CHƯƠNG 25: BI THƯƠNG
Editor: ThienTue835
"Hắn đối với muội như thế nào?" Hai nam nhân nói chuyện ở buồng trong, Trương thị lôi kéo tay Lâm Vân Hi đi vào tây phòng, mới vừa ngồi xuống dưới gấp không chờ nổi hỏi.
Lấy khăn ra lau nước mắt trên mặt tẩu tử, Lâm Vân Hi chậm rì rì nói: "Khá tốt, người nhìn tuy rằng thực hung, nhưng làm người phi thường tốt, có kiên nhẫn cũng thực săn sóc". Cái này cũng không phải nói đến động tâm tư của tẩu tử, mà là từ trong lòng nàng cũng cho rằng Phương Niên Hàn chính là cái dạng người này, tuy rằng hai người cũng chỉ tiếp xúc ngắn ngủi có hai ngày.
Trương thị nín khóc mỉm cười, vươn ngón tay ra điểm điểm cái trán nàng, "Vậy muội còn khóc cái gì, tẩu còn tưởng rằng muội bị uỷ khuất cái gì chứ."
"Đây không phải là do nhớ tẩu cùng ca ca ta sao." Nhìn thấy trong lòng tẩu tử kích động cùng cao hứng, khúc mắc trong lòng cùng quan hệ với Phương Niên Hàn cuối cùng cũng đè ép xuống, hơi bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm, "Chẳng lẽ tẩu không nhớ đến muội? Tẩu thật sự nhẫn tâm nha.."
"Muội đó! Tẩu nói không lại với nha đầu nhanh mồm dẻo miệng này đâu." Giọng nói Trương thị đầy sủng nịch, nhéo nhéo tay nàng dùng sức lắc lắc, "Hai đứa mang đồ vật về tới cũng quá nhiều đi, tẩu biết muội nhớ thương trong nhà, nhưng rốt cuộc đã thành thân, vẫn là phải xem sắc mặt nhà chồng, nếu bởi vì chút việc nhỏ này lại chọc đến trong nhà, như vậy thì thật không đáng đâu."
Nghĩ đến Phương Niên Hàn xách theo bao lớn bao nhỏ ra khỏi Phương gia thấy mặt nhị tẩu trước cửa kia xanh mét, Lâm Vân Hi cảm giác thấy trong lòng cực kỳ vui sướиɠ, trên mặt cũng mang theo bộ dáng tươi cười, liên thanh nói: "Không có việc gì, người ở Phương gia đều tương đối khai sáng, không có điểm gì bất mãn hết."
"Nếu như vậy thì đây cũng là phúc khí của muội, bất quá tẩu nghe được nhị tẩu kia của ngươi cũng không phải là đèn cạn dầu đâu, keo kiệt cùng đanh đá nổi danh ở Phương gia thôn, muội phải chú tâm một chút, không cùng nàng tranh chấp, nếu sau lưng bị người hắt nước bẩn thì muội cũng sẽ khó lòng phòng bị."
Lời này của tẩu tử nói nhưng chậm rồi, thời điểm nàng giúp Phương nhị thẩm liền đã kết hạ, nhưng nàng cũng khôg muốn nói cho tẩu tử nàng biết, nói thì có thể như thế nào, đều nói là con gái gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, không thể thu hồi lại được, chỉ có thể làm cho tẩu tử nàng thêm nhiều phần lo lắng mà thôi.
Lâm Vân Hi thuận theo gật gật đầu, "Muội sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo ngày thường của tẩu tẩu, cố gắng hảo hảo hầu hạ bà bà cùng nhóm tẩu tử."
Trương thị vừa lòng gật gật đầu, hai người lại nói vài câu chuyện riêng tư.
Buồng bên trong nói chuyện so với hai nàng còn nghiêm túc hơn nhiều, Lâm Thanh Văn cùng Phương Niên Hàn hai người đều là người không hay nói chuyện, nhưng ngoài ý muốn là ở chung rất hài hòa.
"Tới biên cương rồi nhất định phải cẩn thận, làm chuyện gì đầu tiêng cũng phải nghĩ đến Vân Hi ở nhà." Biên cương cùng chiến sự đối với dân chúng bình thường nói đến quá xa xôi, Lâm Thanh Văn hiểu biết cũng không nhiều lắm, chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.
"Đệ sẽ sống sót trở về làm cho nhật tử của Vân Hi trôi qua thoải mái." Vẻ mặt Phương Niên Hàn nghiêm túc đảm bảo nói.
Lâm Thanh Văn thở dài, người này cái gì cũng tốt, nếu không phải có việc phục lao dịch, cùng Lâm Vân Hi hai người ngày tháng trôi qua sẽ ngày càng tốt, đáng tiếc.
Lại mặt ở nông gia không chú ý nhiều như vậy, nói chuyện và cùng nhau ăn một bữa trong ngày là phải quay trở lại, ăn xong cơm trưa Đinh đại gia liền tới đây đón người, lúc này Lâm Vân Hi mới lưu luyến không rời rời khỏi Lâm gia.
Bởi vì còn nhớ đến vụ giúp tức phụ tìm nguồn tiêu thụ con thỏ, cho nên hai người trực tiếp đi huyện thành, tới tửu lâu Tuý Tiên Cư rồi Vân Hi mới biết nguyên lai Phương Niên Hàn nhận thức được tiên sinh ghi sổ ở tửu lâu lớn nhất huyện thành này.
Tiên sinh ghi sổ kia tên là Lý Vạn Sinh, giống như cùng Phương Niên Hàn có bộ dáng quen biết rất sâu xa, nghe nói tức phụ hắn muốn nuôi dưỡng thò đem bán cho tửu lâu, liền thống khoái đáp ứng nhận bao thầu, nhưng tiền đề cần thiết là con thỏ không có vấn đề gì, về điểm này Lâm Vân Hi gật đầu phụ họa, làm tửu lâu quan trọng nhất chính là ăn yên tâm, đồ vật nhập vô phải cẩn thận một chút đúng là không sai.
Lý đại ca kia cũng là người hào sảng, đáp ứng xuống liền dẫn hai người gặp lão bản tửu lầu, việc này cấp đủ mặt mũi, con đường hiển lộ, chỉ chờ con thỏ chính mình dưỡng lên liền chính thức bắt đầu.
Do tranh thủ đi huyện thành nên hai người trở về Phương gia thôn có chút trễ, bất quá trong nhà không ai nói cái gì, bởi vì hôm sau Phương Niên Hàn phải đi rồi. Lâm Vân Hi liền như vậy mà nghẹn khí cả đêm.
Ngày hôm sau, lý chính trong thôn đi vào Phương gia, xem như lệ thường trấn an người phải đi phục dịch, nhìn lý chính nói chuyện cùng Phương Niên Hàn, trong lòng Lâm Vân Hi chua xót một trận, Lữ thị khóc một cái liền không ngừng nghỉ, giống như đứa con trai này vừa đi liền sẽ không trở về nữa vậy.
"Tuy rằng nói đi thú biên, nhưng cũng không phải là đi chịu chết, ngươi cũng phải có điểm cơ linh." Lời nói đồng dạng như nói với các nhà khác, lý chính cũng có chút không biết phải nói cái gì, nhìn thấy tức phụ Tam lang đứng bên cạnh liền sửng sốt một chút, "Ngươi xem, ở nhà còn có tức phụ như hoa như ngọc này của người đang chờ, người phải cố gắng sống sót trở về, nương ngươi số tuổi cũng đã lớn, không thể để bà làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được."
Tiễn lý chính đi, tiếng khóc Phương gia không ngừng, Lữ thị không tiếng động rơi lệ, Phương Diệu cũng khóc theo, khuôn mặt nhỏ của Phương An Đồng không có nơi nào sạch sẽ, trong lòng Lâm Vân Hi cảm giác chua xót đến cực độ, hốc mắt cũng từng đợt nóng lên.
Người lớn, trẻ nhỏ nhà lão đại cùng nhà lão nhị cũng thật an tĩnh, khó có được trong nhà không có người lôi kéo lớn giọng gào ăn gào uống, ngay cả thời điểm nấu cơm Lâm Vân Hi thả mấy muống muối làm đồ ăn mặn chát muốn mệnh cũng không ai ca thán cái gì.
Thời điểm buổi tối nhìn đến Phương Niên Hàn lại lần nữa ngủ dưới đất thì bao nhiêu cảm xúc đè nén liền bạo phát, Lâm Vân Hi một tay lấy gối đầu ném qua, mắng: "Ngươi cái tên hỗn đản này.." Nàng còn tưởng sẽ tiếp tục mắng, nhưng nước mắt lại mãnh liệt thi nhau chảy xuống, trong phút chốc đã tuôn đầy mặt.
Gối đầu không nhẹ, Phương Niên Hàn bị trúng ngực đau xót, ngẩng đầu nhìn thấy tức phụ như tiên nữ kia của hắn bộ dáng đang khóc không thành tiếng làm hoảng sợ, vội vã nhanh chóng đứng lên đi đến mép giường, vươn tay muỗn giúp nàng lau nước mắt nhưng lại sợ làm đau nàng, tay cứ như vậy mà duỗi ở giữa không trung.
Trong lòng uỷ khuất cùng không cam lòng như muốn thông qua nước mắt để phát tiết, muốn dừng mà không dừng được, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy nam nhân thò tay qua tới, khóc lại càng thêm lợi hại.
"Tức phụ, nàng làm sao vậy, nàng nói chuyện.." Nam nhân cao lớn đối người như hoa như ngọc đang khóc thành lệ nhân kia mà gấp muốn quay quanh, kém chút nữa là lấy đầu đâm tường rồi. Nhìn người trước mắt không chút nào che giấu hoảng loạn cùng sốt ruột, trong lòng Lâm Vân Hi giống như có gì va mạnh một khối, thân thể cầm lòng không đậu liền dựa lên ôm lấy nam nhân, đầu chôn trong ngức hắn rồi tiếp tục khóc lớn, nàng biết chính mình luyến tiếc người này đi rồi, nàng không biết cái này có phải là tình yêu hay không, nhưng khi nghĩ đến hắn phải đi thì trong lòng khó chịu muốn chết.
Thân thể mềm ấm nhào vào trong lòng ngực, nước mắt nóng bỏng xuyên thấu qua vải dệt giống như lửa thiêu đau thân thể hắn, cữu cữu hắn đã từng nói qua, nam nhân tốt không nên làm tức phụ của mình khóc, tức phụ của hắn đây lại vì chính mình khóc, cho nên mình cũng không xứng chức trượng phu tốt, hắn cưới nữ nhân này, lại muốn đem một người nàng ném ở nhà, cho nên nàng mới có thể khóc thương tâm như vậy.
"Tức phụ.." Thanh âm nam nhân dị thường khàn khàn, "Ta nhất định sẽ sống sót trở về, nàng nhất định phải chờ ta!"
Ánh đèn mờ nhạt, Phương Niên Hàn trở tay đem nữ nhân đang khóc đến thở không ra hơi kia gắt gao ôm vào trong ngực, vì nàng, chính mình nhất phải sẽ sống sót.
Không biết khóc bao lâu, nước mắt khô lại kéo căng mặt phát đau, giọng nói rốt cuộc không phát ra nửa điểm thanh ấm, Lâm Vân Hi dần dần khôi phục lý trí, ôm cánh tay nam nhân nửa điểm không có thả lỏng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tướng công, hai ta viên phòng đi."