Lục Tiểu Vân: “???”
Chắc không nghe lầm chứ, cái tên giả này định tính toán lật ngược lại để cắn một cái sao?
“Cô nương, cứu giúp chúng ta! Nếu không phải ngươi đến kịp thời, chúng ta đã bị nữ ma đầu này gϊếŧ rồi.” Một tên đạo tặc không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy oan ức, “Chúng ta không hề làm hại các nàng, nhưng họ vừa lên đã lập tức ra tay với chúng ta. Đại ca chúng ta còn bị nữ ma đầu này đoạn tuyệt dòng tộc!”
“Chúng ta chỉ muốn an phận, không biết vì sao lại đắc tội phải nữ ma đầu này. Chắc chắn bọn chúng muốn tra tấn chúng ta đến chết mới thôi.”
“Đáng thương cho ta, không có ai giúp đỡ, nếu không có ta, bọn họ sao có thể sống sót? Cô nương, cứu chúng ta với!”
……
Lục Hoài Tuyết nhẹ nhàng nói với bọn chúng: “Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có ai làm hại các ngươi.”
Lục Hoài Tuyết rất rõ ràng, những tên đạo tặc này gϊếŧ người như ma, không từ bất kỳ thủ đoạn ác độc nào. Nhưng nàng cần phải lợi dụng bọn chúng, cho nên không thể để bọn chúng chết.
Lúc đầu Lục Hoài Tuyết chỉ định cứu mấy cô nương này rồi thu phục bọn đạo tặc, bắt lấy kho báu của chúng. Cô nàng tính toán phải lấy chút thanh danh, nhưng ai ngờ lại gặp phải một nữ nhân khiến kế hoạch của nàng bị hỏng!
“Cô nương, nếu ngươi thật sự khai ra thân phận của mình, ta có thể cân nhắc một chút việc mở rộng con đường của ngươi.” Lục Hoài Tuyết lặng lẽ nhìn Lục Tiểu Vân, lúc này Lục Tiểu Vân đang cải trang, nàng tự nhiên không nhận ra và cũng không thể ngờ được đó chính là Lục Tiểu Vân.
Lục Tiểu Vân mỉm cười, “Lục cô nương, nơi này không phải nơi ngươi có thể nói năng tùy ý đâu.”
“Vậy sao?” Lục Hoài Tuyết lộ ra sát ý, vỗ tay một cái, ngay lập tức bảy tám tên hắc y nhân xuất hiện, “Ngươi cảm thấy mình có thể mặc cả với ta sao?”
Lục Tiểu Vân quét mắt nhìn những hắc y nhân đó, nhận ra bọn chúng giống hệt đám người từng đuổi gϊếŧ A Thiên. Khả năng chiến đấu không thua kém gì nhau, hơn nữa có một người đang ẩn mình không lộ diện.
“Khó trách ngươi lại tự tin giành được đồ của ta, hóa ra là mang theo trợ thủ. Đây là át chủ bài của ngươi sao?” Lục Tiểu Vân vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, “Không cần giấu giếm, cho ta xem thử xem đại tướng quân phủ còn có gì.”
“Cô nương, ta không có ý đối đầu với ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện trung thành với ta, tương lai sẽ có vô số phúc lợi và vinh hoa phú quý.”
“Nghe cũng khá là hấp dẫn.”
“Ngươi là người thông minh, không cần phải vì một số kẻ không quen mà khiến bản thân rơi vào tình huống khó xử.”
Lời này vừa nói ra, những cô nương xung quanh đều nhìn Lục Tiểu Vân đầy sợ hãi.
Người ngốc cũng có thể nghe ra, Lục Hoài Tuyết muốn gϊếŧ họ rồi!
Nếu Lục Tiểu Vân đồng ý…
“Ngươi nói đúng.” Lục Tiểu Vân gật đầu.
Lục Hoài Tuyết vẻ mặt hài lòng: “Vậy ngươi có phải sẽ làm một chút gì để thể hiện thành ý không?”
“Chắc chắn là phải thể hiện một chút thành ý của ta rồi.” Lục Tiểu Vân mỉm cười một cách nhẹ nhàng.
Lục Hoài Tuyết lúc này cho rằng Lục Tiểu Vân đã bị mình thuyết phục.
Kết quả là ngay sau đó, Lục Tiểu Vân giơ tay lên, một nhát chém mạnh mẽ, máu tươi bắn tung tóe, khiến Lục Hoài Tuyết bị vấy đỏ cả người.
Tên lão đại của đám hãn phỉ đã bị chém thành từng mảnh.
“A!”
Lục Hoài Tuyết hoảng sợ đến mức thét lên chói tai.
Mấy cô nương khác cũng bị hành động bất ngờ của Lục Tiểu Vân làm cho hoảng sợ.
Lục Tiểu Vân xoay lưỡi dao một vòng đầy khí phách, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Hoài Tuyết, “Ta và ngươi không giống nhau. Ta không giả vờ cao thượng, không đứng ở cái gọi là đỉnh cao đạo đức để yêu cầu người khác phải làm thế này thế kia! Bởi vì khi cây kim không đâm vào mình, thì chẳng bao giờ biết được đau là gì.”