Mục đích đạt được, Ân Thất Thất không chút do dự đuổi người, "Ta muốn nói chuyện riêng với mẫu thân ta một lát, thuận tiện để mẫu thân ta giúp ta trang điểm."
Ân lão phu nhân nghe vậy trừng mắt nhìn nàng một cái, tức giận phất tay áo bỏ đi.
Đám nha hoàn, bà vυ' cũng được gọi đi khiêng của hồi môn, thoáng chốc trong sảnh đường chỉ còn lại hai mẫu nữ.
Tần thị nãy giờ muốn chen vào nói nhưng bị nữ nhi ấn lại, thấy vậy, lập tức nắm lấy hai vai nữ nhi, gấp gáp nói, "Thất Thất sao con lại đồng ý? Con có biết Thế tử Tạ gia sắp chết rồi không, con gả qua đó chính là thủ tiết cả đời? Hơn nữa xung hỉ không thành, người của Trấn Quốc Công phủ chắc chắn sẽ bất mãn với con..."
Tần thị vừa nói vừa rơi lệ.
"Mẫu thân, người đừng vội, con có một vấn đề, muốn hỏi người."
Ân Thất Thất thu hồi ánh mắt nhìn Ân lão phu nhân, vỗ lưng Tần thị an ủi, ngón tay không để lại dấu vết chấm máu trên đất, vẽ lên lưng Tần thị...
"Hu hu, nữ nhi đáng thương của ta, con hỏi đi."
"Người đính hôn với Trấn Quốc Công phủ, thật sự là Ân Thư Ảnh sao?"
Ân Thất Thất một lòng hai việc, vừa bận rộn vẽ bùa trên tay, vừa hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Đương nhiên."
Tần thị nghe vậy sửng sốt, "Đây không phải là chuyện rõ ràng sao? Sao con lại hỏi?"
"Mẫu thân chắc chắn như vậy, là vì trên hôn thư viết tên Ân Thư Ảnh, vậy bát tự thì sao? Trên hôn thư viết bát tự của ai?"
Ân Thất Thất vừa nói ra lời này, Tần thị lại sửng sốt.
Một lát sau, Tần thị mới ấp úng nói, "Bát... bát tự, trên hôn thư viết là bát tự của con, cái này, có vấn đề gì sao?"
Nữ nhi của bà mười năm trước lạc mất trong hội đèn l*иg Nguyên Tiêu, bà vì vậy mà ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, phu quân tìm nữ nhi không có kết quả mới nhận nuôi Ân Thư Ảnh từ Từ Ấu Đường, để an ủi nỗi nhớ con của bà.
Đứa trẻ ở Từ Ấu Đường, chỉ ghi lại tuổi tác đại khái, căn bản không có ngày sinh tháng đẻ chi tiết, lúc Ân Thư Ảnh đính hôn, nữ nhi của bà vẫn bặt vô âm tín, cho nên mơ mơ hồ hồ dùng bát tự của nữ nhi...
"Đương nhiên là có vấn đề rồi!"
Vẽ bùa cần thời gian, Ân Thất Thất kiên nhẫn giải thích với Tần thị, "Mẫu thân, tên chỉ là một ký hiệu để phân biệt người với người mà thôi, có tên tuy linh, nhưng thiên hạ người trùng tên nhiều không đếm xuể, chỉ có bát tự mới có thể phân biệt mệnh cách, mà bát tự hoàn toàn giống nhau hai giáp mới xuất hiện một lần."
"Trên hôn thư đã viết là bát tự của con, vậy mối hôn sự này về lý mà nói vốn là của con, con gả qua đó, cũng coi như là danh chính ngôn thuận."
Nàng đã nói mà, nếu người đính hôn thật sự là nữ chính, tại sao nàng lại bị dính tơ hồng?
Thì ra vấn đề nằm ở đây!
"Sao có thể tính như vậy?"
Tần thị nghe vậy, mắt đỏ hoe, "Không thể tính như vậy!"
"Mẫu thân, có thể!"
Tục mệnh phù vẽ xong, nhìn huyết sắc phù văn lóe lên rồi biến mất vào trong cơ thể Tần thị, Ân Thất Thất nghĩ đến ánh mắt âm hiểm của Ân lão phu nhân lúc rời đi, cố gắng tiếp tục vẽ, "Nói thế này đi, con có thể đổi tên thành Ân Thư Ảnh, Ân Thư Ảnh có thể đổi ngày sinh tháng đẻ của nàng ta không?"
Đổi bát tự, trừ phi đầu thai chuyển kiếp lại một lần.
Nữ chính không có bản lĩnh đó.
Cho nên, sao Hồng Loan động, tơ hồng vướng mắc là Ân Thất Thất nàng!
Nàng ngược lại có bản lĩnh chặt đứt tơ hồng này, nhưng nàng nhìn, tơ hồng trên đầu ngón tay nàng đã nhiễm nhân quả.
Người tu hành tu tâm, kiêng kị nhất là nhân quả nghiệp chướng quấn thân, cho nên...
Mối nhân duyên này, không thể tùy tiện chặt đứt!
"Hu hu, Thất Thất, ta không hiểu những điều con nói, ta chỉ biết đây là xung hỉ, là xung hỉ đó!"
Tần thị không quan tâm đến những điều này, một lòng khuyên nhủ con gái, "Con căn bản không biết xung hỉ có nghĩa là gì, xung đi giải vận là hỉ sự, xung không được, đó chính là tang sự! Hu hu..."
"Ặc!"
Ân Thất Thất nghe vậy chớp mắt, nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Tần thị, vô cùng thành thật nói, "Mẫu thân, có một khả năng, cái tên xui xẻo Thế tử Tạ gia kia, chính là vì đính hôn với con, mới mệnh huyền một đường, cần xung hỉ không?"