CHƯƠNG 22: THƯƠNG LƯỢNG
Editor: ThienTue835
Phương Niên Hàn nhìn chằm chằm chén cơm trước mắt, dư quang đôi mắt lại không rời khỏi người tức phụ kiều diễm như hoa của mình. Thấy đôi môi kiều nộn kia của tức phụ đang ngậm lấy đôi đũa, Phương Niên Hàn cảm giác dưới bụng một luồng căng thẳng, một cỗ nhiệt từ dưới thân xông thẳng lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Cảm giác khí thế bên người có biến, Lâm Vân Hi nhìn qua dò hỏi, đến khi nhìn thấy hai má nam nhân đỏ bừng, con ngươi vô tội trừng lớn khó hiểu, ăn một bữa cơm cũng đỏ mặt là sao?
Có sự việc giữa trưa, sau khi ăn xong Lâm Vân Hi liền hướng đến bà bà dò hỏi công việc nhà mình phụ trách, thân thể nàng xuống đất là không được, Lữ thị lại sốt ruột muốn được ôm tôn tử, làm cho hai người phải nỗ lực hơn mới được, liền mịt mờ nói nếu không có con cái cùng nam nhân ở cạnh bên người thì ngày tháng trôi qua sẽ không thể nào tốt được, Lâm Vân Hi chỉ cúi đầu nghe, không bày tỏ thái độ.
Lữ thị nói nửa ngày, cái gì cũng đã nói, thấy bộ dáng tức phụ lão tam vẫn như ngay từ đầu, không phản bác cũng không phụ họa, tức khắc cảm giác không có ý nghĩa gì, đành để nàng quay về phòng.
Đóng cửa lại, Phương Niên Hàn liền bắt đầu đào góc tường ngay cái rương xưa cũ kia, Lâm Vân Hi không để ý, tiếp tục nghĩ đến kế hoạch nuôi dưỡng còn chưa thành hình kia.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân cầm một bọc đồ vật đặt ở mép giường, Lâm Vân Hi nhìn sửng sốt, có bạc có tiền đồng, vụn vặt linh tinh cũng phải mười mấy lượng bạc, lập tức liên ngây ngẩn cả người, nàng quả thật không ngờ nam nhân mình lại cất giấu được nhiều tiền như vậy, càng kỳ quái vì sao hắn không mang số tiền này ra để miễn lao dịch.
"Cái này để lại cho nàng." Thấy tức phụ không nói chuyện, Phương Niên Hàn đem bạc đẩy đầy qua chỗ nàng, suy nghĩ trong chốc lát, lại giống như không biết nói cái gì, há miệng thở dốc ra rồi lại nhắm mắt lại.
"Cho ta làm cái gì?" Lâm Vân Hi càng thêm khó hiểu, quan hệ hai người bọn họ hiện tại chỉ là hữu danh vô thực, lại cho mình nhiều tiền như vậy để làm gì? Chỗ bạc đó cũng không phải số lượng nhỏ, có thể nuôi sống một gia đình bình thường phải bốn đến năm năm.
Nam nhân buồn rầu, nửa ngày mới mở miệng nói: "Tuy rằng lời này có chút không hợ với quy củ, tìng huống nhà ta nàng cũng thấy rồi, sau này ta đi rồi nàng chỉ dựa vào gia đình đại ca cùng nhị ca e rằng cũng khó xử, cho nên bạc này đều để lại cho nàng khi cùng khẩn cấp, còn có chính là.."
Nam nhân giống như có chút khó khăn để mở miệng, giãy giụa nửa ngày cũng vẫn là nói: "Trong nhà người ta không yên tâm nhất chính là muội muội ta Phương Diệu cùng An Đồng, Phương Diệu tính tình nóng nảy dễ dàng gây chuyện, An Đồng yếu đuối bị chọc tức cũng không dám hé răng, hy vọng nàng có thể để ý chăm sóc hai người đó hơn." Kỳ thật hắn cũng thực lo lắng cho mẹ hắn, nhưng đại ca cùng nhị ca cũng là nhi tử thân sinh của lão nương, hằn là sẽ không làm ra chuyện gì khác người.
Lâm Vân Hi trầm mặc, không biết nên mới cái gì mới tốt.
Thành thân đêm đó hai người tạm thời đạt thành hiệp định sinh hoạt về sau, nàng không suy xét qua sau này Phương Niên Hàn đi phục dịch sẽ như thế nào, nhưng hán lại săn sóc tính toán con đường về sau cho nàng, rõ ràng không có việc một ngày phu thê ngàn ngày ân, chính mình tay cầm hòa ly thư tuỳ thời đều có thể rời đi, nhưng người nọ vẫn nghiệm túc dùng khả năng của hắn để cung cấp đảm bảo an toàn cho chính mình, nam nhân như vậy đột nhiên nàng không biết phải đối xử ra sao.
Nàng vẫn luôn phòng bị hắn, nhưng là sau khi nhìn qua biểu hiện thẹn thùng, săn sóc cùng ôn nhu của người này, trong lòng giống như mềm mại không ít, đâu phải tim nàng làm bằng sắt đâu, chính là có bằng sắt đi chăng nữa cũng vì nhiệt mà tan chảy, Lâm Vân Hi thừa nhận, nàng thật cảm động.
"Vì cái gì? Người không sợ sau khi rời đi, ta liền cầm bạc rồi cùng ngươi hòa ly sao?" Nàng nghe được chính mình giống như cầm lòng không được là bật hỏi thành tiếng.
"Nàng là tức phụ của ta, ta tự nhiên sẽ tin tưởng nàng, càng không muốn làm nàng chịu khổ, nếu nàng cảm thấy ở nhà ta không thể sinh hoạt được, kia, vậy thì đi thôi." Âm thanh của Phương Niên Hang có chút khàn khàn, sau khi nói ra câu sau kia hắn cảm thấy ngực nhoi nhói, có chút hối hận quyết định mình làm lúc trước, nếu biết như bây giờ, có lẽ hắn không nên nổi lên cái tâm tư kia.
Trong lòng Lâm Vân Hi chấn động, đúng vậy, ca ca cùng tẩu tử đối tốt với chính mình, là bởi vì huyết mạch cùng cảm tình, nàng và nam nhân này căn bản cũng mới vừa gặp mặt chưa nói gì đến tình yêu, hắn làm như vậy trừ bỏ áy náy hẳn là càng nhiều trách nhiệm đi, bởi vì mình là người được hắn cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, Lâm Vân Hi ung dung cười, có lẽ thời điểm chính mình ở Lâm gia thay thế hắn biện giải, khả năng đời này của hai người bọn họ liền phải dây dưa ở bên nhau.
Nàng rốt cuộc cũng suy nghĩ thoáng một chút, biết là nghĩ nhiều vô ích, trước mắt sống tốt mới là sự thật, vì thế sau khi suy nghĩ xong liền vỗ vỗ mép giường, "Ngươi ngồi xuống ta có lời muốn nói cùng ngươi."
Nghe được lời này, Phương Niên Hàn có chút thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt tức phụ, không phát hiện có biến hóa gì, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Trong lòng suy nghĩ thông suốt một chút sự tình, Lâm Vân Hi liền không hề ngượng ngùng, nhìn Phương Niên Hàn nửa cúi đầu xuống giống như hài tử đang nhận sai, điểm u buồn vừa rồi liền tan hơn phân nửa, bất động thanh sắc bắt đầu đánh giá nam nhân trước mắt.
Phòng hỉ của nàng là phía tây sương phòng, mặt trời buổi chiều chuyển qua đi về phía sau phòng ánh sáng sẽ trở nên cực kỳ tối, bởi vì hai người ngồi gần, nên cũng không quá ảnh hưởng. Có lẽ do ánh sáng không phải quá sáng như vậy, cho nên Lâm Vân Hi cảm giác mặt nam nhân giống như nhu hòa không ít, mặt mày bình thản, vết thương trên mặt cũng không quá chói mắt, trước mắt cũng phô ra góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng cùng tính cách săn sóc kia của hắn rõ ràng tương phản, có vài phần cảm giác cứng rắn, cùng nhưng gì nàng chứng kiến qua những nam nhân kia đều không giống nhau.
Khuôn mày đen nhánh dưới đôi mắt rũ, người này vào thời điểm nhìn thẳng có một loại thuyết phục quang mang, không biết gì cái gì, Lâm Vân Hi đột nhiên muốn biết bộ dáng của mình trong mắt hắn là gì, nghĩ như vậy, nàng liền vươn tay trái ra, lòng bàn tay đặt trên miệng vết thương của nam nhân, tuy rằng không có hoàn toàn che lại, nhưng nàng lại phảng phất thấy được bộ dáng của nam nhân này trước khi phá tướng, đường cong tục tằng nhưng lại dị thường làm cho người khác có cảm giác an tâm, nếu dùng từ ngữ kiếp trước hình dung mà nói, đó chính là 1 từ MAN.
Bị động tác đột nhiên của nàng kinh động đến, Phương Niên Hàn ngẩng đầu, tầm mắt hai người không hẹn trước mà tương ngộ giữa không trung, đôi mắt chim ưng sáng ngời cùng đôi mắt hạnh nhân ôn nhuận giống như bị thứ gì đó lôi kéo thẳng tắp giống đối phương, trong không khí giông như vang lên một tiếng "Bang", nhẹ nhàng, tuy rằng không ai nghe thấy, nhưng hình như lại có gì đó chậm rãi biến đổi.
Không biết ai là người dời đi tầm mắt trước, Lâm Vân Hi phản ứng nhanh bỏ tay xuống dưới, thật muốn băm móng vuốt của chính mình, vì cái gì mà lại sờ sờ lên đâu, a a a, cảm giác giống như bị mê hoặc.
Bên kia, Phương Niên Hàn cũng trố mắt, không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì, giờ phút này tim đập cực kỳ mau, vừa rồi, hình như tức phụ sờ soạng mặt của chính mình.
Trầm mặc nửa ngày, Lâm Vân Hi mới nhớ tới chính sự mà mình muốn nói, thanh thanh giọng nói: "Ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng."
Phương Niên Hàn không mở miệng, dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Ngươi xem, về sau ngươi rời đi ta cũng không thể miệng ăn núi lở, trồng trọt ta cũng tán thành, dân dĩ thực vi thiên, lương thực lúc nào cũng quan trọng nhất, nhưng hiện tại thân thể ta cũng không thể xuất ra được bao nhiêu lực." Nói đến tâm trạng liền chậm rãi bình thản xuống, biểu tình của Lâm Vân Hi cũng càng trở nên thêm tự nhiên.
Phương Niên Hàn một bên nghe, một bên nhìn ngắm gương mặt bạch ngọc của tức phụ hắn.
"Hôm nay đi tới nhà Trinhh đồ tể, ta liền có ý tưởng muốn nuôi con thỏ, thức ăn của con thỏ là cỏ, có nuôi cũng không lãng phí lương thực, lại có thể mau sinh hạ được nhiều thỏ con, nếu có thể nuôi dưỡng khẳng định có thể kiếm tiền." Thấy Phương Niên Hàn giống như có chuyện muốn nói, liền dừng lại, ôn thanh hỏi: "Làm sao vậy?"