- Lão Từ à, cậu nói xem, chỉ với mức lương hai ngàn tệ một tháng của cậu, cần gì phải làm việc liều mạng như vậy?
Một viên cảnh sát trẻ khoảng hai mươi sáu, hai bảy tuổi, đang khom lưng chống tay lên đầu gối, thở hổn hển, nhưng vẫn không quên trêu chọc người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông được gọi là “Lão Từ” là một trợ lý cảnh sát không lớn tuổi lắm, chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng lại có một mái tóc bạc trắng pha lẫn…
Anh ta giữ cùng một tư thế với đồng nghiệp đã đạt cấp bậc cảnh sát ba ở độ tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy, mỉm cười với anh ta nhưng không giải thích gì cả.
Hai người cùng một độ tuổi, làm công việc gần giống nhau nhưng lại bước đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau trong cuộc đời.
- Trộm cắp thì tối đa cũng chỉ bị giam vài ngày, tiểu tử cậu thì hay rồi, dám đâm người thật đấy à?
Viên cảnh sát cấp ba tên Lý Nhất Thiên thấy Từ Nhiên không trả lời hắn, liền hướng về phía cậu thanh niên bị còng tay bên cạnh hàng rào sắt mà trút nỗi bực dọc của mình.
Ban đầu, hai người đang tuần tra gần đó, thì nhận được thông báo từ Trung tâm chỉ huy rằng trên một chiếc xe buýt gần đó đã xảy ra vụ trộm, kẻ trộm có khả năng vẫn còn ở trên xe.
Hai người nhanh chóng tìm thấy chiếc xe buýt đang đậu bên đường, chưa kịp lên xe để hỏi han gì thì ngay khi cửa mở, một thằng nhóc gầy gò đã lao ra ngoài, hớt bỏ chạy . Trước khi hai người kịp phản ứng thì cậu bé đó đã chạy được mười mấy mét.
Từ Nhiên, với tư cách là một cựu quân nhân, phản ứng nhanh nhất. Khi Lý Nhất Thiên còn đang cân nhắc nên lên xe tra hỏi hay đuổi theo thì Từ Nhiên đã lao ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp.
Thằng nhóc đó vừa gầy vừa thấp, làm sao có thể chạy nhanh hơn Từ Nhiên, người vẫn duy trì tập luyện sau khi xuất ngũ. Thằng bé chạy được thêm khoảng bốn đến năm trăm mét thì đã bị đuổi kịp.
Thằng nhóc thấy mình không thể chạy thoát, liền sinh ra liều lĩnh, từ túi quần bò lấy ra một con dao gấp, nhằm vào Từ Nhiên đang lao tới mà đâm.
May mắn thay, phản ứng của Từ Nhiên đủ nhanh để tránh đòn nguy hiểm. Lợi dụng lúc thằng nhóc chưa kịp đâm nhát dao thứ hai thì đã đá một chân khiến nó ngã xuống đất. Sau khi đá con dao rơi trên mặt đất đi, bất chấp việc mặt đất nóng đến mức có thể chiên trứng trong mùa hè oi ả, anh vẫn ngay lập tức ghì chặt nghi phạm xuống đất.
Lý Nhất Thiên thở hổn hển chạy đến muộn, nhanh chóng rút còng tay ra khóa chặt nghi phạm lại, rồi đến cảnh hai người khom lưng thở hổn hển...
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Nhất Thiên thông qua hệ thống liên lạc nội bộ đã gọi xe tuần tra cơ động. Sau khi bàn giao nghi phạm cho đồng nghiệp đến tiếp nhận, anh ta tiếp tục đi dưới ánh nắng chói chang hướng về phía xe buýt. Việc lấy lời khai của các nhân chứng vẫn đang chờ họ thực hiện.
Hai người bất đắc dĩ phải đi dưới ánh nắng chói chang, nhưng chưa kịp đến bên xe buýt thì trong bộ đàm lại vang lên tiếng gọi.
- Các đồng chí tuần tra khu vực YT chú ý, có người dân báo cáo rằng tại thành phố YT đã xảy ra vụ việc gây thương tích nghiêm trọng. Nghi phạm đã tấn công ngẫu nhiên vào những người dân xung quanh, khiến nhiều người bị thương. Đề nghị các đồng sự ở gần đó nhanh chóng đến hiện trường xử lý!
Lý Nhất Thiên bất đắc dĩ liếc mắt Từ Nhiên, người đang đi phía sau nửa bước, dừng lại ở đó mà không biết phải làm sao.
Từ Nhiên chỉ mỉm cười.
Lý Nhất Thiên bất lực lắc đầu. Anh chàng này chính là như vậy, ít nói mà làm việc rất chăm chỉ.
- Nhóm tuần tra đặc biệt số hai đã nhận được, nhưng bên chúng tôi vẫn còn một vụ trộm cắp cần phải tiến hành lấy lời khai tại hiện trường.
- Phối hợp với tài xế xe buýt đưa xe đến đồn cảnh sát để ghi lời khai và nộp tài liệu video trong xe buýt, ưu tiên xử lý vụ việc tại thành phố YT.
- Đã rõ!
Hai người buộc phải tăng tốc, sau khi giải thích tình hình và cách xử lý cho tài xế xe buýt, sau đó liền hướng thẳng đến thành phố YT.
Thành phố YT vốn là khu vực trung tâm trong khu vực tuần tra của hai người, địa điểm xảy ra sự việc cách họ chỉ khoảng bảy đến tám trăm mét, chỉ mất ba đến bốn phút, hai người đã xuất hiện tại quảng trường thành phố YT.
Thành phố Yt là một trong những khu phức hợp quy mô lớn ở Thành phố H, có phạm vi ảnh hưởng bao gồm hàng chục khu dân cư xung quanh cho việc mua sắm và giải trí. Mỗi ngày, bất kể có phải giờ làm việc hay không, đều có một lượng lớn người dân hoạt động tại đây, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng khi hai người đến trước quảng trường, họ vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Trên quảng trường, ít nhất có mười mấy người nằm la liệt, có người thì ôm cổ, có người thì giữ chặt cánh tay. Khu vực họ đang ở đã hoàn toàn bị dọn sạch, ngoài những người bị thương ra không còn ai dám hoạt động trong khu vực này.
Thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này đang bị những người mặc đồ màu xanh, màu vàng dùng dụng cụ đơn giản ghim xuống đất. Bên cạnh có ba bốn bảo vệ tụ tập lại. Hai người trong số họ đang cầm khiên chống bạo động của trung tâm thương mại, còn hai người khác thì dùng những chiếc chĩa chống bạo động chọc vào cổ và eo của người nằm trên đất.
Mặc dù những người này đã tập hợp đầy đủ và dùng toàn lực áp chế hắn, nhưng người nằm dưới đất vẫn đang giãy giụa vặn vẹo, như thể hắn hoàn toàn không biết đau đớn là gì. Từ xa, Lý Nhất Thiên nhìn thấy mặt hắn không ngừng cọ xát trên mặt đất, hành động đó chi nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy rợn người...
Đợi đến khi hai người chạy nước kiệu đến nơi, những người khống chế kẻ tấn công hiển nhiên là đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông tay.
- Cảnh sát, các anh đã đến rồi, người này điên rồi, thấy ai cũng cắn, bắt ai cũng cắn, không thể khống chế được, chắc không phải bị bệnh dại đấy chứ?
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen từ chỗ mát bên cạnh chạy tới, nhưng chỉ dám đứng ở phía xa kẻ gây án trên đất, vừa than phiền với Từ Nhiên và Lý Nhất Thiên vừa cảnh giác nhìn thủ phạm nằm dưới đất.
- Trước tránh ra!
Lý Nhất Thiên không khách khí nói với đội trưởng an ninh. Từ Nhiên đã lấy ra thiết bị cảnh sát treo trên thắt lưng, ngồi xổm xuống.
Anh ta cầm chiếc còng tay, cẩn thận và cảnh giác tiến lại gần thủ phạm giữa các nhân viên giao hàng và phát hiện ra rằng người nằm trên đất lại là một phụ nữ trung niên. Trong cái nóng oi ả của mùa hè, bà ta lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và quần short lớn, làn da trần trụi lộ ra bên ngoài có màu xanh trắng như xác chết, điều này khiến Từ Nhiên, người thường ngày không có gì nổi bật, cũng cảm không khỏi tỏ ngạc nhiên.
- Giúp tôi đưa tay cô ấy ra sau lưng. - Anh nói với chàng trai giao hàng bên cạnh.
Hai người giao hàng hơi khó khăn khi cố gắng vặn lại bàn tay đang nắm chặt của cô ta ra phía sau. Họ không ngờ rằng người phụ nữ này vậy mà lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy. Hai người đổ mồ hôi đầm đìa, giằng co với bà ta một lúc mới có thể đưa đôi tay lạnh như xác chết của bà ta về đúng vị trí. Từ Nhiên nhanh chóng nắm bắt cơ hội, ngay lập tức còng tay người phụ nữ này lại. Sau khi còng xong anh còn không yên tâm mà siết chặt thêm một lần nữa.
- Nhất Thiên, cậu cũng đưa còng tay cho tôi!
Đứng bên cạnh, Lý Nhất Thiên có chút kinh ngạc. Mặc dù trong vô thức anh đã chạm vào còng tay trên thắt lưng cảnh sát, nhưng vẫn cúi xuống xem xét tình hình.
Vị trí của anh đứng khá gần đầu của người phụ nữ. Từ Nhiên đưa tay nhận lấy chiếc còng tay mà anh đưa qua, cúi đầu nghiêm túc còng chiếc còng tay thứ hai một cách cẩn thận.
Thấy cả hai còng tay đã được khóa lại, ba bốn nhân viên giao hàng bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, họ lập tức ngồi xuống nền đất nóng bỏng phía sau.
Khi mọi người tản ra, Lý Nhất Thiên chợt nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của người phụ nữ trung niên trên mặt đất. Anh đang cúi một nửa người thì vì sợ hãi mà không đứng vững được, liền ngã về phía sau và ngồi phịch xuống nền đất nóng bức.
Từ Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy người phụ nữ trung niên không còn ai khống chế, giống như một con sói đói hung dữ, chân cô ta đá mạnh, mặc dù bị hai cây chĩa chống bạo động cắm vào cổ, nhưng vẫn cố lao đầu về phía trước. Một nhân viên giao hàng đứng phía sau đã bị cô ta đá trúng vào đùi, khiến anh ta loạng choạng ngã xuống đất.
- Cẩn thận!
Từ Nhiên chỉ kịp hét lên một tiếng nhưng không kịp, người phụ nữ trung niên đã cắn vào mắt cá chân của Lý Nhất Thiên.
Một tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp bầu trời...