Chương 13: Thi văn nghệ
-Giám đốc. Rất cám ơn anh vì khoản tiền đầu tư ủng hộ để nhà trường có thể mua thêm nhiều trang thiết bị mới...Hiệu trưởng niềm nở
Vị giám đốc trẻ hơi cười.
-Không có gì
-Sắp tới trường tổ chức thi văn nghệ cho các em. Mời giám đốc bớt chút thời gian đến tham dự...
-Tôi sẽ suy nghĩ nếu được thì tôi sẽ đến chung vui cùng với nhà trường
-Vâng.... được vậy thì còn gì bằng...
-Thưa thầy...
Băng Hi từ ngoài ôm một trồng tài liệu đi vào
-Có chuyện gì vậy Băng Hi, em không thấy thầy đang tiếp khách sao
Nó gật đầu thay cho lời chào
Xong nhã nhặn nói
-Em xin lỗi. Em vừa nghe các bạn nói... chiều nay tập trung. Em muốn xin nghỉ.
-Có chuyện gì sao?
-Em có một cuộc hẹn quan trọng vào chiều nay. Xin thầy đồng ý
Băng Hi nói. Khuôn mặt không mấy vui...
-Thôi được rồi. Em về lớp đi tôi sẽ báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp cho
-Em cám ơn thầy. Em xin phép về ạ
-Ừ.
Nó gật nhẹ chào tạm biệt người kia...
Khải hơi bất ngờ
Khuôn mặt cô bé đó khá giống với người con gái anh đã từng yêu hơn chính bản thân mình
-Giám đốc
-Cô bé đó...
-À.... con bé này nó học giỏi lắm ạ... nhưng mà thân thế phức tạp
-Như thế nào
-Con bé này được phó hiệu trưởng đưa vào trường hồ sơ cũng do ông ta giữ tôi không biết nhiều lắm về con bé.
-Cô bé tên gì?
-Băng Hi... phạm Băng Hi....
Lại tên Hi sao...?
Quá khứ lại ùa về như trêu tức kẻ còn đây.
Vị giám đốc trẻ được hội trưởng đích thân tiễn ra tận cổng. Một bóng người lướt qua khiến người giám đốc trẻ khự lại... dù đã lâu lắm rồi nhưng hình ảnh cô bé đó vẫn in rất rõ trong đầu anh...
Một đứa trẻ có một đôi mắt sắc sảo...
-Tường Vi....!
Sun dừng lại xoay người nhìn kẻ vừa gọi tên mình. Khuôn mặt này... suốt cuộc đời cô không bao giờ quên. Kẻ châm ngòi cho sự tan vỡ của một gia đình êm ấm
-Trí nhớ tốt đấy... thằng khốn nạn
Chưa đầy 3 giây. Một thân ảnh lướt nhanh như gió , bàn tay nhỏ siết chặt dồn hết sức lực đấm vào mặt vị giám đốc một cú trời giáng
Người đó lảo đảo ngã khụy xuống đất
Hiệu trưởng rít lên
-Em làm cái gì vậy? Giám đốc anh không sao chứ?
Người đàn ông trẻ tuổi quyệt vệt máu trên môi rồi đứng dậy
Sun không thay đổi sắc mặt. Nhỏ nhìn như thôi miên vào kẻ trước mặt
-Chuyện này chưa xong đâu. Tôi sẽ thay Anh Hi bắt anh trả giá
-Cái con nhỏ này....
Thầy hiệu trưởng quát vào mặt nó
Sun hơi cau mày đưa đôi mắt sắc như dao lam nhìn thầy hiệu trưởng rồi buông một lời ra lệnh
-Im mồm. Ông không có quyền ra lệnh cho tôi. Đừng khiến tôi ngứa mắt, đừng cho tôi cơ hội gϊếŧ ông . Lão già ạ
Xong nhỏ bỏ đi để lại ông hiệu trưởng đang toát mồ hôi lạnh và vị giám đốc trẻ
Con bé vẫn như xưa.... vẫn ánh mắt sắt đá... vẫn nhìn anh bằng cái nhìn đầy căm thù
Sun bước vào lớp. Cô nhìn ngay đến chỗ nó... đứa trẻ này.... đã chịu quá nhiều tổn thương
-Chuyện gì vậy? Muốn nói gì với tớ sao?
Hi hỏi
-Không. Lớp có hoạt động gì à?
-cậu quan tâm à?
-Tớ cũng là thành viên của lớp. Đừng quên!
-Thi văn nghệ
-Ừk
-Muốn tham gia không?
-Không hứng thú!
-.....Tớ biết cậu sẽ nói thế mà. Chièu đón Gấu hộ tôi...
-Tôi vừa gặp lại hắn....
Cây bút bi trên tay nó rơi xuống đất. Một sự im lặng bao trùm.... khuôn mặt xinh xắn trở nên giá lạnh
-Hắn ở đâu?
-Chưa phải lúc .... chúng ta sẽ...
-Tìm hắn ngay cho tôi.
Không để Sun nói hết câu nó đã chen ngang gằn giọng nói.
Để nó cho hắn biết thế nào là tàn nhẫn khi dám hủy hoại chị yêu của nó