Chương 18: Tôi đã nói mà
Nó vẫn sinh hoạt bình thường như những ngày khác chỉ có điều mấy hôm nay không có tiếng léo nhéo của trẻ con bên tai...nó nhớNhân ngồi đối diện nó ở bàn ăn nhìn khuôn mặt không mấy vui của nó Nhân cũng thấy lao lòng
-Em nhớ thằng bé à?
-Nói không là em nói dối. Quyết định để nó về với ba em để cho an toàn
-Chúng ta có thể đến thăm nó mà
-Chỉ là em thấy chưa quen
-Em còn anh cơ mà...công việc của em thế nào rồi?
Nhân hỏi
-Dạ ổn. Chị Cherry giúp em nhiều lắm em đang cùng chị Kemy... tất cả như là một giấc mơ ý... cám ơn anh
Nó nói
-Không cần cám ơn anh. Miễn đừng cắt cơm của anh là được
Nhân nháy mắt
Nó bật cười
-Được. Công của anh lớn nhất tối nay em sẽ làm theo yêu cầu của đại gia
Nhân chống cằm.
-Thế thì anh phải nghĩ nhiều một chút mới được.
Khải dạo gần đây thường hay qua lại trường của nó . Anh lấy lý do tài trợ buổi văn nghệ cho trường để gặp nó bàn về cách ứng phó với ba mẹ anh
Amh đặc biệt lo cho Băng Hi . Vì.... nó là em của người anh yêu
Là Dì của con trai anh...
Là người cho anh biết sự thật
Anh sẽ bảo vệ con bé thay Anh Hi...
-Hi... chuyện luật sư để anh lo. Anh sẽ liên hệ với...
-Không cần đâu. Bà ta không làm gì được tôi đâu. Anh đừng làm gì cả. Đến chỗ ba tôi mà lo cho thằng bé... ba tôi thông xuốt rồi. không làm khó anh đâu
Nói xong nó ôm chồng tài liệu bỏ đi đêt lại Khải đứng bơ vơ giữa dãy hành lang
Phu nhân tập toàn Thế Khải nhếch môi cầm trong tay tờ xét nghiệm ADN . Bằng chứng để đòi lại thằng bé. Có thằng bé con trai bà sẽ về... chuyện này coi như xong luật sư đã nói vụ kiện này thành công đến 99%...để xem con oắt đó còn có thể hống hách đến bao giờ
Nhưng ít ai ngờ đến chuyện này...
Người ta cần tiền... đúng....
....nhưng mà.....
.....nếu mạng sống không còn thì??????
....tiền để cho ai ???
Sun đứng dựa vào cửa nhìn các đàn anh đàn chị xử lý mấy ông quan tòa thẩm phán
Nhỏ nhếch môi
Đúng là Băng Hi... con quỷ tiềm ẩn... thông minh hơn người. Quả này phu nhân chắc đau lắm...
Mất cả chì lẫn chài cơ mà...
********
Ngày ra tòa...
Phạm Băng Hi nắm tay cậu cháu trai kháu khỉnh bước vào
Phu nhân nhếch môi cười khinh bỉ đáp lại bà là một nụ cười tươi tắn .
Phu nhân lườm nó một cái rõ dài , một con oắt con thì có thể làm gì được chứ muốn đấu với bà sao? Nhóc ranh , mi còn non và xanh lắm
Sun nhếch môi kinh bỉ nhìn phu nhân
-Nhìn cái gì mà nhìn. Đồ hạ cấp.
Phu nhân xỉa xói
Sun nhổ nước miếng cạnh bà ta rồi cười châm biếm
-Tôi chính là loại hạ cấp đấy. Bà có ý kiến à?
-Đồ vô giáo dục
-Bà không đủ tư cách để dậy đời tôi đâu. Tôi có thể làm những điều bà không tưởng đây
Sun tiến sát lại phu nhân làm bà ta hết hồn.
Hôm nay phiên tòa đặc biệt đông vui láo nhiệt nha
Những công dân săm trổ đến trật kín phòng kẻ đứng người ngồi nói chuyện rôm rả như ngoài chợ
Phía bên trên hàng ghế người bị khỏi tố nó bế bé Gấu , ba nó , sun và Tuấn, Nhân và Khải đã yên vị
Mặt mày chủ tịch và phu nhân có phần xa sẩm
Nó nhếch môi
Bồi thẩm đoàn đã vào vị trí. Phiên tòa bắt đầu.
Không khi bát nháo ban đầu đã được thay thế bằng sự im lặng đáng sợ. Sự có mặt của những công dân săm trổ thân hình cơ bắp cuồn cuộn làm phiên tòa trở nên nóng vã mồ hôi
-Ở đây xuất hiện một số thành phần không xấu xin quý tòa mời họ ra ngoài.
Chủ tịch uy quyền nhã nhặn nói.
-Quý tòa. Họ cũng là công dân tốt, đóng thuế đầy đủ không phạm tiền án tiền sự mong quý tòa xem xét không nên bị chi phối từ những lời một phía không căn cứ
Nó nói.
Miệng lưỡi sắc sảo hơn chị nó nhiều. Đừng đánh giá nó qua vẻ bề ngoài, nó vốn không phải thiên thần....
Quan tòa đồng ý với ý kiến của nó
Chủ tịch hứ lạnh
Sau một hồi phân giải tranh cãi khốc liệt giữa luật sư hai bên quý tòa tuyên bố bé Phạm Đức Anh sẽ được ba của bé là Lương Thế Khải nuôi dưỡng. Nhưng do mong muốn của bé và cả ba bé quan tòa quyết định bé Đức Anh sẽ sống cùng ông Ngoại và dì của bé
-Mấy người làm ăn kiểu gì vậy nhận tiền rồi sao lại....
Phu nhân phẫn uất hét nên lật đổ cả bàn làm việc của người ta
Nó cười khuẩy
Bước đến gần phu nhân đưa đôi tay trắng nõn nà xuổi xuổi vai áo hàng hiệu cho phu nhân
-Vẫn còn những thứ khác có giá trị hơn tiền. Phu nhân... tôi đã nói rồi bà không thắng nổi tôi đâu
-Mày.... mày....
Phu nhân trừng mắt chỉ tay vào mặt nó lắp bắp
-Chào chủ tịch ,chào phu nhân
Xong nó bỏ đi.
Chủ tịch cay cú nhìn theo
Bao nhiêu năm lăn xả trong rông tố cuộc đời. Trên thương trường gặp bao nhiêu khó khăn ông cũng vượt qua vậy mà... bây giờ ông đã và đang thua một con nhóc mới 15 tuổi
Thật tức chết mà