CHƯƠNG 2: HÔN SỰ
Editor: ThienTue 835
Nghĩ vậy, Lâm Vân Hi cảm giác có điểm quẫn bách, một cô gái 29 tuổi ở hiện đại còn chưa nói đến chuyện yêu đương, trước nay còn không cảm thấy mình buồn vì việc cưới gả. Quả nhiên, ở cổ đại đối với phụ nữ lại càng thêm hà khắc.
Chính nàng muốn chửi thầm, liền nghe bên ngoài truyền đến một trận ho khan tê tâm liệt phế, đây hẳn là đại ca của nàng, Lâm Thanh Văn. Con cái Lâm gia đều thừa kế tật xấu của cha nàng, chính là phổi không tốt, Lâm Vân Hi còn đỡ một chút, Lâm Thanh Văn vào thời điểm ho khan dữ dội có khi còn không hít thở nổi, cho nên chú định là hắn không thể xuống đất làm việc. Thân thể Lâm Thanh Văn không tốt nhưng lại rất hiếu thắng, chính là học xong một tay nghề mộc lợi hại, nhưng cũng vì vậy mà hắn cũng chịu ăn không ít khổ.
Bên ngoài, không biết tẩu tử nói câu gì mà Lâm Thanh Văn hô to một tiếng "Thật sự?" trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ, âm thanh sau đã bị Trương thị đè ép xuống, Lâm Vân Hi suy đoán hẳn là tẩu tử nàng đang nói việc nàng vừa tỉnh.
Quả nhiên, cửa phòng lập tức được đẩy ra, một nam tử có sắc mặt tái nhợt đi vào, cho dù trên mặt lộ ra màu xanh xao không khỏe mạnh nhưng cũng không che lấp đi được khuôn mày tuấn tú của hắn, đây chính là thân sinh ca ca của nguyên chủ, cũng là thân nhân có cùng huyết thống duy nhất trên đời này của nàng, Lâm Thanh Văn.
"Vân Hi, muội thấy thế nào? Muội hù chết ca ca, nếu ngươi có bất trắc gì, ta biết ăn nói sao với phụ mẫu đã mất?". Nhìn thấy muội muội tỉnh lại, Lâm Thanh Văn đầu tiên là vể mặt kích động, sau lại nghĩ tới thời điểm bệnh tình nguy kịch, bộ dáng dọa người của nàng, nghĩ lại mà sợ không thôi.
Tiện nghi ca ca này thương nàng đến tận xương cốt, Lâm Vân Hi thấy chua xót lại vui sướиɠ, nhỏ giọng mở miệng: "Ca, thật xin lỗi lỗi, đã làm ca lo lắng rồi, muội đã khỏe rồi". Không biết có phải chén thuốc vừa uống có tác dụng hay không, tuy rằng đầu còn nặng, nhưng nói chuyện thật ra so với vừa rồi lại lưu loát không ít.
Lâm Vân Hi rất hâm mộ nguyên chủ, bởi vì kiếp trước của nàng là con tư sinh, bởi vì nguyên nhân giới tính mà lợi thế để mẹ nàng tiến vào hào môn đã không còn. Không thể đưa ra ánh sáng, cũng không được hưởng thụ đến thân tình, cho nên xuyên qua đến nơi đây nàng cũng không có gì để lưu luyến.
Nếu trời xui đất khiến mình tiếp nhận thân thể này, liền có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, Lâm Vân Hi liền quyết định phải sống tốt, cũng thay nàng chiếu cố tốt ca ca cùng tẩu tử.
"Nha đầu ngốc, đại phu đều nói muội tâm tư quá nặng, ưu sầu lâu ngày thành bệnh, nên bệnh mới nghiêm trọng như vậy, ca biết muội đều đem mọi sự giấu trong lòng, có cái gì không thể nói cùng ca ca và tẩu tử, chúng ta đều là thân nhân cốt nhục của muội mà!" Lâm Thanh Văn vừa nói hốc mắt liền đỏ, trải qua lần sinh tử này, hắn cũng thật sự rất sợ.
Nhìn nàng cười, Lâm Thanh Văn ngây ngẩn cả người, từ lúc phụ thân mất đến nay, bao lâu rồi hắn mới bắt gặp gương mặt tươi cười của muội muội? Nghĩ vậy, khó tránh khỏi có chút tự trách, hắn quả nhiên không phải là một ca ca tốt, muội muội bị khi dễ mà hắn không cách nào làm nàng hết giận.
Thấy mặt hắn đột nhiên trầm xuống, Lâm Vân Hi liền biết ca ca hắn đang để tâm vào chuyện vụn vặt, lập tức bắt lấy tay Lâm Thanh Văn làm nũng nói: "Ca ca, muội đói bụng rồi, tẩu tử nói sẽ làm đồ ngon cho muội ăn, là làm món gì vậy a?"
Lâm Thanh Văn phục hồi lại tinh thần, nhìn bộ dáng muội muội liếʍ môi như mèo nhỏ thèm thuồng liền vui vẻ "Là trứng chưng mà muội thích ăn nhất đó, có ngay liền đây, người chờ một xíu".
"A, thật tốt quá, cũng đưa một phần cho Tĩnh Dao nữa, hắn đọc sách cũng rất vất vả". Tĩnh Dao là trưởng tử của Lâm Thanh Văn, năm nay tám tuổi, cực kỳ thông minh, tuy trong nhà nghèo, ca ca tẩu tử vẫn cắn răng cho hắn học tư thục, nông thôn không có thứ tốt, trứng gà cũng xem như là thức ăn có dinh dưỡng nhất, Lâm Vân Hi rất thương đứa cháu trai này, không muốn chỉ ăn một mình.
"Cái này không được, trứng gà này là của Phương gia cấp riêng cho muội bổ thân mình". Trương thị bưng chén sứ tiến vào vừa lúc nghe lời này của nàng, cười trả lời.
"Phương gia này cũng coi như là có tâm, thời điểm mang lễ tới, nghe nói Vân Hi bị bệnh liền đưa tới một rổ trứng gà, đủ ăn được một thời gian". Đem chén sứ thật cẩn thận đưa cho Lâm Vân Hi, thấy nàng tự mình cầm ổn định, Trương thị kéo tay mình về rồi bắt đầu khuyên nàng "Tẩu biết muội ghét bỏ Tam Lang Phương gia phá tướng, nhưng diện mạo không thể làm cơm ăn được, hơn nữa dù trên mặt có thương tích nhưng lại không chậm trễ công việc ruộng đồng".
Nhắc tới cái này, Lâm Vân Hi chậm rãi tiêu hóa, đoạn ký ức này của nguyên chủ khá mơ hồ, đại khái là trước đây không lâu, Phương gia đột nhiên hướng Lâm gia cầu thân, cấp sính lễ rất nhiều, cảm tình của ca ca nàng đối với Tam Lang Phương gia khá tốt liền đáp ứng. Vốn dĩ có thể thuận lợi gả ra ngoài là chuyện tốt, nhưng nguyên chủ không biết từ nơi nào nghe nói Tam Lang Phương gia kia phá tướng từ thời trẻ, người có tính tình lớn lại yêu thích đánh người, lúc ấy liền bị dọa chết khϊếp, tính cùng ca ca tẩu tử nói chuyện, nhưng thấy bọn họ cao hứng chuẩn bị như vậy, lời nói bên miệng không cách nào thốt ra được. Nàng biết nếu chính mình không đồng ý, ca ca tẩu tử khẳng định sẽ nghe nàng, nhưng lại nghĩ đến hai người vì hôn sự của chính mình mà sốt ruột đến phát hỏa liền không đành lòng, rối rắm mãi, sau đó người liền sốt cao lên.
Lâm Vân Hi cảm giác người này đúng là kỳ ba, chính mình làm mình nghẹn chết, ở đâu ra cái lý này?
Trong lúc nàng hồi tưởng, Trương thị còn cho rằng nàng còn đang sinh khí mình, vội vàng dùng khuỷu tay đυ.ng vào Lâm Thanh Văn, ý tứ muốn hắn cũng khuyên nhủ.
"Vân Hi, người yên tâm, Tam Lang Phương gia kia là người đáng tin, ở Phương gia thôn nổi danh là hán tử có năng lực, trước kia ta đã từng gặp hắn một lần, nhân tâm khá tốt, muội gả qua khẳng định sẽ không bị khi dễ". Lâm Thanh Văn đau lòng muội muội, tự nhiên muốn tìm hiểu rõ tính tình muội phu tương lai. Tam Lang Phương gia là người tốt, lại nói nam tử hán lại không chú trọng bộ dáng giống như nữ tử, phá tướng cũng không ảnh hưởng lớn.
Lâm Vân Hi đối với phu quân tương lai từ trên trời rơi xuống này cũng không một chút hảo cảm, cho dù ở thế kỷ 21, cuộc sống sau khi kết hôn đều bị xem như là hồng thủy mãnh thú (nước lũ và thú dữ, ám chỉ những sự việc rất ghê gớm), càng không bàn đến địa vị nữ nhân ở cổ đại cực kỳ ti tiện, cho nên việc thành thân này đối với Lâm Vân Hi mà nói chính là nạn khủng hôn chứng, có thể nói là tai họa ngập đầu, đặc biệt người này chính là hung thủ hù chết nguyên chủ, nàng làm sao có hảo cảm cho được?
"Muội tự nhiên là không muốn gả đi, ở nhà là tốt nhất, có ca cũng tẩu yêu thương muội, công việc dơ bẩn mệt sống mệt chết đều không cho làm, nếu ta gả qua, phải hầu hạ cả gia đình kia, ai mà nguyện ý? Muội còn tính cùng sống với ca ca và tẩu tử luôn, ai thèm quản Tam Lang Phương gia kia là ai?". Lâm Vân Hi nhăn nhăn cái mũi, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Lời nàng nói chính là lời thật, nhưng dùng loại ngữ khí này nói ra khiến cho người khác có cảm giác như đang làm nũng, ra vẻ oán giận, làm cho ca ca tẩu tử buông bỏ tâm, đỡ làm cho bọn họ nghĩ nhiều.
Quả nhiên nàng vừa nói ra, sắc mặt hai người càng thêm nhu hòa, nghĩ thầm nha đầu này nguyên lại không để tâm vào những chuyện vụn vặt, mà là làm nũng, luyến tiếc hai người bọn họ, đây cũng là nguyên nhân bên trong, rốt cuộc cũng chỉ là một cái hài tử.
"Nha đầu ngốc!" Trương thị làm bộ giận dữ, dùng ngón tay điểm nhẹ trán nàng "Đừng có nói mê sảng, có nữ tử nào mà không gả chồng sinh con, có khác gì giống như hài tử".
Lâm Vân Hi thuận thế theo ngón tay tẩu tử nắm trong tay nàng, nhéo nhéo, trêu ghẹo nói: "Ky vòng Tam Lang Phương gia là người tốt, tốt nhất là giống như ca ca, cái gì cũng đều nghe tẩu tử, đối với tẩu tử phục tùng ngoan ngoãn, hắc hắc".
Nàng tuy trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại thở dài, cho dù nàng là người tương đối độc lập, nhưng ở thời đại này muốn không tìm nam nhân để dụa dẫm, khẳng định sẽ bị nước miếng người đời dìm cho chết đuối, lại còn liên lụy cả nhà ca ca tẩu tử.
Chính mình không nỡ để ca ca tẩu tử nhọc lòng, nếu ca ca xem trọng hắn, chính mình liền gả thôi.
"Ai u, tẩu xem bệnh của muội tốt lên rồi, đều có sức trêu ghẹo tẩu và ca muội rồi!" Trương thị giả vờ tức giận, trên mặt lại có vết ửng đỏ khả nghi.
Nam đinh Lâm gia đơn bạc, Lâm Thanh Văn thân mình lại không tốt, cho nên việc trong đất đều do Trương thị lo liệu, Trương thị cũng là người hiểu lý lẽ, biết nam nhân mới là chỗ dựa của mình, nên phá lệ để ý đến thân thể của Lâm Thanh Văn, nhiều lần Lâm Thanh Văn muốn xuống đất làm việc đều bị nàng gắt gao ngăn lại, Lâm Thanh Văn biết nàng chăm sóc vất vả, nên trong nhà có việc gì hai người đều cùng thương lượng với nhau, Lâm gia tuy rằng trải qua nhật tử khổ cực, nhưng không khí phá lệ hài hòa, đây cũng là nguyên nhân Lâm Vân Hi không muốn rời đi.