Đại Lão Xuyên Thành Thật Thiên Kim, Gian Nan Lưu Đày Vẫn Tỏa Sáng

Chương 32

Dù thiếu niên đã cải trang, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Tiểu Vân, huống chi hắn còn nhìn chằm chằm vào nàng, như thể muốn viết lên mặt: “Ta muốn báo đáp ngươi.”

Thấy Lục Tiểu Vân nhìn qua, thiếu niên nở một nụ cười rạng rỡ.

Lục Tiểu Vân mặt mày cau lại, nàng nghi ngờ thiếu niên này cố ý tìm tới nàng!

Giờ nàng đang ở trong đội ngũ lưu đày, không dám lên tiếng, chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy thiếu niên. Nhưng thiếu niên vẫn cứ duy trì khoảng cách vừa phải với đội ngũ, đi theo phía trước.

Khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, thiếu niên đã mua được chút đồ ăn từ quan sai, rồi nhờ quan sai mang đến cho Lục Tiểu Vân.

Lục Tiểu Vân nghe thiếu niên nói với quan sai: “Nàng là vị hôn thê của ta, ta không nỡ để nàng chịu khổ ở Tây Bắc, vì vậy ta đi theo nàng.”

Lục Tiểu Vân: “……!!!”

Nàng lần đầu tiên thấy có người vô sỉ đến mức này.

Một cái vị hôn thê liền có ngay sao?

Mặc dù hắn đẹp trai, nhưng nàng không phải loại người sẽ sống nhờ vào đàn ông.

Dù vậy, Lục Tiểu Vân không phải người dễ từ chối đồ ăn. Đồ ăn đã đưa tới, nàng đương nhiên không thể từ chối, coi như đây là thiếu niên báo đáp ân cứu mạng. Nàng sẽ quay lại tìm cơ hội để nói rõ ràng với hắn.

Quan sai nhìn ánh mắt thiếu niên, không khỏi cảm thấy thương thay cho Lục Tiểu Vân khi phải nhận đồ ăn từ một người như vậy.

Đúng vậy, thiếu niên lúc này đang cố làm cho mình trông thật tồi tệ.

Quan sai mang đồ ăn đến, đồng thời cũng trao cho Lục Tiểu Vân một ánh mắt đầy sự thương cảm, “Lục Tiểu Vân, Tây Bắc tuy vất vả, nhưng cũng có rất nhiều lựa chọn nam nhân.”

Lục Tiểu Vân chỉ chú tâm vào đồ ăn, căn bản không để ý đến ánh mắt đồng cảm của quan sai, “Ân ân, ta sẽ chọn kỹ càng.”

Quan sai chỉ biết lắc đầu rồi rời đi.

Đồ ăn thiếu niên đưa cho Lục Tiểu Vân chỉ là mấy cái bánh màn thầu và ít lương khô, không nhiều lắm. Nếu không, quan sai chắc chắn sẽ không mang tới cho nàng.

“Vân Vân, nhà ngươi còn định gả cho người kia sao?” Lục Nguyên Minh nghe thấy thiếu niên nói, trong lòng vô cùng khó chịu, “Ngươi hiện tại đã không còn là nữ nhi của nhà họ nữa, chuyện hôn nhân không còn tính toán gì cả!”

“Không phải.” Lục Tiểu Vân lắc đầu, “Hắn chỉ là tiện thể chiếm tiện nghi của ta thôi.”

“Buồn cười.” Tính tình nóng nảy của Lục Hoài Chí lập tức không kìm được, muốn lao tới tranh luận với thiếu niên, “Mặt dày, có cái gì tư cách mà làm vị hôn phu của ngươi?”

“Nhị ca đừng kích động.” Lục Tiểu Vân vội vàng giữ chặt hắn lại, “Muốn tính sổ cũng phải chờ đến chỗ thích hợp mà nói, hiện tại đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ đến nơi rồi chúng ta sẽ có cách.”

“Vân Vân, hắn đang làm hỏng danh dự của ngươi.” Lục Hoài Lương nghiêm mặt, “Không thể để cho kẻ như vậy hại ngươi.”

Lục Tiểu Vân ra hiệu cho Lục Nguyên Minh lại gần, sau đó chỉ nói một câu mà chỉ có hai người nghe được: “Cha, hôm đó tối, con ra ngoài tìm đồ ăn, vô tình gặp hắn bị người đuổi gϊếŧ, mà bọn họ còn nhắc tới ngài. Cha, ngài có biết thiếu niên này không?”

Lục Nguyên Minh nghe vậy, nhìn thiếu niên một cái, nhưng trong trí nhớ ông không thể tìm ra bất cứ mối quan hệ nào với người này.

“Hắn cải trang, ta nhìn không ra. Hắn có nói mình là ai không?”

“Ai, thật là bất ngờ, hắn mất trí nhớ rồi. Cha, dù thế nào đi nữa, người này chúng ta phải chú ý một chút, để hắn theo đi, nhưng phải cảnh cáo hắn không được nói bậy bạ.”

Lục Nguyên Minh ngay lập tức quay sang nói với mọi người trong gia đình: “Thôi, Vân Vân nói không cần cùng hắn tính toán, các ngươi coi như không nghe thấy gì. Mặt khác, đợi đến chỗ thích hợp rồi chúng ta lại tính tiếp.”

Lục lão thái thái lúc này cũng lên tiếng: “Đều nghe theo tam thúc, đừng gây chuyện, chúng ta giờ là bị lưu đày.”