Chương 10-1
Lâu Điềm có xuất thân cực kỳ cao quý. Phụ thân của nàng còn sống là Tam Đài Ngự Sử, nổi tiếng thanh liêm chính trực. Mà tỷ tỷ của Lâu Điềm -Lâu Di từ mười lăm tuổi đã nổi danh mỹ nhân đệ nhất kinh thành, thanh niên anh tuấn ai cũng muốn nghênh đón đóa hoa khuynh nhan này về nhà nuôi chiều. Sau lại là hoàng đế làm
chủ, gả nàng co thiếu niên võ tướng chiến công rực rỗ—— Trấn Xa hầu Triệu Quang Đường. Mà kia Triệu Hầu gia, đồng thời cũng là thân thích hoàng gia, gọi hoàng đế một tiếng là cậu .
Tỷ muội các nàng đều xinh đẹp như nhau! Cho nên dĩ nhiên, Lâu Điềm lớn lên cũng bị các công tử quyền quý kinh thành cạnh tranh theo đuổi, những công tử quyền quý này so sánh với nhau, mỗi một người đều có sở trường khác nhau.
Nhà có con gái mới lớn, Lâu Di thân là thân nhân duy nhất của Lâu Điềm, đương nhiên là vui mừng muốn chọn giúp muội muội một vị hôn phu hoàn mỹ xứng đôi. Trái xem phải chọn, còn chưa chọn được thì khi đó Hầu gia lại nói như vậy: "Nàng luyến tiếc muội muội xuất giá như vậy, sợ nàng sẽ chịu khổ ở phu gia, không bằng cứ như vậy, để nàng ở lại làm bạn với nàng, ta đóng ở biên cương lâu dài, tỷ muội các nàng làm bạn ở kinh thành đỡ tĩnh mịch."
Ý tứ là —— Triệu Hầu gia muốn nạp vợ bé!
Ý tứ chính là —— Triệu Hầu gia muốn nạp Lâu Điềm làm vợ bé!
Lâu Di nghe không có sai, nàng hỏi chồng mình hai lần, đều là đáp án này.
Vì thế bằng tốc độ nhanh nhất Lâu Di tiến muội muội đi. Muốn nàng rời khỏi kinh thành, muốn nàng sống một mình, hoặc tìm một thanh niên kiên định sống cả đời, hoặc là độc thân cũng tốt ——
"Cho dù là nam nhân tốt, hắn cũng sẽ làm lòng muội bị thượng, có lẽ, độc thân là có vẻ tốt. Muội đi đi! Không cần trở lại kinh thành." Khi đó, Hầu Tước phu nhân khóc nói như vậy, làm cho tâm hồn Lâu Điềm bất chấp sợ hãi mờ mịt trong tương lai mà làm theo thời tỷ tỷ nói, muốn nàng đi, nàng bước đi.
Nhưng mà Lâu Điềm không có nghĩ đến, sau ba tháng nàng rời đi, tỷ tỷ cũng rời đi Hầu phủ .
Lâu Di đi theo tung tích Lâu Điềm mà đên.
Tỷ muội hai mắt đều đẫm nước mắt khi gặp lại nhau, vẫn là Lâu Di dừng khóc trước. Nàng nói:
"Điềm nhi, đừng hận tỷ tỷ. Không phải tỷ tỷ cho cho tỷ phụ nạp muội làm thϊếp, nhưng tỷ không muốn muội bị chà đạp như. Khi đó tỷ nghĩ, tỷ gả hắn tám năm, hắn đối đãi tốt như vậy, lại còn có thể thuận miệng không thèm quan tâm mà nói nạp thϊếp, như vậy các vương tôn quý tộc này trong kinh thành thật sự muốn kết hôn với muội, tỷ không có nhiều năng lực như thế? Không thể nào tin tưởng bọn họ có thể cho muội hạnh phúc? Bọn họ tất cả đều là một dạng. Nếu tỷ phu muội có lòng nạp thϊếp, lòng tỷ chỉ có thể đau, không thể ngăn cản; nhưng người hắn muốn nạp là muội, trăm triệu lần tỷ không thể nghe theo hắn. Khi đó tỷ vừa sinh mới sinh Vũ nhi, thân thể vô cùng yếu đuối, nếu đi theo muội, chỉ có thể liên lụy muội. Mãi cho đến khi thân thể tỷ tốt hơn, tỷ phụ muội lại nhân nhiệm vụ xa nhà, nhất thời không có cách nào để ý chuyện trong nhà, tỷ liền rời đi. Mang theo Vũ nhi, để nhi tử lại cho hắn, tỷ không muốn trở về."
Chúc Tắc Nghiêu đứng xem lẳng lặng ở một bên. Đôi tỷ muội đều xinh đẹp như nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn bất động.
Tỷ tỷ trong trẻo nhưng lạnh lùng cương nghị, vui mừng không chế thích hợp, trời sinh uy nghi; mà muội muội trinh tĩnh ôn nhu, đã thông tuệ lại hòa hợp.
Nhìn ra được, Lâu Di thì ngoài lạnh trong nóng, một khi bị tổn thương về mặt tình cảm thì muốn tốt xấu cũng chấm dứt, đoạn tuyệt tất cả. Cho nên Chúc Tắc Nghiêu cũng không bất ngờ khi xảy ra chuyện như vậy mà nàng vẫn đi, nhưng trái lại Lâu Điềm kinh ngạc mà kêu lên!
"Tỷ tỷ! Tỉ phu sẽ không đồng ý tỷ bỏ đi như thế! Nếu trở về tỷ phu mà biết. . . . . ."
"Chàng biết thì có thể làm gì?" Lâu Di cười lạnh, "Hai tỷ muội chúng ta không còn người thân nào khác, chàng còn có thể tìm trưởng bối của chúng ta để lên tiếng phê phán tìm công đạo hay sao? Tỷ đã tính toán rời khỏi chàng, sẽ ẩn náu để đời này chàng tìm không ra!"
"Tử Chỉnh thì sao? Tỷ thực sự rời bỏ được cháu trai?!" Tất nhiên Lâu Điềm không dám nói thêm điều đó nữa khiến tỷ tỷ tức giận, sửa cách hỏi về lòng bận tâm mọi việc con trai của tỷ tỷ.
Quả nhiên, vẻ mặt lạnh lùng của Lâu Di, lập tức yếu ớt không chịu nổi, không thể nói thêm điều gì nữa.
"Không nỡ cũng phải bỏ. Tử Chinh là trưởng tử của Hầu phủ, là người thừa kế tương lai, nếu tỷ mang con theo, thì thật sự không thoát được khỏi tỷ phu muội. Cho nên tỷ mang nữ nhi đi, nữ nhi cũng không quan trọng đối với nam nhân, cho dù chàng đến tìm người, cũng không đến mức không tìm thì không được, một năm, hai năm sau, chàng sẽ buông tha."
Lâu Điềm thấy tỷ tỷ cực kỳ oán hận tỷ phu, cũng không an ủi khuyên ngăn chuyện gì lúc này, trong lòng nghĩ thật đúng dịp, tỷ tỷ đến đây, mà chỉ sợ tỷ phu cũng đã đến đây, đều đã đến Vĩnh Xương thành. Như vậy mỹ nhân đến hỏi thăm nhóm thị vệ về ‘ba nữ tử’ ngày hôm qua, có thể người muốn tìm không phải là nàng hay không, mà là tỷ tỷ?
Nàng nên suy nghĩ điều này một chút. . . . . .
Chúc Tắc Nghiêu thấy sắc trời đã tối, mà vẻ mặt tỷ tỷ của Lâu Điềm lại ủ rũ, cho nên cáo từ. Hôm nay thật sự là một ngày tràn đây điều kinh ngạc. Chuyện bỗng nhiên biến hóa như vậy, hắn trở về làm mộvaaychuts việc, suy nghĩ trong lòng hắn giống như Lâu Điềm, có phải vị Triệu Hầu gia
kia đến đây để tìm thê tử, mà không tìm Lâu Điềm? Hắn phải tìm hiểu rõ chuyện này.
"Không còn sớm, tỷ muội các nàng nghi ngơi sớm một chút." Hắn đứng dậy cáo từ.
"Ừ, ta tiễn chàng." Lâu Điềm cũng đứng dậy theo, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tỷ tỷ, nàng chỉ cười cười, cũng không lo lắng tỷ tỷ phát hiện ra tâm tư trong lòng của nàng.
Chúc Tắc Nghiêu cười nhìn nàng, ánh mắt đung đưa tình ý ở bên trong.
Mà cho tới lúc này Lâu Di mới phát hiện ra, nam tử tuấn mỹ này mang theo muội muội tiến vào Điềm Tĩnh cư, không chỉ giới thiệu nơi này với muội muội—— mà còn tìm phòng thích hợp lại rất chiếu cố bằng hữu của nàng—— mà thôi.
Hai người này phải . . . . . Lưỡng tình tương duyệt .
Không ngờ muội muội lại sẽ thích một thương nhân phố phường bình thường như vậy sao? !
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, Lâu Di khϊếp sợ không thôi.
"Tỷ tỷ là là một người cực kỳ cương liệt." Đi ở đoạn gấp khúc hành lang, cách xa phòng, Lâu Điềm mới nói.
"Ta biết."
"Tỷ tỷ muốn sống cùng ta, vĩnh viễn rời khỏi tỉ phu, ta không biết có nên làm vậy với tỷ ấy không."
"Ta sẽ giúp nàng tra rõ ràng."
"Tra cái gì?" Nàng vội kéo lấy ống tay áo của hắn hỏi.
Hắn dừng cước bộ lại, nghiêng mặt nhìn người nàng.
"Tra những chuyện mà trong lòng nàng muốn biết."
"Ta muốn biết cái gì?" Nàng cười, rất là cố ý hỏi .
Hắn cũng cười theo, "Nàng muốn biết, muốn hiểu, muốn làm, ta đều sẽ giúp nàng. Bất cứ chuyện gì."
"Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?" Rất không khó để nhận ra tình ý hết sức chân. Ngay từ đầu hai người gặp qua, đã thầm cảm thấy hắn muốn đối tốt với nàng, vẻ mặt lẫn hành động đều cần thận như sợ chọc làm nàng có chỗ nào không thích hay sợ hãi..
Đó không phải xuất từ sự kính sợ đối quý nhân có thân phận cao, cũng không phải nịnh nọt để được điều gì tốt đẹp. Hắn lấy lòng, chỉ có một mục đích, chính là muốn cho nàng vui vẻ thoải mái, không có phiền não gì.
"Đối tốt với nàng, có thể làm cho ta vui vẻ." Hắn thật lòng nói xong.
"Chàng không nghĩ tới muốn ta báo đáp chàng sao?" Nàng phát hiện hắn cũng không cầu tình cảm từ nàng, vì sao vậy?
"Nàng báo đáp rồi."
"Ta không có." Ít nhất nàng là cũng không có nói lời gì, không phải sao?
"Nàng có, nàng để cho ta. . . . . . yêu nàng. Nàng không có cự tuyệt sự yêu thích của ta."
A! Yêu. . . . . . Hắn nói. . . . . . Yêu!
May mắn màn đêm che giấu đi sự xấu hổ của nàng, nhưng mà cả người nóng, sợ là hắn cũng cảm nhận được .
"Lâu Điềm, ta vẫn luôn không vui vẻ, cũng thường cảm thấy giống như không thể trôi qua hết đời này được nữa. Ngoài trừ mua Điềm Tĩnh cư ra, ta không có mục tiêu khác. Ta không cần con đường làm mở mày nở mặt, không cần cẩm y ngọc thực, cũng không có thích thú với cảnh đẹp thiên hạ. . . . . ." Hắn thò tay, mong muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại không dám dung túng chính mình làm càn mà làm nàng hoảng sợ, đành phải đặt hai tay lên tường sau lưng nàng, nhốt nàng ở trong thế giới của hắn, cảm giác ôm nhau, vậy đủ rồi —— gân xanh nổi lên hai cánh tay, gân xanh ám di động, là khổ sở khắc chế chính mình.
Nhưng mà Lâu Điềm không thuận theo ý nguyện của hắn, hoàn toàn không quan tâm hắn đang cố gắng làm một quân tử, nàng. . . . . . tuy rất xấu hổ, nhưng kiên định
tựa vào trong lòng của hắn.
Thân hình cường tráng giật mình một cái!
Sau đó, cánh tay hắn. . . . . . không còn nghe sai sử nữa
thuận thế. . . . . . Ôm chặt lấy nàng!
Thở dài thật sâu!
Như vậy, thỏa mãn. . . . . .
Tim như kề sát tim, đưa trái tim cô độc lạnh lẽo của hắn nhốn nháo lên. . . . . .
Giọng điệu của hắn bởi vì được thỏa mãn tình cảm mà khác thường ——
"Người trong nhà thúc phụ đều rất tốt với ta. . . . . . Cho nên ta không rõ vì sao ta lại không vui vẻ như vậy. . . . . . Ta không thể nói với người nào rằng ta. . . . . . Thật sự là rất chán đời . . . . . . Kỳ thật luôn luôn tại hoài nghi tại sao mình lại sống ở trên đời này. Ta biết thúc phụ luôn hy vọng ta sống lâu trăm tuổi, sợ ta còn tráng niên đã mất sớm giống phụ thân, cho nên không cho ta rời xa nhà, cũng không cầu ta làm rạng rỡ tổ tông."
"Chàng đều săn sóc với mỗi người trong nhà." Nàng nói xong.
…
"Chỉ là sống cho tốt, còn được xem là săn sóc gì chứ? Ta cũng không có làm cái gì, yêu cầu của gia đình thúc phụ với ta nhỏ bé cỡ nào." Hắn luôn cảm thấy áy náy với gia đình thúc phụ có ân trọng như núi.
"Chàng quan tâm, cho nên cũng không làm sai điều gì.” Nàng nói nhỏ, "Cũng không phải chàng không có hi vọng gì, chỉ là vì muốn người nhà an tâm, chàng nguyện ý nhốt mình lại Vĩnh Xương thành, để người nhà an tâm, mà bản thân không vui vẻ chỉ có một mình, không phải là chàng không có hi vọng, chỉ là chàng không muốn nghĩ thôi."
Sợ một khi đã nghĩ sâu, sẽ muốn thoát ra khỏi sự vây khốn này, vì thế kiềm chế chính mình, không cho mình suy nghĩ. Nàng biết, ngay từ lần gặp đầu, nàng đã biết tâm tư của nam nhân này giấu rất sâu, cũng là một người chân thành trong sáng, nhưng lại có một mặt âm u
"Cái loại kiềm nén này, không quan trọng." Hắn thì thào nói: "Trước khi gặp nàng, ta cũng không có hi vọng gì, cho nên trôi qua ngày cũng không khó."
"Nhưng mà không vui vẻ." Bàn tay nhỏ bé của nàng áp lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn,
tay nhỏ bé hoạt đến hắn tuấn mỹ
khuôn mặt thượng, lấy ấm áp kề sự lạnh lẽo của hắn.
"Bởi vì khi đó không có nàng." Hắn khàn khàn nói xong.
"Ta?"
"Đúng vậy, nàng. Nàng là sự vui vẻ của ta. Thật ra ta cực kỳ nhớ nàng. . . . . . Cho dù trong lòng biết đã trèo quan, vẫn là dối gạt mình nói: Không sao cả, ta giao trái tim đi, chỉ cần gặp nàng, chỉ cần đối tốt với nàng là được rồi, ta không muốn trèo cao, ta không cần sự hồi báo của nàng. . . . . ." Trong phút chốc hắn càng ôm nàng chặt hơn, gương mặt chôn sâu vào cần cổ của nàng, dùng sức ngửi thấy mùi hương của nàng. "Nhưng ta không có cách nào. Cuối cùng là ta càng muốn nhiều hơn nữa, lòng chàng lúc càng tham lam. . . . . .Lúc nàng không để ý tới ta thì ta điên lên."
"Tắc Nghiêu. . . . . ." Nàng thầm kêu, cũng an ủi, giống như hứa hẹn hạnh phúc với hắn tại đây. "Ta ở nơi này, lúc nào ta cũng ở nơi này. Chỉ cần chàng cần ta, ta sẽ đến."
"Điềm. . . . . ." Hắn không buông thân hình của nàng ra, ánh trăng mờ nhạt, hai người nhìn nhau. Đáy mắt của hắn lóng lánh, như là bị ánh trăng lăn tăn chiếu vào.
"Ta cũng yêu nàng." Hắn không dám cầu, không dám xa trông mong tình yêu từ nàng.
Đây là một đêm hai người hứa chung thân. . . . . .
"Điềm," Hắn thở dài, sau đó. . . . . . thành kính , thành kính nâng đôi bàn tay nhỏ bé của nàng lên, hắn khẽ hôn lên trên mu bàn tay tuyết trắng.
Đây là hứa hẹn cả đời.
Sự tình phát sinh quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp!
"Ngươi nói cái gì?!" Chúc Tắc Nghiêu kêu lên.
Tiếng kêu của hắn hấp dẫn người nhà Chúc gia đang dùng bữa sáng.
A Đinh mặc kệ người khác nghe được, lại vội vàng nói rõ ——
"Đây là do bọn A Uy đưa củi cho phủ Huyện thái gia lúc nửa đêm nghe lén, Chu quản sử kia nói chờ sáng sớm ngày hôm nay sẽ tới Điềm Tĩnh cư lấy khế ước mua bán nhà rồi ký hợp đồng với quan gia, cam đoan trước ngày hôm nay sẽ sang tên nhà xong!" Đây là vào một buổi sáng tinh mơ hắn xông vào cửa, không thèm che dấu! Chạy nhanh vào nhà Nghiêu thiếu biết chuyện này mới là quan trọng nhất!
"Chu quản sự tự tiện bán Điềm Tĩnh cư?!" Nói chuyện là Chúc lão gia.
"Dạ đúng vậy! Lão gia tử!" A Đinh cực kỳ kính sợ Chúc lão gia, vừa nghe ông hỏi, lập tức nghiêm túc đứng thẳng, trung khí mười phần trả lời.
"Tại sao ông ta lại làm như vậy?" Chúc lão gia khó hiểu, rõ ràng lén nói rõ, không thể bán Điềm Tĩnh cư, sao Chu Nam dám tự tiện bán phòng đi?
"Ông ta chán ghét Tắc Nghiêu cũng không phải lão gia không biết." Chúc phu nhân đi tới nói xong, "A Đinh, huynh đệ tốt kia của ngươi có nghe được ngươi mua là ai không?" Nàng biết đứa nhỏ này do Tắc Nghiêu giáo dưỡng, không chỉ có thể tự lực cánh sinh, còn là một quân thám tử linh thông mọi tin thức trong thành Vĩnh Xương.
"Có có! Tên người mua đó là Triệu Quang Đường! Nghe nói là một đại tướng quân hay vương gia gì đó trong kinh thành. . . . . ."
"Triệu Quang Đường!" Chúc phu nhân lập tức thất thanh kêu lên.
"Là hắn!" Chúc Tắc Nghiêu ngưng mi nghĩ tại sao bỗng dưng người này muốn mua Điềm Tĩnh cư, có phải hay không là . . . . .
"Không quản hắn là ai! Không có ta cho phép, Chu Nam đừng có nghĩ tới muốn bán nhà đó! Đó là ta muốn để lại cho ——" Đột nhiên phát hiện mình lỡ mồm nói ra, vì thế nói được một nửa thì im lặng lại.
"Cha, ngài muốn để Điềm Tĩnh cho Tắc Nghiêu phải không?" Lão Nhị nhà họ Chúc trực tiếp sẽ nói xong lời của phụ thân, nhưng mọi người nghe xong cũng biết kia chưa nhưng lại trong lời nói ra sao nghĩa
chữ cấp nói ra ."Vậy tại sao lúc trước ngài lại bán tới bán lui? Làm hại tắc Nghiêu vì tòa nhà mà thất hồn lạc phách ."
"Con ——" Chúc lão gia tức giận muốn mắng chửi người.
"Cháu đến cửa hàng trước!" Chúc Tắc Nghiêu nói xong, liền chạy về phía chuồng ngựa.
"Tiểu nhân cũng ——" A Đinh cũng chuẩn bị đi cùng, nhưng mà có người kéo hắn lại —— là Chúc phu nhân.
"A Đinh, ta hỏi ngươi, vì sao Chu Nam kia lại ghét Tắc Nghiêu?"
A Đinh nuốt nước miếng xuống, ngập ngừng nói :
"Tiểu nhân. . . . . . Không biết." Nghiêu thiếu dặn hắn không thể nói.
"A Đinh, nói hết những điều ngươi biết ra." Đại lão gia nghiêm túc
ra lệnh.
Lập tức nghiêm túc đứng vững, hễ biết thì nói ——
"Bởi vì trước kia Chu quản sự vụиɠ ŧяộʍ tham ô nhiều lần tiền công đã bị Nghiêu thiếu phát hiện, dùng kế đuổi về! Bởi vì Nghiêu thiếu âm thầm ngăn cản Chu quản sự chuyển những khách nhân hay lui tới và văn kiện phòng ở cho người thân lén mở cửa hàng! Ân oán gần đây nhứng là: Thừa dịp tình hình kinh tế của Quý gia ở thành Nam khó khăn đã dùng giá thấp nhất mua cửa hàng sở hữu tơ lụa vải vóc cấp cao của Quý gia, nhưng Nghiêm thiếu lại phá hỏng tính toán của ông ta, tìm một đường đi cho Quý gia, trực tiếp bán tơ lụa vào trong kinh thành, buôn bán lời rất nhiều tiền, bởi vậy lúc đó cũng không cần vội vã bán An Lan cư ngay, Bởi vì Quý gia có người thuê phòng sinh ngay tại chỗ, làm ăn
thịnh vượng! Kết quả lại chọc tới con của Chu quản sử - Chu Tất An! Bởi vì hắn làm một hội đấu gia cho An Lan cư, đã có người kêu tới một vạn hơn hai nghìn hai. Quý gia không bán An Lan cư, đương nhiên Chu Tất An không còn tiền thưởng dày nữa, vốn là ban đầu Quý gia còn lén nói với hắn muốn chia cho hắn một ngàn lượng tiền hoa hồng."
Có chuyện như vậy? Đúng là bọn họ không biết!
"Cha, ta đã nói ngài đại tài tiểu dụng mà!"
"Đáng giận! Không ngờ Chu lại dám làm những chuyện như vậy sau lưng ta!"
"Lại còn lén lấy hoa hồng từ khách hàng!"
"Lão gia, ta đã nói rồi, Chu Nam kia thường hay bắt nạt Tắc Nghiêu, không phải người tốt!"
"Chúng ta mau đi xem một chút đi!"
Những tiếng kêu ầm ầm, trong cùng một lúc vọng ra bên ngoài.
Rất ầm ỹ.
Khi Chu quản sự cung kính dẫn khách quý đến từ kinh thần —— Trấn Xa hầu Triệu Quang Đường, đi vào tới hành lang, tuyệt đối lại không ngờ lại gặp Tắc Nghiêu tại đây!
"Chúc tắc Nghiêu! Sao công tử lại ở đây? !" Hắn thất thanh kêu.
Chúc Tắc Nghiêu cười cười nhìn ông, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt và quần áo tôn quý trên người nam tử.
"Triệu Hầu gia?" Hắn chắp tay hỏi.
"Ngươi là Chúc Tắc Nghiêu." Nam tử kia mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
"Đúng là tại hạ." Lại không ngờ nam nhân này lại biết được được danh tính của một tiểu dân phố phường như hắn Tuyệt. Nếu hắn không đoán sai, vị Hầu gia tôn quý này chắc là biết Lâu Điềm vì tránh xa hắn ta nên mới rời khỏi khách điểm Phú Mãn, vì thế muốn mua Điềm Tĩnh cư này này, chờ quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công. Muốn dùng phương thức như thế lôi Lâu Điềm ra, hoặc là. . . . . .
từ trong miệng Chúc Tắc Nghiêu hắn hỏi ra nơi ở của nàng.
Dù sao hắn cũng là người tiếp xúc gần đây nhất với Lâu Điềm, có lẽ hắn có đầu mỗi gì. Hắn đoán, trong lòng vị Hầu gia nãy suy nghĩ như vậy?
Đây là một nam nhân vô cùng khôn khéo!
"Nghe nói Hầu gia chưa nhìn qua Hầu gia đã vô cùng thích nó, thích thích đến nỗi không cần nhìn đã mua luôn, hơn nữa hôm nay sẽ thành giao ?"
Như là phát hiện ra nam nhân trước mắt này cũng không phải là người tầm thường, ánh mắt của Hầu gia chuyên chú nhìn Chúc Tắc Nghiêu.
"Xem ra, người ta nên tìm là người." Hắn có thâm ý khác.