Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 7

Chương 7: Xem mắt · phá hư
Chính cậu cũng không rõ ràng lắm, nếu quả thật là đồng tính luyến, cũng không có thấy mình đối với nam sinh có tình cảm khác lạ gì. Một mực đều trải qua cuộc sống rất bình thường, chỉ là, bởi vì… sinh nhật 18 tuổi kia, hết thảy đều rối loạn…

Ngô Thiến Linh mang nhi tử đi mua quần áo, lảm nhảm một buổi sáng, nói chung là đừng mặc âu phục công tác đi gặp nữ hài tử người ta, phải mặc đồ thoải mái, làm cho nữ hài tử người ta có cảm giác tin tưởng.

Với tư cách nhi tử Tống Tử Hàm đối với mẫu thân đại nhân đủ loại an bài chỉ có thể gật đầu hoặc là im lặng, ai kêu nàng là mẫu thân đại nhân đâu.

Buổi chiều thứ bảy, Tống Tử Hàm mặc bộ quần áo mẫu thân đại nhân tự nhận là rất có cảm giác gia đình đi xem mắt. Địa điểm ngay tại một nhà nhà hàng trên đường Lăng Hà.

Nữ nhân mặt chữ điền trang điểm ăn mặc trang nhã, mặc một thân váy liền áo màu sáng, trên vai đeo túi xách đang thịnh hành năm nay. Mặc dù nhìn ảnh chụp là vào thời cấp 3, nhưng là người thật ngoài đời cũng có vài phần thanh tú. Bất quá xem ra so với Tống Tử Hàm lớn hơn khoảng 2 tuổi.

Tống Tử Hàm tâm tình không có một chút gợn sóng, giống như là bình thường đi gặp mặt khách hàng ở công ty, chỉ là ngẫu nhiên khẽ cười, biểu thị lễ tiết.

Sau vài câu ân cần thăm hỏi giới thiệu lời khách sáo, nhà gái bắt đầu quan tâm vấn đề riêng tư của Tống Tử Hàm.

Nữ hài tử cũng rất thẳng thắn, trực tiếp hỏi: “Nếu như kết hôn, ngươi muốn ở cùng cha mẹ hay là chuyển ra ở riêng?”

Tống Tử Hàm nói: “Ở cùng cha mẹ.”

“Không có ý định mua nhà?”

Tống Tử Hàm đáp: “Tạm thời không có quyết định này.”

Nữ hài tử hiển nhiên có chút không vui, sau đó tiếp tục hỏi: “Nếu thành gia rồi, ngươi là muốn đem tiền lương giao cho lão bà quản hay là mình quản?”

Tống Tử Hàm dừng một chút, sau đó rất lịch sự mà đáp: “Xem tình huống.”

Nhà gái bưng lên nước trái cây trên mặt bàn uống một ngụm “Ngươi có hút thuốc uống rượu không?”

Tống Tử Hàm rất thành thật mà đáp: “Không hút thuốc lá cũng không uống rượu.”

Rất tốt, điểm này nhà gái rất hài lòng.

Chỉ là, vào lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện một nữ nhân trang điểm cực đậm, giơ lên túi xách trong tay đánh xuống Tống Tử Hàm, Tống Tử Hàm vươn cánh tay ngăn nàng vung túi lên, nữ nhân đột nhiên xuất hiện xả giọng the thé nói: “Ngươi vậy mà sau lưng ta đi gặp những nữ nhân khác, thiệt thòi ta tin tưởng ngươi như vậy, còn tưởng rằng ngươi thật sự sẽ cả đời yêu ta, ngươi cái tên đàn ông phụ bạc này!”

Tống Tử Hàm một bên vươn tay chống đỡ nữ nhân đánh tới, một bên giải thích, “Ngươi có phải nhận lầm người hay không? !”

Tống Tử Hàm tuyệt đối không biết nữ nhân này!

“Còn nhận lầm người!” Nữ nhân kia giơ túi xách lại đánh xuống dưới, “Thời điểm trên giường ngươi tại sao không nói nhận lầm người! Ngươi nói ta nhận lầm người, ngươi hóa thành tro ta đều nhận ra!”

Nữ hài xem mắt cùng Tống Tử Hàm rốt cục chịu đựng không nổi, cầm lấy ly nước trái cây trong tay hướng trên mặt Tống Tử Hàm giội qua, nói: “Mặt người dạ thú!” Sau đó buông ly giẫm lên giày cao gót đi nhanh ra khỏi nhà hàng.

Tống Tử Hàm trên mặt tràn đầy nước trái cây, bộ dáng thập phần chật vật, cũng may hiện tại trong nhà hàng người không nhiều lắm, bằng không thì cũng sẽ bị cho rằng là vũ trụ đệ nhất đàn ông phụ bạc vây xem, tiếp nhận một loạt xem thường cùng phỉ nhổ.

Phục vụ viên áo sơ mi trắng gile đen đã chạy tới hỏi chuyện gì xảy ra, nữ nhân vừa mới xuất hiện rốt cục che miệng làm ra một bộ dáng rất khϊếp sợ, ngượng ngùng cười cười, “Ai nha, nhận lầm người, ngượng ngùng, ngươi không sao chứ.”

Tống Tử Hàm một bên tiếp nhận khăn giấy phục vụ viên đưa tới lau mặt, vừa nhìn nữ nhân kia khoát khoát tay “Không có việc gì.”

Nữ nhân kia nói xong liền đi, đi tới cửa ra vào, ngoài đó đã có người chờ. Đưa cho nữ nhân kia một xấp tiền mặt màu đỏ, nữ nhân con mắt lập tức sáng, vừa nhận tiền liền bỏ vào túi xách. Còn yêu mị cười cười, “Hàn tổng về sau có cái gì phân phó cứ mở miệng, ta đảm bảo khiến ngươi thoả mãn.”

Hàn Triết Si câu khóe môi, vòng qua bên cạnh nàng trực tiếp tiến vào nhà hàng.

Ăn mặc một thân sơ mi màu xanh đậm phong cách Anh quốc, phối hợp quần Tây màu trắng hưu nhàn, lộ ra dáng người càng thêm thon dài,

khuôn mặt cũng càng thêm đẹp mắt, hắn vừa mới tiến vào, mấy cái thành phần tri thức ngồi gần cửa sổ liền châu đầu ghé tai thảo luận.

Tại đối diện Tống Tử Hàm ngồi xuống, Hàn Triết Si khóe miệng khinh thường mà câu lên, nhìn cậu nói: “Không phải có bạn gái sao, còn xem mắt làm gì?”

Tống Tử Hàm có bạn gái hay không Hàn Triết Si cũng không rõ ràng lắm, sở dĩ một mực nói cậu cùng bạn gái chia tay, ta không thích. Bất quá là muốn nói cho Tống Tử Hàm về sau không được kết giao bạn gái.

Tống Tử Hàm lau nước trái cây trên quần áo, thời điểm ngẩng đầu thấy được khuôn mặt Hàn Triết Si. Hắn như thế nào sẽ ở nơi này? ! Còn là ngay tại lúc này xuất hiện! Tống Tử Hàm tức giận nói: “Không liên quan đến ngươi!”

Ngữ khí rất lớn.

Tống Tử Hàm nói xong những lời này liền đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng, đây tuyệt đối là sáng suốt, bởi vì nói như vậy Hàn đại tổng giám đốc ở phía sau giải quyết tốt hậu quả sẽ có thể thanh toán cho cậu.

Tống Tử Hàm đi ra ngoài không bao xa, cánh tay đã bị một cỗ lực đằng sau giữ chặt, vốn đi về phía trước biến thành hướng sang bên phải đi “Xe của ta ở bên kia.”

Tại trên đường cái người đến người đi, hai người nam nhân nắm tay như vậy tuyệt đối sẽ đưa tới ánh mắt loè loè của tất cả đại hủ nữ, một nam nhân so với minh tinh Hàn Quốc còn soái gấp nhiều lần nắm cánh tay một nam nhân lớn lên thanh tú nhã nhặn, thỏa mãn tưởng tượng của hội hủ nữ với đam mỹ truyền thuyết.

Tống Tử Hàm giãy ra không được, chỉ có thể cúi đầu tùy ý hắn lôi kéo đến nơi đỗ xe.

Lên xe, Tống Tử Hàm ánh mắt liền rơi vào ngoài cửa sổ.

Hàn Triết Si nhìn một bên sườn mặt cậu “Cũng không phải không ai thích, xem mắt làm gì?”

“Ta muốn kết hôn sớm một chút.” Không cần suy nghĩ liền nói ra, bất quá là nói nhảm.

“Ta sẽ không để cho ngươi kết hôn.” Hàn Triết Si lập tức nói, lại là cái loại giọng điệu bá đạo không ai bì nổi “Trừ phi hôn nhân đồng tính tại Trung Quốc hợp pháp.”

Mục đích rõ ràng, trừ phi gả cho ta, bằng không thì ngươi đừng hòng kết hôn.

Tống Tử Hàm thật sự phát hỏa, hắn dựa vào cái gì hạn chế tự do của người khác! Tống Tử Hàm nghiêng đầu nhìn hắn, “Ta kết hôn cũng không liên quan đến ngươi, dựa vào cái gì còn cần ngươi đồng ý!”

“Dựa vào ngươi là của ta!” Vốn nên là một câu dùng giọng điệu rất bá đạo mà nói ra nhưng hắn lại dùng thanh âm rất nhẹ nhàng, không mặn không nhạt. Giống như Tống Tử Hàm là của hắn sớm đã là chuyện đương nhiên.

Tống Tử Hàm an tĩnh lại rồi, bên môi hiện lên một tia cười đắng chát, nhỏ giọng nỉ non, “Ta làm sao đã trở thành của ngươi rồi?”

Hàn Triết Si tiếp tục lái xe, bên ngoài gió quá lớn, Tống Tử Hàm câu nói kia bị thổi tan trong gió.

Trên thế giới người bá đạo rất nhiều, nhưng bá đạo như Hàn Triết Si lại không nhiều.

“Ngươi nếu cảm thấy một người quá cô đơn, chuyển qua ở cùng ta, đi làm cũng thuận tiện.” Hàn Triết Si đang lái xe đột nhiên nói một câu. Vốn là muốn qua một thời gian ngắn bồi dưỡng hảo cảm tình mới nói với cậu, kết quả vẫn là nói trước.

“Không đi, ta ở trong nhà mình rất tốt.”

“Đừng trả lời ngay, về sau còn có thời gian rất dài, ngươi chậm rãi cân nhắc.” Tổng giám đốc đại nhân bá đạo không để cho người lựa chọn cũng sẽ có thời điểm thương lượng, nói ra câu ‘Chậm rãi cân nhắc’ quả thực đáng ngưỡng mộ.

Tống Tử Hàm cười đến càng khổ “Hàn tổng không biết là đối với nhân viên quá tốt rồi sao?”

“Chỉ là đối với ngươi mà thôi.”

Tống Tử Hàm nói không ra lời, trong nội tâm tinh tường, chuyện của cậu cùng Hàn Triết Si đã là quá khứ. Năm năm, cho dù là chỗ trống năm năm bình bình đạm đạm, nhưng là một khi gặp gỡ, sẽ có gút mắc khó nói.

Mà cho tới bây giờ, Tống Tử Hàm vẫn là lựa chọn trốn tránh, quá khứ kia không muốn đối mặt, không muốn nhắc lại.

Về đến nhà, Ngô Thiến Linh vẫn đi theo sau nhi tử hỏi cái này cái nọ, nữ hài tử kia thế nào, lúc hai người một chỗ đã nói những gì, có lưu lại cho đối phương một ấn tượng tốt hay không, số điện thoại hỏi có hay không, tiến hành đến giai đoạn nào rồi…

Cuối cùng mới nhìn đến một mảnh nước đọng trên người Tống Tử Hàm, mới kinh ngạc nói: “Y phục của ngươi sao vậy, là bị nơi nào, như thế nào bẩn như vậy?”

Tống Tử Hàm hữu khí vô lực mà hồi trở lại một câu “Không cẩn thận làm bẩn thôi.”

“Ai ôi!!! Nhanh đi đổi một bộ quần áo khác.”

Sau khi Tống Tử Hàm cầm quần áo tắm rửa xong đi ra, Ngô Thiến Linh tiếp tục hỏi.

Tống Tử Hàm chỉ đáp một câu “Không thành công.”

Ngô Thiến Linh ngẩn người, sau đó lại là một nhóm vấn đề, là nguyên nhân gì? Là ngươi chướng mắt nàng hay là nàng cảm thấy ngươi không thích hợp? Có phát sinh chuyện không vui gì hay không…

Tống Tử Hàm một mực lắc đầu, cuối cùng ném một câu, “Mẹ, ngươi đừng hỏi nữa, dù sao cũng không thành.” Sau khi nói xong, liền vào trong phòng, còn đóng cửa lại.

Còn lại Ngô Thiến Linh trong phòng khách cùng Tống Kiến Hổ đối mặt. Sau đó Ngô Thiến Linh nhìn phiến cửa phòng đóng chặt thở dài một hơi, Tống Kiến Hổ đang đọc báo nhìn thê tử nói: “Con của ngươi mới 23 cũng không phải 33, không sợ về sau không lấy được vợ.”

Ngô Thiến Linh uống một ngụm trà, “Ngươi biết cái gì, nhi tử năm nay 23, tìm một người bạn gái nói chuyện yêu đương, không biết tới khi nào mới có thể kết hôn, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến tiếp qua vài năm, nhi tử đầy 30 mới tìm ah.”

Sau đó, Tống Kiến Hổ liền không có lời gì có thể nói rồi, ở nhà này vẫn là lão bà đại nhân lớn nhất.