn bây giờ, thì sống chết của vị thế tử kia sẽ không còn liên quan gì đến ta nữa đâu!”
Á á!
Hạnh phúc đến quá dễ dàng, Ân Thất Thất kích động suýt chút nữa nhảy lên tại chỗ.
Bây giờ trên người nàng không thể thêm một tội sát sinh nào nữa, nhưng nếu đối phương tự hủy mối hôn sự này, vậy thì không liên quan đến nàng!
Khoảnh khắc Ân Thất Thất vén khăn voan lên, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh như tờ.
Mọi người nhìn nàng với vẻ mặt kỳ lạ...
Trên đời này sao lại có người đen như vậy? Phấn đánh dày đến mức có thể trát tường mà vẫn không che được!
“Ngươi...”
Cố thị phức tạp nhìn Ân Thất Thất, thấy quả nhiên không phải Ân Sơ Ảnh mà bọn họ đã định, che giấu sự áy náy, tàn nhẫn nói, “Tiểu cô nương, ta vốn không muốn làm ngươi khó xử, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của Uyên Nhi nhà ta, ta không còn lựa chọn nào khác!”
“Phủ Định Nam hầu các ngươi lại đổi tân nương ngay ngày đại hôn, khinh nhờn phủ Trấn quốc công ta quá đáng, ta nhất định phải đi đòi lại công đạo!”
Cố thị nói xong liền tiếp tục đi ra ngoài.
Ân Thất Thất thấy vậy liền nhanh chóng tránh đường: “Nên như vậy, người cứ tự nhiên!”
Người ta muốn đi tìm lão thái bà kia gây chuyện, nàng rất vui lòng nhìn thấy.
Nhưng mà...
“Hôm nay dù thế nào, ta cũng phải mang tân nương thật sự trở về!”
Câu nói tiếp theo của Cố thị, lại khiến Ân Thất Thất không nhịn được mở miệng, gọi bà ấy lại...