Hướng Vãn Nịnh chết sững.
Khoan đã, không đúng!
Cô ấy đâu rồi? Đọc tâm thuật của cô đâu rồi?!
Vừa lúc đẩy cửa bước vào, Hướng Tri Niệm chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu:
[Wow, mỹ nhân! Cô ấy là ai vậy ta?]
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên chợt nhìn thấy Hướng Vãn Nịnh, cũng là đã tung tin PR bôi xấu mình đang nhìn cô ấy với vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng là bị diện mạo của cô ấy làm cho chấn động.
Đang giả vờ gì thế? Hướng Tri Niệm khẽ nheo mắt, cảm thấy phiền phức. Suốt ngày bám vào danh tiếng của cô ấy, lại còn không biết cô ấy là ai sao?
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên bộ váy của Hướng Vãn Nịnh. Khóe miệng khẽ nhếch, cô ấy cười lạnh trong lòng. Muốn mặc đồ giống cô ấy nhưng chỉ có thể mặc phiên bản nhái rẻ tiền. Chất liệu vải thô như vậy chỉ càng làm cô trông kém sang hơn mà thôi.
Cô ấy định đưa tay đẩy Hướng Vãn Nịnh sang một bên thì lại nghe một giọng nói hơi phấn khích vang lên trong đầu:
[Ồ, cô ấy là Hướng Tri Niệm nhỉ? Trời ạ, nếu gương mặt này mà là của mình thì chắc mình đã sống vui vẻ và lạc quan mỗi ngày rồi!]
Hướng Tri Niệm: “...”
Cô ấy bị ảo thính à? Hướng Vãn Nịnh đang… khen cô ấy sao?
Đúng là gặp quỷ rồi.
Xung quanh chẳng có ai, Hướng Tri Niệm cũng không buồn diễn kịch với cô nữa. Cô ấy hất cằm, lạnh nhạt ra hiệu: "Tránh ra."
[Ôi trời, thật ngại quá, mình chắn lối người ta đi vệ sinh rồi.]
Nghe thấy câu này, đôi mày Hướng Tri Niệm giãn ra đôi chút. Cô ấy còn đang nghĩ hôm nay Hướng Vãn Nịnh đột nhiên không đáng ghét như mọi khi, thì ngay lập tức, một tiếng cười nhạo bật ra từ phía đối phương.
"Thiên kim tiểu thư thì ghê gớm lắm chắc? Ai cũng phải nhường đường cho cô à? Không được dùng nhà vệ sinh này thì cô không chịu nổi sao? Đúng là điên thật. Cũng chẳng biết Trầm Yến Ly nhìn trúng cô chỗ nào nữa."
[Haizz, chưa gặp Trầm Yến Ly bao giờ, cũng chẳng biết anh ta có xứng với Tri Niệm hay không nữa.]
Hướng Tri Niệm: “...”
Người này bị đa nhân cách à?
Nếu là ngày thường thì cô ấy chắc chắn sẽ đứng lại tranh luận với Hướng Vãn Nịnh một phen. Nhưng hai giọng nói đồng thời vang lên làm cô ấy hơi ngẩn ra một lúc nên đã lỡ mất cơ hội phản bác tốt nhất.
Vai cô ấy đột nhiên bị đυ.ng phải. Khi ngẩng lên, cô ấy chỉ thấy bóng lưng Hướng Vãn Nịnh ngẩng cao, nghênh ngang bước qua mình để lại một giọng nói đầy tự nhiên vang lên phía sau: [Cô ấy bị thương ở vai trái, mình cố ý đυ.ng vào vai phải, chắc không sao đâu nhỉ? Không làm ảnh hưởng đến vết thương chứ?]