Tiếng khen ngợi vang lên bốn phía, còn Ân lão phu nhân...
“Ngươi nói cái gì?”
Bà ta thốt lên một tiếng kinh hãi, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.
Hiến của hồi môn?
Hiến tất cả?
Sao có thể như vậy được!
Đây đều là của hồi môn của Sơ Ảnh, bởi vì bà ta chắc chắn chỉ cần Ân Thất Thất chết đi là có thể đòi lại, cho nên Ân lão phu nhân cũng không giấu giếm, lấy tất cả ra để làm màu, bây giờ thì...
Ân lão phu nhân hối hận đến mức ruột gan như đứt ra từng khúc!
“Thất tiểu thư phủ Định Nam nhân đức, có lòng hiến toàn bộ của hồi môn của mình để làm việc thiện!”
Vương Thân giả vờ ngơ ngác nhìn Ân lão phu nhân, cười trên nỗi đau của người khác, “Chuyện này, chẳng lẽ lão phu nhân không biết?”
Vừa nãy, hắn ở ngoài nha môn của lão cữu nghe lén được một chút, nghe người hầu đi báo tin khóc lóc kể với lão cữu, nói lão phu nhân này bất nhân bất nghĩa, ép cháu gái ruột thay cháu gái nuôi xuất giá xung hỷ, làm ầm ĩ lên.
Có thể làm nha dịch dưới chân thiên tử để lấy tiếng, Vương Thân cũng có chút xuất thân, tính tình kiêu ngạo, hắn không chiều theo lão thái bà này.
Hắn ta không tin, hắn đã công bố chuyện này ra ngoài, lão thái bà này còn có thể mặt dày mày dạn mà từ chối?
“Ngươi! Ngươi! Ta...”
Ân lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt già nua tức giận đến tím tái, nhưng dưới con mắt của mọi người, bà ta thật sự không thể nói không biết, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp ứng, “Lão thân... Lão thân đương nhiên là biết!”
“Tiểu Thất là thiên kim Hầu phủ, con bé có ý nghĩ này vẫn là lão thân chỉ điểm, dù sao Tạ thế tử vì nước chinh chiến bị thương, nó đã muốn gả đi xung hỷ, lẽ ra nên làm chút gì đó để tích đức cho hắn!”
Lòng Ân lão phu nhân đang rỉ máu, lúc nói chuyện còn không quên trừng mắt nhìn Ân Thất Thất một cái, cảnh cáo nàng đừng có phá đám.
Ân Thất Thất: “Hì hì...”
Làm việc thiện xuất phát từ bản tâm.
Lão thái bà cứ muốn cố gắng thể hiện, nàng không có ý kiến.
Dù sao công đức là của nàng, ai cũng không cướp được!
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta sẽ đem của hồi môn được hiến tặng đi, lão phu nhân và Thất tiểu thư yên tâm, chúng ta có người chuyên trách việc này, nhất định sẽ cẩn thận đối chiếu sổ sách, đem từng đồng từng hào đều dùng đúng chỗ, ghi lại trong sổ, sau đó sẽ đưa đến cho lão phu nhân và Thất tiểu thư xem qua!”
Vương Thân rất hài lòng với việc này.
Nghĩ đến vị quan già phụ trách việc thiện đường khi nghe chuyện này, không thể tin được mà đuổi theo hắn hai con phố, liền không nhịn được cười, ánh mắt nhìn Ân Thất Thất càng thêm tán thưởng, dù đang nói chuyện với lão phu nhân, cũng không quên nhắc đến nàng...
Đây chính là thiên kim thật thất lạc bên ngoài của phủ Định Nam hầu sao?
Nhìn nhỏ nhắn gầy yếu, so với Ân Sơ Ảnh quanh năm xuất hiện trong kinh thành thì kém xa, thay mận đổi đào, cũng chỉ có Ân lão phu nhân nghĩ ra được!
Không phân biệt thân sơ, thật thiếu đạo đức!
Bắt gặp ánh mắt của Vương Thân, Ân Thất Thất mỉm cười.
Nhìn xem, con mắt của quần chúng đúng là sáng suốt.
Thiện thật hay giả tạo, người ta phân biệt rõ ràng!
Chân Thiện Mỹ · Thất Thất lắc lắc cái đầu nhỏ, tâm trạng vui vẻ nhìn Vương Thân dẫn người đi thu của hồi môn, trên đường lên kiệu hoa đi ngang qua bên cạnh hắn, còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Cẩn thận đồng liêu của ngươi, người có nốt ruồi lớn dưới mắt đó, hắn ta là kẻ tiểu nhân, sẽ có ý đồ xấu với số của hồi môn này...”
Vương Thân: “?!”
Vị Thất tiểu thư này, làm sao biết đồng liêu của hắn có người có nốt ruồi lớn dưới mắt?