Đại Lão Xuyên Thành Thật Thiên Kim, Gian Nan Lưu Đày Vẫn Tỏa Sáng

Chương 27

Thiếu niên cúi đầu, vẻ mặt vô tội: “Nhưng ta thật sự không nhớ gì cả.”

Lục Tiểu Vân lần đầu tiên thấy một thiếu niên đẹp trai đến thế mà lại có vẻ đáng thương như vậy, nhưng nàng là người “mạnh mẽ như thép”, làm sao có thể mềm lòng?

Đẹp trai có ích gì, lại không thể ăn được, cứ mê muội trong sắc đẹp thì kết cục sẽ không tốt đâu.

“Nơi này là Tây Bắc, ngươi tự suy nghĩ đi, ta phải đi đây.” Lục Tiểu Vân quay lưng bước đi.

Thiếu niên bị thương cơ bản không thể đuổi theo, chỉ có thể đứng đó nhìn Lục Tiểu Vân rời đi.

Hắn nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau một lúc, thiếu niên quyết định, dứt khoát đứng dậy, đi theo hướng Lục Tiểu Vân đã đi.

Lục Tiểu Vân quăng thiếu niên lại, không chút áy náy, nàng lấy một bao vải ra từ không gian, bên trong là màn thầu, rồi quay về.

Lục Nguyên Minh vẫn chưa ngủ, vẫn đợi nàng.

Lục Tiểu Vân đưa màn thầu cho Lục Nguyên Minh: “Cha, mau ăn đi, ăn xong rồi thân thể mới khỏe lại được.”

Lục Nguyên Minh áy náy: “Vân Vân, trước kia chúng ta không chăm sóc tốt cho con, giờ mọi chuyện chỉ có thể dựa vào con, thật xin lỗi.”

“Ngươi và ta là huyết mạch tương liên, dù cho các ngươi đã lâu không gặp ta trưởng thành, ta vẫn luôn cảm ơn các ngươi đã sinh ra ta. Một đời người không dài, chúng ta phải đi về phía trước, không thể vì một chuyện ngoài ý muốn mà cứ mãi canh cánh trong lòng, sống mãi với quá khứ!”

“Ngươi càng hiểu chuyện, ta lại càng cảm thấy áy náy.”

“Vậy ngươi phải sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, bù đắp cho những năm tháng xa cách mười mấy năm qua.”

Nguyên chủ vốn là người có tấm lòng lương thiện, nàng chỉ vì sợ hãi sự ngược đãi mà không dám lại gần người Lục gia. Dù có bị ác ý vây quanh, nguyên chủ vẫn luôn tin rằng thế gian này là tốt đẹp, chỉ tiếc là nàng chưa kịp tận hưởng hết thảy mọi thứ thì đã vội vã ra đi…

Lục Nguyên Minh nhìn thật sâu vào Lục Tiểu Vân, nghiêm túc gật đầu: “Dương gia đã tỏ thái độ, đến lúc đó Lâm Chương sẽ phối hợp với chúng ta. Khi đó, ngươi không cần phải ra ngoài đối mặt, nhớ kỹ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Đấu tranh anh dũng vốn là việc cha phải làm, cha không thể suốt đời bảo vệ nữ nhi.”

“Nhưng nếu như hoàng đế biết chân ngươi đã lành, có lẽ hắn sẽ càng không dễ dàng buông tha đâu.”

“Hắn từ trước đến nay không tin ta, cho dù ta làm gì cũng đều là điểm yếu của hắn. Hiện tại, ta chỉ mong sao nữ nhi của ta có thể bình an, sống vui vẻ.”

“Chúng ta đừng nói những chuyện u sầu nữa, chuyện chưa đến đâu, đừng bi quan.” Lục Tiểu Vân an ủi Lục Nguyên Minh, “Giờ không còn sớm, ngươi nên đi nghỉ ngơi để dưỡng sức.”

Lục Nguyên Minh gật đầu, nghe theo lời Lục Tiểu Vân, nằm xuống nghỉ ngơi.

Còn Lục Tiểu Vân, nghe những tiếng ngáy đều đặn từ bên cạnh, hoàn toàn không có chút ý định muốn ngủ.

Lục Nguyên Minh nhìn nàng, sự lo lắng rõ ràng trong ánh mắt. Nếu đây là một cái bẫy do hoàng đế giăng ra, hẳn là muốn một kích gϊếŧ chết nàng.

Khoảng thời gian này, Lục Tiểu Vân ở bên Lục gia thực sự cảm nhận được một tình cảm ấm áp mà nàng chưa từng có. Nàng quý trọng điều đó, cũng muốn bảo vệ những người trong gia đình này thật tốt.

Vậy thì, liệu có nên đi trước một bước xử lý hoàng đế không?

Trong không gian của nàng vẫn còn chút vũ khí nóng, thêm nữa là dị năng của nàng, nếu hoàng đế phái người tới không quá đông, có lẽ cũng không phải là vấn đề.

Một khi ý niệm này xuất hiện, nó như thể không thể gạt bỏ, cứ thế ám ảnh nàng…

Ngày hôm sau.

Lục Tiểu Vân bị một tiếng thét chói tai đánh thức.

“Chết rồi, chết thật rồi… Ta vừa tỉnh dậy, đã thấy bà nội nàng ta chết mà mắt không nhắm, cứ nhìn chằm chằm vào ta.”