Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 11

Chương 11: Tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện
Tống Tử Hàm nhà ở rất xa, mà phòng

KTV lại gần công ty, cho nên Tống Tử Hàm không về nhà. Dứt khoát ở lại công ty làm việc đến đúng giờ hẹn thì đi, cơm tối liền tùy tùy tiện tiện gọi giao hàng.

Tống Tử Hàm 7:30 liền từ công ty xuất phát đi đến địa điểm đã hẹn, tới một gian phòng lớn, mới phát hiện tất cả mọi người đều đến đông đủ. Thì ra là tan việc xong, về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó lại ăn chút cơm rồi mới chạy tới.

Thanh âm bên trong K phòng rất ầm ĩ, mấy người bình thường tại văn phòng thích ca hát liền ở chỗ này thi thố tài năng, còn có một người đã từng học qua mỹ thanh, thâm tình mà nắm microphone buông ra tiếng hát, hát ra khiến cả phòng nổi da gà.

Ngô Trác Văn ca hát ngũ âm không được đầy đủ, còn làm ra một bộ dáng ca sĩ chuyên nghiệp, bị một nữ đồng sự đùa âm thanh đã tới được cao nguyên Thanh Tạng rồi, khiến cả phòng cười to.

Đỗ Hiểu Vân ca hát xem như khá được, mặc dù mang hình tượng ngự nữ, nhưng là chất giọng cũng rất có tiềm năng, vừa nhìn là biết rõ thường xuyên hát karaoke.

Một đám người khác ngồi bên cạnh uống bia, một bên uống bia một bên đánh bài, không đánh bài thì ở một bên đổ xúc xắc, thanh âm lạch cạch hòa với thanh âm âm nhạc, trong đó còn có hoan thanh tiếu ngữ.

Trưởng phòng kinh doanh đã thua liền mấy ván, tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, xé cổ họng ở bên kia la hét nhân sinh đạo lý, làm người phải thành thật, đánh bài càng phải thành thật. Sau đó, mấy người cùng hắn đánh bài mắt qua mày lại, trù tính làm như thế nào đem tiền lương trong túi áo trưởng phòng đào ra.

Như Tống Tử Hàm ngồi ở một bên chơi điện thoại tuyệt đối là số ít, Đỗ Hiểu Vân lôi kéo cậu lên hát, cậu mới từ trên ghế sofa đứng lên.

Đỗ Hiểu Vân chọn một ca khúc cho cậu hát, nhấn vào một bài hát của Quang Lương 《 Bên tay phải 》.

Tống Tử Hàm không thường xuyên ca hát, thời đại học lúc họp lớp cũng hát một bài, lấy được khá nhiều tiếng vỗ tay. Tống Tử Hàm thanh tuyến tốt, thanh âm vốn là êm tai, đọc chữ chuẩn xác, cũng không hát sai nhạc, cho nên mỗi lần hát đều cho người nghe một loại cảm giác rất thoải mái.

Cậu hát xong, mấy nữ đồng sự đều nói cậu hát rất khá, tiếng vỗ tay lập tức liền vang lên. Thời điểm Ngô Trác Văn tới trêu chọc một quyền đánh vào ngực Tống Tử Hàm “Nhìn không ra ngươi là tình ca vương tử ah!”

Đỗ Hiểu Vân nói hắn hát rất khá, tự mình lại giúp cậu chọn một ca khúc, lần này là《 Điểm dừng 》của Trương Kính Hiên. Tống Tử Hàm không có biện pháp từ chối, cầm microphone nhìn ca từ trên màn ảnh lại hát lên.

Trên màn hình ca từ biểu hiện:

… Qua hết ngày hôm nay, cũng không cần gặp lại, ta sợ hãi mỗi ngày tỉnh dậy lại nhớ ngươi nhiều hơn, ta hôn gương mặt của ngươi, ngươi vòng tay ôm hai vai của ta, cảm giác ngọt ngào như vậy ta không muốn xa rời, mỗi khi nhắm mắt lại, ta cuối cùng cũng có thể thấy được, những lời hứa trước kia toàn bộ đều thành hiện thực…

Hát xong một ca khúc, mọi người ngồi một bên nghe cậu hát xong đều vỗ tay. Tống Tử Hàm ngượng ngùng cười cười, chàng trai trẻ tuổi còn có mấy phần thẹn thùng. Ánh mắt lơ đãng quét đến người đứng ở cửa ra vào, tay phải cắm trong túi quần, một đôi mắt thẳng tắp mà nhìn bên này, không biết hắn đã ở chỗ đó bao lâu.

Tống Tử Hàm ngẩn người, có chút sững sờ, hắn thế nào lại tới vậy?

Sau lưng có người đi lên, thò tay tới cầm microphone, xung phong nhận việc nói: “Ra, Tiểu Tống, ta đến hát một bài!”

Tống Tử Hàm cuống quít lấy lại tinh thần, đem microphone trên tay đưa cho người nọ, sau đó đi ghế sofa ngồi xuống, Đỗ Hiểu Vân đem một lon bia đưa tới, “Thế nào, hát mệt rồi a.”

Tống Tử Hàm tiếp nhận lon bia lạnh, ánh mắt đảo qua cửa ra vào. Cảm giác vừa rồi tuyệt đối không phải là sai, Hàn Triết Si bá đạo tổng giám đốc thật sự đến rồi. Hiện tại trưởng phòng kinh doanh buông xuống bài trên tay, lập tức đi nghênh đón rồi, còn ở đằng kia vừa nói vài câu khách sáo, cười đến vẻ mặt nịnh nọt.

Hàn Triết Si sau khi đi vào, trong K phòng hào khí rõ ràng không có náo nhiệt như trước nữa, mọi người đều ít nhiều thu liễm đi một chút, bằng không thì để cho đại lão bản thấy được một mặt không kiềm chế của mình, làm không tốt không biết chừng ngày mai lúc làm việc sẽ nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.

Tống Tử Hàm dễ dàng bật nắp lon bia, bọt khí màu trắng liền tràn ra. Tống Tử Hàm uống một hớp lớn, hầu kết nhấp nhô, một ngụm bia liền vào trong bụng.

Lon bia trên tay không hề báo trước bị người cướp đi, “Không biết uống rượu cũng đừng có học người ta uống.”

Bị cầm bia đi, Tống Tử Hàm liền cũng không ngẩng đầu, nghe cái thanh âm này loại giọng điệu này cũng đã biết là ai.”Không liên quan đến ngươi.” Vẫn là giọng điệu giận dỗi như vậy. Kỳ thật, trải qua sinh nhật 18 tuổi, một đêm kia cũng là bởi vì uống một chút như vậy rượu liền rối loạn tính về sau, Tống Tử Hàm còn cố ý học qua uống rượu như thế nào, mặc dù hiện tại tửu lượng vaãn là rất kém cỏi, nhưng là so với trước kia khá hơn rất nhiều. Uống mấy bình bia trên cơ bản không có vấn đề.

Người kia tại bên cạnh cậu ngồi xuống, ghế sofa co dãn khẽ động, Tống Tử Hàm cầm qua bia đặt ở trên bàn tiếp tục uống.

Trưởng phòng kinh doanh một khuôn mặt tươi cười đưa qua một lon bia, sau khi Hàn Triết Si đến hắn đã cố ý gọi phục vụ viên đưa tới loại bia đắt tiền nhất ở đây.

Hàn Triết Si tiếp nhận bia, cũng mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm. Bên kia mấy nhân viên nữ vụиɠ ŧяộʍ mà nhìn bên này, không thể không nói, Hàn Triết Si cái này Cao Phú Soái cũng là người được bàn tán nhiều nhất trong phòng kinh doanh.

Hàn Triết Si nắm lon bia, nghiêng đầu nhìn Tống Tử Hàm, “Trước kia không có nghe em hát qua.”

Tống Tử Hàm nắm lon bia trong tay đảo quanh, không có đáp lại hắn, mà là hỏi: “Anh tới làm cái gì?”

Cấp dưới đi tụ hội, hắn một đại lão bản vậy mà còn muốn bớt chút thời gian tới dự, là muốn nhiều nể tình. Hàn Triết Si uống một ngụm bia, dựa lưng vào ghế sofa “Tới đón em.”

Hàn Triết Si vừa nói lời này, Tống Tử Hàm lập tức từ lỗ tai đỏ hồng đến mặt, vô thức nhìn mấy đồng sự bên kia quy củ ca hát, khá tốt không có người nghe được những lời này của Hàn Triết Si!

Tống Tử Hàm đem bia đặt ở trên bàn “Ta đi WC.” Sau đó đứng dậy ly khai ghế sofa, bước nhanh hướng về WC.

Tiến vào WC, Tống Tử Hàm lập tức khóa lại, dựa lưng vào cửa, đầu có chút ngẩng lên. Ở bên trong ngây người hơn 10 phút, thẳng đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Tống Tử Hàm mới mở cửa, là Đỗ Hiểu Vân.

“Ngươi không sao chứ.” Đỗ Hiểu Vân ôm hai tay hỏi.

Tống Tử Hàm lắc đầu, “Không có việc gì.”

Đỗ Hiểu Vân nghiêng mắt nhìn tổng giám đốc đại nhân bên kia ngồi ở trên ghế sofa uống bia, nhưng lại nói với Tống Tử Hàm, “Hắn là vì ngươi mà tới, chừng nào ngươi còn ở chỗ này hắn xác định chắn chắn sẽ không đi.”

Tống Tử Hàm ngẩn người, Đỗ Hiểu Vân nói như vậy giống như đã biết rõ cái gì.

“Anh, anh ta muốn tới, không liên quan đến ta.” Tống Tử Hàm chỉ có thể nói một câu như vậy.

Đỗ Hiểu Vân cười cười “Thôi đi, chớ giả bộ.”

Tống Tử Hàm không biết Đỗ Hiểu Vân nói là có ý gì, ý tứ cũng rất mịt mờ, cảm giác, cảm thấy bị phát hiện ra chuyện gì rồi.

Đỗ Hiểu Vân nói: “Vì hạnh phúc của tất cả mọi người, ngươi hi sinh một chút đi, ví dụ như, cùng hắn đi ra ngoài bên ngoài tản bộ một chút.”

Tống Tử Hàm minh bạch, Hàn Triết Si chỉ cần một khắc ở chỗ này, mọi người liền sẽ không chơi được thoải mái, tại trước mặt đại lão bản luôn muốn làm ra một bộ dáng nhu thuận.

Tống Tử Hàm cất bước đi đến bên cạnh Hàn Triết Si ngồi xuống, cầm lên lon bia uống một ngụm, nghĩ đến muốn chủ động mời hắn đi ra ngoài trong nội tâm liền thùng thùng rung động. Đỗ Hiểu Vân cách đó không xa cho cậu một ánh mắt, Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua các đồng sự trong K phòng đều lộ ra rất câu nệ, cố lấy dũng khí nghiêng đầu, nói: “Ở đây hơi ồn, đi ra ngoài một chút.”

Thanh âm không lớn, Hàn Triết Si đã nghe được, câu môi lộ ra một vòng tà mị tươi cười, hắn Hàn Triết Si thế nào lại nhìn không thấu tâm tư này của Tống Tử Hàm, giọng điệu đông cứng như vậy, một chút cũng không tự nhiên.

Hàn Triết Si phất đầu ra hiệu ngoài cửa, nói một chữ, “Đi.”

Hàn Triết Si đứng lên, tay phải bỏ vào túi quần, cất bước hướng về cửa ra vào. Tống Tử Hàm cầm lên cặp công văn để ở một bên, cũng theo đi ra ngoài.

Ra khỏi K phòng, Hàn Triết Si đối với Tống Tử Hàm nói một câu: “Đợi ta.”

Xe của Hàn Triết Si đậu ở bãi đỗ xe, chờ Hàn Triết Si lái xe tới, Tống Tử Hàm đang đứng dưới đèn đường chờ. Người trẻ tuổi mặc âu phục trên mặt có vài phần ngại ngùng, bởi vì uống một chút bia đôi má có chút hồng nhuận.