Trần Vãn ngồi chờ một lúc thì âm thanh của hệ thống vang lên:
“Chúc mừng ký chủ, thời gian một giờ đã hết, xe nhà đã sửa chữa xong. Hiện tại, ký chủ có muốn nâng cấp năng lực bản thân không?”
“Xe nhà nâng cấp hệ thống còn có thể nâng cao năng lực bản thân sao?” Trần Vãn ngạc nhiên hỏi, trong lòng xen lẫn chút phấn khích. Cô vốn nghĩ xe nhà chính là lợi thế lớn nhất mà mình có được, không ngờ còn có thêm phúc lợi khác.
“Hệ thống cho phép, mỗi lần xe nhà được nâng cấp, ký chủ có thể chọn một trong các thuộc tính: sức mạnh, nhanh nhẹn, tốc độ, hoặc sinh mệnh để nâng cấp. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng cấp độ các thuộc tính này không thể cao hơn cấp độ của xe nhà.” Hệ thống lạnh lùng giải thích.
Trần Vãn vừa cố kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, vừa nhanh chóng suy tính. Tất cả các thuộc tính bổ trợ này đều rất hấp dẫn, nhưng mỗi lần xe nhà nâng cấp, cô chỉ được chọn một thuộc tính để cải thiện. Với tình hình hiện tại, cơ thể này khi rời khỏi xe nhà, dù dốc hết sức và sử dụng mọi kỹ năng chiến đấu mà cô học được từ kiếp trước, cùng lắm cũng chỉ đấu lại được hai đến ba alpha nam. Chưa kể, thể lực yếu ớt khiến cô ôm Dương Dương chạy một đoạn ngắn đã kiệt sức.
Dẫu cho ba thuộc tính khác rất hấp dẫn, cuối cùng Trần Vãn vẫn quyết định nghiến răng chọn nâng cấp sức mạnh.
Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp, một luồng năng lượng lạ lẫm hội tụ vào cơ thể. Vài giây sau, tiếng hệ thống lại vang lên trong đầu:
“Chúc mừng ký chủ, thuộc tính bổ trợ đã thêm thành công. Hiện tại ký chủ có thuộc tính: Sức mạnh cấp 1.”
Tiếng hệ thống vừa dứt, Trần Vãn lập tức nhận ra cơ thể mình khác biệt rõ rệt so với lúc trước. Ngoại hình không thay đổi, nhưng khi cô cầm con dao nhỏ mà mình lấy từ siêu thị, cảm giác như cầm một chiếc tăm nhẹ bẫng.
Sự cải thiện về thuộc tính khiến Trần Vãn thêm tự tin. Dù xe nhà là lợi thế lớn, nhưng nếu rời khỏi nó, cô chẳng có cách nào khác để bảo toàn tính mạng. Giờ đây, thuộc tính bổ trợ đã bù đắp rõ rệt cho khuyết điểm này.
Cô đang vui mừng thì Khương Ngôn Hân dẫn Dương Dương từ phòng tắm bước ra. Trần Vãn nhìn thấy hai mẹ con, mỉm cười chào. Thế nhưng, nụ cười của cô ngay lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của Khương Ngôn Hân dập tắt.
Trần Vãn khẽ mím môi, cảm thấy mình thật oan uổng. Cô chỉ cười một cái, có cần phải nhìn cô như vậy không?
Dẫu vậy, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên. Trước đây, dù khuôn mặt Khương Ngôn Hân lấm lem bụi bẩn, nhan sắc cô ấy vẫn nổi bật. Nhưng giờ đây, khi đã sạch sẽ, vẻ đẹp của Khương Ngôn Hân thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Mái tóc dài hơi xoăn khẽ buông xõa sau lưng, vài giọt nước trong suốt thỉnh thoảng lăn xuống từ đuôi tóc. Làn da cô ấy trắng ngần, đôi môi hơi hồng nhạt đầy cuốn hút. Chiếc mũi cao thanh tú, và trên đó là đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm, mang một vẻ lạnh lùng khó tả. Chính đôi mắt ấy giờ đây đang nhìn thẳng vào Trần Vãn.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói của Khương Ngôn Hân lạnh lùng, không chút cảm xúc. Cô ấy không hề che giấu sự không hài lòng khi bị Trần Vãn nhìn chằm chằm như vậy, nhất là khi Dương Dương vẫn đang ở đây. Đôi lúc, Khương Ngôn Hân thậm chí ước mình có thể sở hữu một vẻ ngoài bình thường hơn, như vậy ít nhất sẽ dễ sống hơn trong thời kỳ tận thế. Nhưng đó là điều cô không thể thay đổi.
Ý thức được ánh nhìn của mình có chút không ổn, Trần Vãn vội vàng đánh trống lảng:
“Hai mẹ con tắm xong rồi thì nghỉ ngơi một chút đi. Tôi cũng đi tắm đây.”
Nói xong, cô không dám nhìn Khương Ngôn Hân thêm, vội vàng ôm đồ chạy vào phòng tắm như muốn trốn.
Dương Dương nhìn cánh cửa phòng tắm, lại quay sang nhìn mẹ mình, rồi rúc vào ôm lấy chân Khương Ngôn Hân:
“Mẹ?”
Khương Ngôn Hân vuốt ve đầu nhỏ của bé, cố nén cơn giận trong lòng. Cô không thể gây xung đột với Trần Vãn, vì trong hoàn cảnh này, rơi vào tay một alpha khác, số phận của cô sẽ càng thảm hại hơn. Nghĩ đến đây, Khương Ngôn Hân cúi xuống nhìn Dương Dương, lòng dần dịu lại. Vì Dương Dương, cô sẽ cắn răng mà tiếp tục.
Trong khi đó, Trần Vãn đang cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang. Dù cơ thể hiện tại của cô là alpha, nhưng trước đây cô vốn là một cô gái thẳng, nên vẫn chưa quen với vai trò mới này. Tuy vậy, lúc này không gì có thể khiến cô thoải mái hơn việc được tắm nước nóng.
Trần Vãn gội đầu ba lần, thoa sữa tắm ba lượt mới thấy mình hết mùi. Cô không phải khó tính, nhưng nếu đã có điều kiện để sạch sẽ, thì chẳng lý do gì lại không tận hưởng.
Bốn mươi phút sau, Trần Vãn thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng tắm. Sau một hồi bận rộn, trời đã sang trưa, bụng cô bắt đầu réo vì đói. Khi đi ra, cô thấy Khương Ngôn Hân đang ôm Dương Dương ngồi trên sofa chơi đùa.
Vừa lau tóc, Trần Vãn vừa bước tới, mỉm cười hỏi Dương Dương:
"Con chơi gì mà vui thế?"
Dương Dương thấy Trần Vãn cười với mình, cũng nhe hàm răng sữa nhỏ nhắn ra cười, đáp:
"Mẹ đang kể chuyện về chú rùa nhỏ cho con nghe."
Từ khi tận thế xảy ra, mỗi ngày Dương Dương đều cùng người lớn chạy trốn. Có lúc, cả ngày bé không dám nói một chữ, sợ thu hút lũ xác sống, rồi bị ma ma bỏ rơi. Đã rất lâu bé không được nghe kể chuyện, thế nên khi mẹ kể cho bé nghe mấy câu chuyện liền, bé vui không tả xiết.
Trần Vãn cười, xoa xoa đầu bé con:
"Được rồi, con tiếp tục nghe chuyện đi. Ma ma đi làm cơm cho hai mẹ con đây."
Nói xong, cô quay người đi đến khu vực bếp nhỏ bên cạnh sofa. Cô lấy từ tủ ra năm gói mì ăn liền và hai hộp thịt hộp. May mắn là trong xe nhà đã trang bị đủ dụng cụ nấu nướng và bát đĩa, tiết kiệm được cho cô một phen đi tìm kiếm ngoài kia.
Chiếc nồi sắt trong xe có kích thước tương tự nồi bình thường. Trần Vãn đổ hơn nửa nồi nước, bật bếp đun sôi. Cô dự định nấu trước ba gói mì cho Khương Ngôn Hân và Dương Dương, còn mình sẽ nấu sau. Nếu nấu cả năm gói cùng lúc, chắc chắn mì sẽ bị nát nhừ.
Khi nước sôi, cô cho mì và các gói gia vị vào nồi, mở cả hai hộp thịt hộp, rồi cho một hộp rưỡi vào nồi mì của Khương Ngôn Hân và Dương Dương. Cô đoán hai mẹ con này đã lâu không được ăn một bữa ra hồn, nên quyết định nấu nhiều hơn một chút. Nếu thiếu thức ăn, buổi chiều cô sẽ lái xe đi tìm thêm.
Mùi thơm của mì nhanh chóng lan tỏa khắp không gian, đặc biệt là hương vị của thịt hộp khiến không khí càng thêm hấp dẫn.
Dương Dương mở to mắt, vươn cổ cố nhìn xem trong nồi có gì, hai chân ngắn cũn cũng nhảy nhót đầy háo hức. Nhưng bé không dám chạy lại gần, sợ bị ma ma trách vì quá tham ăn rồi bị bỏ rơi.
Trần Vãn không biết Dương Dương đang suy diễn nhiều như vậy. Khi mì đã chín, cô lấy một chiếc bát nhỏ và một chiếc bát lớn, múc đầy mì và thịt hộp vào bát nhỏ, sau đó mang đến cho Dương Dương. Cô dịu dàng nói:
"Ăn đi nào, ở đây không có đũa nhỏ dành cho trẻ con, con tạm dùng thìa ăn nhé."
Dương Dương nhìn bát mì nóng hổi, thơm phức với đầy thịt hộp, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, không dám tin. Bé lúng túng xoắn tay lại, nhỏ giọng hỏi:
"Ma ma, cả bát này đều là cho con sao?"
Trần Vãn bật cười, nhẹ nhàng véo má bé:
"Không cho con thì cho ai? Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
"A!" Dương Dương thè lưỡi liếʍ môi, dùng thìa xúc một miếng thịt hộp. Thấy Trần Vãn vẫn đứng đó, bé chìa thìa ra, muốn đút cho cô ăn.
Trần Vãn vội vàng bảo bé tự ăn:
"Con ăn đi, cái này là của con. Ma ma còn có phần riêng mà."
Sau khi chắc chắn bát mì này là của mình, và ăn không làm ma ma không vui, Dương Dương mới há miệng nhỏ cắn miếng thịt hộp. Khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ thỏa mãn hiếm thấy, làm Khương Ngôn Hân xúc động đến đỏ cả mắt. Cô tự trách bản thân vì không bảo vệ tốt cho con gái.
Trần Vãn tiếp tục múc nốt phần mì còn lại cùng nước dùng vào một bát lớn, rồi đặt trước mặt Khương Ngôn Hân:
"Mau ăn đi, không lát nữa mì sẽ nát."
Nhìn bát mì đầy ú ụ, Khương Ngôn Hân hơi do dự, sợ rằng thức ăn sau này sẽ không đủ. Cô nói với Trần Vãn:
"Cùng ăn đi, nhiều thế này tôi không ăn hết được."
Trần Vãn cười, cô biết Khương Ngôn Hân đang lo lắng điều gì. Cô an ủi:
"Cứ ăn đi, tôi còn nấu thêm được mà. Ăn xong nghỉ ngơi một chút, chiều nay chúng ta sẽ lái xe đi tìm thêm đồ ăn. Đừng lo, tôi sẽ không để cô và Dương Dương phải đói nữa."
Khương Ngôn Hân ngẩn người, không ngờ Trần Vãn lại nói vậy.
Trần Vãn nói xong liền quay lại nấu phần mì của mình. Khi mì chín, cô mang ra sofa đối diện, ngồi xuống ăn cùng.
Vừa cầm đũa, cô đã thấy bát của Dương Dương đã vơi đi một nửa.
Dương Dương thấy ánh mắt của Trần Vãn hướng về bát của mình, vội vàng giải thích:
"Ma ma, con sẽ không ăn nhiều đâu. Con no rồi."
Trần Vãn vừa buồn cười vừa xót xa, dịu dàng dỗ dành:
"Không sao đâu, dù con ăn bao nhiêu, ma ma cũng nuôi được. Mau ăn đi, ma ma cũng bắt đầu ăn đây."
Nói xong, cô cúi xuống ăn mì. Dương Dương thấy ma ma không trách mình ăn nhiều, trái tim nhỏ bé mới yên tâm, vui vẻ ăn tiếp.
Còn Khương Ngôn Hân, chẳng mấy chốc đã ăn hết nửa bát mì. Trong thời kỳ tận thế, chỉ cần có bánh quy ăn đã là may mắn, huống hồ đây là bát mì nóng hổi với thịt hộp. Nói không ăn nổi, chắc chắn là nói dối!