Chương 13-6
Phòng thăm hỏi rất yên tĩnh.Hoài Như ngồi trên ghế, vô cảm nhìn hư không. Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra. Cô ta ngồi yên không nhúc nhích. Người tới ngồi xuống ghế đối diện, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt, không chút tình cảm. Hoài Như nhìn gương mặt xinh đẹp ấy, trong lòng thấp thoáng nỗi hận, nhiều hơn cả là không cam lòng. Rõ ràng cuộc đời của họ có cùng điểm xuất phát, sao lại khác biệt một trời một vực như thế?
Căn phòng tĩnh lặng vô cùng, An Dao và Hoài Như ngồi cách nhau chiếc bàn, đối mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt không chút biểu cảm. Quen biết nhiều năm như vậy nhưng lần nào ngồi đối diện nhau cũng không hòa hợp. An Dao không muốn nói chuyện với cô ta, Hoài Như lại không biết nói từ đâu. Một lúc lâu sau, An Dao nhíu mày cực nhẹ: "Không phải cô nói muốn gặp tôi sao? Không có gì tôi đi đây."
Còn chưa đứng dậy, "Có phải cô nói chuyện của Từ Tiếu cho Hoài Sinh biết không?" Mắt Hoài Như lóe lên ánh sáng tàn bạo.
An Dao rất lạnh nhạt: "Tôi không rỗi hơi như vậy."
"Vậy tại sao nó lại tự sát?" Cô ta nóng ruột đến độ run cả người, con ngươi cố chấp xoay tròn, "Chân Ý đẩy nó ư? Là Chân Ý đẩy nó!”
"Hoài Như, nếu không nhờ Chân Ý, bây giờ em trai cô đã ngã nát bươm rồi!"
"Hoài Sinh thế nào rồi?”
"Chân bị thương, những chỗ khác không sao.” Trả lời hờ hững.
Chỉ một câu đã khiến Hoài Như lòng đau như cắt, lập tức cúi đầu, lẩm bẩm: "Tôi không thể đi chăm sóc nó."
An Dao nhìn cô ta một lát rồi nói: “Hoài Sinh là em trai cô, không phải con trai cô. Bây giờ anh ta đã có quả thận mà cô hao tâm tổn sức để lấy về, sau này anh ta sẽ sống rất tốt."
Hoài Như không chịu được giọng điệu không buồn để tâm của An Dao: "An Dao, tại sao cô lại vô tình như vậy, dù thế nào chúng ta cũng cùng nhau trưởng thành mà."
"Đối với tôi, cô chẳng có bao nhiêu tình cảm." Khóe miệng An Dao cong lên, nhưng không hề có ý cười, "Bao nhiêu năm qua, cô luôn lấy chuyện ăn cắp năm đó để uy hϊếp tôi, mấy năm vẫn như một ngày. Tôi lấy được học bổng toàn phần ở Mỹ, còn phải làm thêm kiếm tiền cho cô. Phí điều trị, phí an dưỡng của Hoài Sinh mấy năm gần đây ít nhiều đều lấy từ chỗ tôi phải không? Hoài Như, cô là quỷ hút máu, không, cô hút khô máu tôi còn chưa đủ. Bây giờ cô còn muốn nói tình cảm gì với tôi chứ?"
Sắc mặt Hoài Như trắng nhợt, mắt đỏ lên: "Tôi có thể làm thế nào đây? Chúng ta đều là trẻ mồ côi, cô có hiểu được cảm giác cuộc đời không có gì cả ngoài một thứ gọi là lo âu, tuyệt vọng, nhưng phải siết lấy không buông không?"
An Dao hơi cụp mắt. Cô thật sự hiểu được, thế nên dù bị Hoài Như uy hϊếp, cô cũng không hận Hoài Như, trái lại thật lòng thương xót cho chị em họ. Khi đó, thậm chí cô còn rất hâm mộ Hoài Như, chí ít có được một người em trai. Còn cô, cô không có gì cả. Không ai hi sinh vì cô như vậy, cũng chẳng có ai để cô hi sinh. Một thân một mình từ tấm bé, nếu ngày nào đó chết ở nước ngoài chắc cũng không ai nhớ thương, không ai đoái hoài. Chết đi mà không để lại vết tích, cứ như chưa từng đến với thế giới này. Nhưng thật may, cô đã gặp được Ngôn Hủ.
Hoài Như vừa nhắc tới Hoài Sinh liền nghẹn lời: "An Dao, Hoài Sinh nhà tôi đáng thương lắm. Chúng ta là trẻ mồ côi, không có ai quan tâm, chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Tôi không thể để nó chết. Tôi cần tiền. Vì tiền, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì mà không hề hối tiếc."
Thật sự đáng thương. An Dao hiểu rõ. Hoài Sinh bị nhiễm trùng đường tiết niệu, phải lọc thận và điều dưỡng, thậm chí Hoài Như còn nghĩ tới việc mua thận trái phép. Hoài Sinh còn mắc chứng PKU hiếm gặp, cơ thể không thể phân giải tiêu hóa protein, thức ăn hằng ngày cũng khiến anh ta nhiễm độc. Mỗi tháng, thức ăn đặc biệt mất gần mười nghìn, chứ đừng nói đến phí điều trị và những chi phí khác nữa. Quốc gia có trợ cấp thực phẩm đặc biệt cho trẻ em mắc chứng bệnh này, nhưng lớn lên không còn nữa. An Dao còn nhớ, từ nhỏ Hoài Như đã bắt đầu học thuộc hàm lượng protein và axit amin trong thực phẩm, bữa nào cũng phải tính toán, nấu một bữa cơm cho Hoài Sinh phải tốn mấy giờ, sợ làm sai sẽ hại chết Hoài Sinh, biến anh ta thành kẻ ngốc. Chính nhờ sự chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng trong hoàn cảnh thiếu thốn ấy, mà Hoài Sinh mới không thiểu năng như những đứa trẻ mắc bệnh tương tự.
Đến khi Hoài Sinh trưởng thành, cần phát triển thế chất, Hoài Như quả thật gần như bán mạng để chăm lo. Trước một Hoài Như như vậy, An Dao không thể hận được. Nhưng lần này cô ta đã giẫm vào đường ranh giới của An Dao.
"An Dao, cô tưởng tôi muốn uy hϊếp cô ư? Tôi không còn cách nào khác, tôi không muốn hại cô, điều tôi muốn chỉ là tiền!"
Nghe vậy, An Dao trầm lặng ngước mắt lên: "Cô đã hại rồi. Lúc Hứa Mạc đe dọa tôi, tôi đã biết anh ta bị cô xúi giục."
Hoài Như sửng sốt. An Dao cụp mi, cô đã nói dối Ngôn Cách và Chân Ý, cô đã đoán được từ trước rồi. "Những chuyện này chỉ cô mới biết. Suy đoán theo tình trạng hiện giờ của anh ta thì hiểu ngay cô đã vì tiền mà bào chế thuốc trái phép. Hứa Mạc là khách hàng của cô."
Đôi môi của cô gái đối diện run lên: "Không phải, có lẽ anh ta vô tình biết được thôi."
Mắt An Dao trống rỗng: "Còn không thừa nhận. Sao Hứa Mạc nói được câu "An Dao, cô không phải là An Như Sanh" chứ? Đương nhiên có người chỉ cho anh ta."
Chuyện Hứa Mạc uy hϊếp cô, cô cũng che giấu Chân Ý và Ngôn Cách. Vụ trộm cắp bị vạch trần cũng không sao cả, cùng lắm bị người ta xem thường thôi. Cô có thể nhẫn nhịn mọi thứ, thờ ơ với tất cà, giãi bày mọi chuyện, duy chỉ có điều này là chạm đến điểm giới hạn của cô. Cô phải là An Như Sanh, phải là An Như Sanh của Ngôn Hủ. Nếu không, cô sẽ không còn là gì nữa.
Bởi vì bà Ngôn đã phát hiện ra, nên mới không thể tiếp tục khoan thứ cho An Dao. Trong mắt bà, từng là kẻ trộm cũng không sao, nhưng đánh cắp thân phận... An Dao đã trở thành cô gái hao tâm tổn trí tiếp cận Ngôn Hủ, lừa gạt Ngôn Hủ. "Cô biết đây là điểm trí mạng thật sự của tôi. Cô biết tôi giống cô, vì điểm trí mạng ấy có thể làm bất cứ điều gì. Cô dẫn dắt Hứa Mạc tới cuộc sống của tôi vì muốn tôi gϊếŧ anh ta. Chắc chắn bởi vì nguyên nhân nào đó nên cô muốn gϊếŧ anh ta diệt khẩu. Đã như vậy, cô còn lợi dụng điểm trí mạng bịt miệng tôi, đồng thời nắm được cả nhược điểm tôi gϊếŧ người."
Hoài Như im lặng, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích của cô ta có thể nói là không chê vào đâu được, nhưng An Dao thông minh hơn cô ta tưởng, thông minh đến đáng sợ.
“Ngay từ đầu cô đã biết tôi là đồng phạm của Hứa Mạc rồi phải không?"
"Tôi biết..." An Dao nói thản nhiên, "Cũng biết cô chờ tôi gϊếŧ anh ta, nên đã cố ý tránh tim của anh ta, chỉ khiến anh ta mất khả năng hành động. Cô muốn Hứa Mạc chết nên nhất định sẽ trở về kiểm tra, phát hiện tôi chưa gϊếŧ chết anh ta thì cô sẽ tự ra tay."
Hoài Như giật mình, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu cùa cô ta. Rõ ràng cô ta đã đặt bẫy An Dao, không ngờ lại bị An Dao đặt bẫy lại. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng hết sức bình tĩnh của An Dao, gan bàn chân Hoài Như lạnh toát. Cô ta muốn bắn một mũi tên hạ gục Hứa Mạc lẫn An Dao, không ngờ An Dao đã một ná bắn trúng hai con chim chính là cô ta và Hứa Mạc.
Cô ta im lặng hồi lâu, An Dao cong khóe môi: "Những đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi hiếm khi không thông minh."
Lời này khiến ánh mắt Hoài Như rệu rã: "Đúng vậy, chúng ta đều là ma quỷ đến từ trại mồ côi. Khi đó, chỉ đứa trẻ đáng yêu được người ta yêu thích mới được bố mẹ mới nhận nuôi. Những đứa không được yêu thích thì không được ăn no, làm việc chân tay, lại còn bị mắng chửi. Hoài Sinh ốm đau suốt, tôi thì quá bướng bỉnh. Luôn có mấy đứa trẻ lớn bắt nạt nó, khiến tôi trở thành đứa trẻ thích đánh nhau, phản kháng vì nó sẽ bị các cô quản lý đánh mắng."
Mắt cô ta rưng rưng: "Trong hoàn cảnh cạnh tranh như vậy, tôi chỉ học được một điều rằng lòng tốt đều là thứ vô dụng, muốn sống chỉ có thể dựa vào bản thân. Hoài Sinh bệnh nặng như vậy mà không ai quan tâm đến nó, bố mẹ không cần, xã hội cũng mặc kệ. Tôi từng tìm tổ chức nhân ái, nhưng có bao nhiêu người cần nhân ái như vậy, một chút nhân ái sao đủ chia phần chứ? Một mình tôi bạt mạng làm việc cũng không kham nổi gánh nặng lớn đến thế, người khác không giúp đỡ nhưng chúng tôi vẫn phải sống, vậy thì chỉ còn cách cướp đoạt. Cô nói đúng, tôi đã gia nhập một tổ chức, điều chế thuốc trái phép theo công thức của họ, ngầm bán cho Hứa Mạc. Nhưng thuốc bán cho anh ta đã bị anh ta phát tán sang tay người khác. Nếu chuyện ngầm bán thuốc bị phát hiện, tôi sẽ mất mạng."
Nhìn thân thể gầy gò nhỏ bé của cô gái đối diện, An Dao rất khó chịu, chiếc áo cỡ lớn khoác trên người cô ta trông rộng thùng thình. Khó nhọc và thiếu dinh dưỡng nhiều năm khiến cô ta trông như cây giá đỗ héo úa sau khi phơi dưới nắng chói chang, ốm yếu, nhỏ gầy, không có sức sống. Cô nhớ Hoài Như từng bị bệnh mà không nỡ uống thuốc, chỉ liên tục uống nước lọc.
Cô luôn cho rằng Hoài Như là con sâu hút máu của mình, bây giờ cô mới nhận ra với Hoài Như, với bố mẹ nghèo khổ, với gia đình bệnh nhân thì Hoài Sinh ngã bệnh, Từ Tiếu ung thư xương và những người mắc bệnh nặng khó chữa đều là con sâu hút máu. Người nhà đau khổ vô cùng, nhưng vẫn lay lắt níu kéo, không chịu buông bỏ. An Dao nói: "Cô sợ tội lỗi bị phơi bày, liền xúi giục anh ta sắp đặt vụ bắt cóc này. Hứa Mạc không ngờ rằng thật ra đồng bọn đã muốn gϊếŧ mình ngay từ đầu."
"Phải." Hoài Như hơi chán chường, "An Dao, tiền của tôi bị tòa án đóng băng để bồi thường rồi, cô có thể cho Hoài Sinh một khoản..."
An Dao nheo mắt: "Cô muốn tôi tới đây để uy hϊếp lần cuối ư?"
"Cô là con dâu tương lai của nhà họ Ngôn, với cô mà nói tiền chẳng qua là giấy vụn."
Sắc mặt An Dao chợt lạnh: "Tôi sẽ không lấy một xu của nhà họ Ngôn."
"Nếu cô đồng ý, sau này tôi sẽ không quấy rầy cô nữa. Chuyện cô không phải là An Như Sanh, và An Như Sanh thật sự, tôi cũng..."
"Ha." An Dao cười một tiếng, "Cô tưởng mình còn được phép ra ngoài, còn có thể nói với ai khác hay sao?"
Hoài Như hốt hoảng, nỗi sợ hãi vì không thể chăm sóc Hoài Sinh, không thể để lại cho anh ta một sự bảo đảm đang gặm nhấm trái tim cô ta như trúng độc. Cô ta bổ nhào lên bàn, nắm lấy tay An Dao, nước mắt rơi như mưa, "An Dao, Hoài Sinh nhà tôi không có người thân nào cả, chỉ có tôi thôi. Sức khỏe nó không tốt, chưa từng đi học, vốn không có khả năng sinh sống độc lập. Trên đời này, tôi không chăm sóc nó thì nó sẽ chết. Không tới bước đường cùng, tôi sẽ không cầu xin cô. Đối với cô đây chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, cầu xin cô đừng thấy chết không cứu."
Mặt An Dao không chút biến sắc, không cảm động cũng không chán ghét: "Sau khi đặt bẫy tôi, cô còn trông mong tôi sẽ cho cô một xu ư?"
"Tôi xin lỗi." Hoài Như khóc run cả người, "Nhưng cô và tôi đều là người cô độc, bởi vì quyến luyến và tin tưởng mới yêu một người đến vậy. Vì người mình yêu, dù trả giá bằng tính mạng cũng tuyệt đối không chớp mắt. Hoài Sinh với tôi cũng như Ngôn Hủ trong lòng cô vậy. An Dao, cầu xin cô cứu Hoài Sinh của tôi. Chúng ta giống nhau mà."
"Không giống." An Dao nghiêm mặt, mở miệng, "Hoài Như, tôi và cô khác nhau. Cho dù hận cô thấu xương, dù biết cô không cứu Từ Tiếu khiến cô ấy chuyển biến xấu mà qua đời, tôi cũng không nói cho Hoài Sinh biết. Từ Tiếu chết rồi, tôi không muốn Hoài Sinh oán hận và tự trách mà từ chối thay thận, nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta phẫu thuật và phục hồi thành công, tôi cũng không nói ra vì không muốn em trai và cô trở mặt thành thù. Bởi vì tôi có thể tưởng tượng được nỗi khổ khi bị người mình yêu nhất vứt bỏ. Có điều tôi không ngăn trở được tác dụng của truyền thông. Còn cô bởi vì tôi cự tuyệt gϊếŧ chết Hứa Thiến, cự tuyệt lấy thận của cô ấy mà cô hận tôi, sắp đặt để tôi gϊếŧ Hứa Mạc. Cô muốn hủy hoại tôi. Ghê tởm hơn chính là cô đã ngụy tạo chứng cứ làm hại Ngôn Hủ."
Hoài Như gào khóc: "Tôi không cố ý, tôi cần lập công chuộc tội…”
"Câm miệng!" An Dao đứng phắt dậy, khuôn mặt xinh đẹp lạnh hẳn đi, "Hoài Như, chúng ta thật sự khác nhau." Cô cúi người, gằn từng chữ, "Bây giờ, tôi thật lòng chúc mừng, với hình phạt chung thân mục ruỗng trong tù, cô sẽ không bao giờ được hít thở không khí tự do nữa. Hãy để Hứa Thiến, Từ Tiếu, Lâm Hàm, thậm chí Hứa Mạc mấy người bọn họ dõi mắt theo cô, xem cô chịu hành hạ tinh thần trong tù ngục, già cỗi bạc tóc từng ngày, suốt đời không thể ở bên người cô yêu nữa."
Mặt Hoài Như xám ngoét như bị sét đánh, như phải gánh chịu lời nguyền trọn đời. An Dao xoay người rời đi, tới cửa lại nghe Hoài Như gọi: "An Dao, cô tưởng cô không có tội lỗi gì sao?"
"Tôi có, cho nên tôi sẽ giam mình cả đời." Cô sẽ theo Ngôn Hủ trở lại căn nhà cổ của nhà họ Ngôn.
Anh ngủ, cô thức, hoa nở chim bay, tuyết rơi trăng tròn... Cả đời trôi qua như vậy. Từ đây cô sẽ nhốt mình trong thế giới của anh, cách biệt với đời, không bao giờ đi ra nữa. Cô khẽ cười: “Quả nhiên chúng ta khác nhau. Cô bị nhốt trong tù, còn tôi bị nhốt bên người mình yêu.”
Rời khỏi trại tạm giam, An Dao hít sâu, nhìn bầu trời xanh lam tươi đẹp trên đỉnh đầu, không hề lưu luyến. Cô vẫn cho rằng bầu trời trong núi tinh khiết hơn, đêm đầy sao cũng lộng lẫy hơn. Chiều nay, Ngôn Hủ sẽ xuất viện và được đưa về nhà tiếp tục ngủ say. Cô sẽ ở bên anh mãi mãi. Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới chuyện đẩy anh đi dưới ánh dương, đọc thơ cho anh nghe... Thật ra cô rất hạnh phúc. Cô chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng lấy điện thoại gọi cho ngân hàng, chuyển tiền lương tới tài khoản điều trị của Hoài Sinh. Mới xuống cầu thang, cô đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
An Dao bước nhanh tới bên cạnh Ngôn Cách, có phần căng thẳng, thấy anh nghiêm mặt, cô không khỏi run rẩy: "Có phải Ngôn Hủ xảy ra chuyện gì không?"
"Nó tỉnh lại rồi." Ngôn Cách nói ngắn gọn.
An Dao kinh hoàng, niềm vui trong lòng như pháo hoa nổ tung. Cô muốn cười, nhưng thứ trào ra lại là nước mắt, muốn lên xe: "Đi đến bệnh viện thôi."
Nhưng, "An Dao." Giọng Ngôn Cách rất bình tĩnh, "Sau này nếu có chuyện gì, em có thể nói thẳng với Ngôn Hủ, đừng che giấu nó bất cứ bí mật nào." Lặp lại một lần, "Bất cứ bí mật nào."
Bóng lưng An Dao cứng đờ, không quay đầu lại. Cô là người thông minh đến cỡ nào: "Anh biết rồi ư?"
"Đúng, sớm đã nhận ra em đang nói dối." Anh nói, "Cũng biết kế hoạch bịt miệng Hứa Mạc và Hoài Như của em."
Giữa trời đất chỉ có tiếng gió thổi qua cây cối ven đường. Và cô hệt như một bức tượng.
"Lần đầu tiên anh ấy mở miệng gọi em là một năm sau khi quen biết. Khi đó em đã yêu không thể quay đầu. Dù biết anh ấy nhận nhầm người, dù biết mình là vật thay thế, em cũng không muốn rời xa anh ấy.” An Dao không khóc, giọng nói rời rạc, nhưng nước mắt tuôn rơi không ngừng, chảy xuôi trên khuôn mặt không chút cảm xúc. "Tình yêu của em không hèn mọn. Em rất rõ Ngôn Hủ yêu em. Nhưng em đã lừa anh ấy ngay từ đầu, lợi dụng ký ức của anh ấy về một cô gái khác. Hành vi của em chạm đến niềm tin quan trọng nhất giữa em và anh ấy. Đổi với Ngôn Hủ, niềm tin này cực kỳ quan trọng."
"An Dao, cho dù trong lòng Ngôn Hủ còn nhớ cô bé hồi nhỏ, nhưng bây giờ người nó muốn kết hôn là em. Nó chỉ chọn em thôi."
An Dao cười khổ sở: "Suy bụng ta ra bụng người, nếu anh yêu Chân Ý nhiều năm như vậy, tám năm sau có cô gái giả mạo cô ấy đến với anh thì tâm trạng của anh là gì?"
Ngôn Cách nhìn cô rồi nói: "Anh sẽ không nhận nhầm.”
"Gì cơ?"
Ngôn Cách quả quyết: "Ngôn Hủ cũng sẽ không nhận nhầm."
An Dao lắc đầu: "Không, anh ấy nhận nhầm rồi. Em không biết tại sao Hoài Như có thể thần thông quảng đại đến vậy, cô ta đã tìm được Như Sanh thật sự. Cô gái kia có bóng lưng giống hệt em, em rất chắc chắn cô ấy là Như Sanh."
"An Dao, anh nói rồi, Ngôn Hủ không nhận nhầm đâu. Thật ra Ngôn Hủ đã sớm biết em rốt cuộc là ai."
An Dao giật thót, ngẩng phắt đầu lên.
"Lúc nhà anh cử người điều tra em, nó đã lén ngăn cản." Ngôn Cách nói, "Nó là người rất nhạy bén, anh nghĩ không lâu sau khi quen em thì nó đã biết em không phải là cô bé nó từng quen biết thuở nhỏ rồi."
An Dao mở to hai mắt, nước mắt rơi từng giọt. Nhưng lần này không có nỗi buồn thương, cũng không có sự thương tiếc tuyệt vọng vì thế sự trêu ngươi, chỉ có niềm hạnh phúc và nỗi đau không thế tin được: "Anh ấy đã biết từ lâu rồi ư?"
"Đúng, nó sớm biết là em rồi, người nó yêu cũng là em. Về phần Hoài Như, cô ta lừa em."
"Lừa em?"
"Hoàn toàn không có Như Sanh này."
Hồi Ngôn Hủ còn bé, nhà anh đến trại trẻ mồ côi quyên góp đã dẫn anh theo. Ngôn Hủ bé nhỏ lẳng lặng ngồi trên chiếc bục gỗ dưới tán cây to chính giữa khoảnh sân. Khi đó trại trẻ mồ côi đang tập kịch. Anh không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì cả. Nhưng bỗng nhiên, cái bục gỗ chỗ anh dao dộng mãnh liệt. Từng đợt từng đợt, rất dữ dội. Giống như... động đất...
Nhiều giây sau, anh mơ màng ngẩng đầu lên, liền thấy một cô bé đeo cái đuôi diễn nàng tiên cá, nhảy nhót lao qua người anh. Đuôi cá rất lỏng, nhảy một chút đã dần tuột xuống, cô bé lại phải níu lấy cái đuôi uốn éo cái mông. Thật huyên náo, cứ như động đất vậy. Cuối cùng cô nhảy tới bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé đưa tới, cho anh một viên kẹo: "Cho cậu."
Anh không có phản ứng.
Cô bé ghé tới, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen tuyền rất hiếu kỳ: "Cậu bị câm à?"
Anh vẫn không phản ứng. Không ngờ cô bé lắc cái đuôi nhỏ màu hồng, nhảy tới bên cạnh anh, nhéo tai anh: "Chẳng lẽ cậu bị điếc à? Này! Này! Này! Có nghe thấy không?"
Anh liếc nhìn cô, chẳng qua không có phản ứng.
"Thì ra cậu nghe thấy nhưng cố tình không để ý tới tớ."
Cô bé bặm môi không vui. Xách cái đuôi nhảy đi, cái bục gỗ lại bắt đầu rung chuyển ầm ầm. Anh ngồi ở đó, lắc la lắc lư. Cô nhảy một lát, ngẫm nghĩ rồi ầm ầm nhảy về.
"Tớ hát cho cậu nghe." Cô mất hai cái răng cửa, hàm răng gió lùa, hát bài ca không thành điệu. Hát xong còn kể chuyện cho anh nghe, vừa kể vừa bắt chước đủ thể loại vịt con xấu xí, công chúa Bạch Tuyết, mụ phù thủy... Cô nhảy tới nhảy lui trên bục cả ngày, không phút nào yên. Ngôn Hủ cảm thấy thế giới của anh bắt đầu rung động trong tiếng nhảy nhót của cô vào chiều hôm đó. Cô không cẩn thận bị ngã, vướng đuôi cá không ngồi dậy nổi, uốn éo dưới đất hệt con sâu. Cô lăn qua lăn lại, gấp gáp đến độ toát đầy mồ hôi. Anh chưa bao giờ thấy ai buồn cười như thế, khoảnh khắc ấy, không biết tại sao anh lại cười rất nhẹ.
Anh nghĩ, cô rất thú vị. Sau đó, ánh chiều tà buông xuống, anh phải về nhà, chợt nói câu đầu tiên: "Cậu là gì?"
Cô bé sún răng, thều thào chỉ đuôi cá của mình: "Cái này cũng không biết à, An Như Sanh đó!"
Ngôn Cách nói: "Về sau nhà anh tới trại trẻ mồ côi tìm kiếm, nhưng ở đó không có cô gái nào tên An Như Sanh. Anh nghe miêu tả của nó thì nói với nó rằng có lẽ nó nghe nhầm, chắc cô bé diễn nàng tiên cá kia nói Andersen." Ngôn Hủ nghe thành An Như Sanh.
An Dao sửng sốt: "Anh nói hoàn toàn không có cô gái tên Như Sanh?" Hoài Như lừa cô thật thê thảm.
"Ừ. Cô bé Ngôn Hủ gặp không tên là An Như Sanh, mà An Như Sanh trong lòng nó là em. Nó từng nói với anh, em là nàng tiên cá lương thiện tĩnh lặng có thể hiến dâng thân mình vì tình yêu bước ra từ truyện cổ tích. Một tháng đầu sau khi quen em, nó nói với anh, em là An Như Sanh thật sự. Anh hiểu ra lần đầu nó đã nhận nhầm, nhưng nó nhanh chóng biết em chính là em. An Dao, Ngôn Hủ không hề thích cô bé kia, nó thích cảm giác có người ấm áp tiến đến trong lúc cô đơn. Từ lúc bắt đầu, sự xuất hiện của em đã mang đến cho nó cảm giác này. Vì thế, từ đầu đến cuối em đều là An Như Sanh. Trước khi quen em, Ngôn Hủ đã biết cái tên An Như Sanh là sai rồi. Trong lòng nó, Như Sanh là mội danh từ tuyệt đẹp mà nó tạo ra, nó dành cho em cái tên đẹp nhất. Như những cặp tình nhân khác không gọi tên mà gọi nhau là Honey, Sweet."
Hiểu nhầm trái khoáy này cuối cùng lại trở thành hố đen cắn xé trái tim con người. Nước mắt An Dao rơi lã chã: "Ngôn Hủ sẽ không tha thứ cho em phải không?"
"Nếu thật sự trách em, nó sẽ không kéo Hứa Mạc xuống nước." Ngôn Cách nói, "Nó cũng ý thức được điều này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ em, Ngôn Hủ rất áy náy vì không giải thích rõ với em."
An Dao ngước đôi mắt mông lung: "Giải thích ý nghĩa của từ "Như Sanh" này ư?”
"Đúng, nó cho rằng nếu nó nói rõ với em, Như Sanh không phải người khác mà là em, em sẽ không làm những chuyện như ngày hôm nay."
An Dao rơi nước mắt, vừa đau lòng vừa hạnh phúc: "Em biết rồi, sau này dù có chuyện gì đi nữa, em cũng sẽ không giấu giếm anh ấy."
Ngôn Cách hoàn thành nhiệm vụ, không nói thêm lời nào nữa. Thấy An Dao lần đầu tiên khóc sướt mướt, anh lặng lẽ đứng bên, không một lời an ủi. Chẳng qua, anh nhớ tới Chân Ý. Bởi vì hiểu nhẩm không ra đâu vào đâu này, Ngôn Hủ và An Dao suýt nữa gây họa lớn. Riêng anh còn có chuyện chưa nói rõ với Chân Ý, là chuyện thật sự không thể nào nói rõ. Nên mở miệng thế nào đây?
Trong căn phòng nhỏ ở góc tầng ba của Bệnh viện Tâm thần số I là một khoảng trời trắng xóa. Cơn gió đến từ bờ biển mang hơi lạnh dìu dịu của buổi đầu thu lướt qua cửa sổ, tờ giấy trắng trên bàn phất phơ theo gió. Ánh mặt trời màu vàng nhạt bao phủ mái đầu Lệ Hữu, khuôn mặt góc cạnh với thần thái hơn người chợt nở một nụ cười nhè nhẹ. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm đang nhìn chằm chằm bác sĩ Ngôn ngồi đối diện, cười như không.
Ngôn Cách điềm tĩnh hỏi: "Có phải anh cung cấp cho Hoài Như cách bào chế thuốc không?"
Lệ Hữụ nhún vai: "Tôi không biết người anh nói. Nhưng..." Gã day huyệt thái dương, “Có lẽ tinh thần của tôi ra ngoài dạo chơi rồi, sống nhờ trong não người nào đó, khống chế cô ta."
Ngôn Cách không nói gì nữa, vẻ mặt không một gợn sóng nhìn gã vài giây rồi đứng dậy. Lệ Hữu ngước mắt lên: “Không hỏi nữa à?
"Không có giá trị." Ngôn Cách thản nhiên nói, như thể gã không đáng nhắc tới.
Lệ Hữu khẽ nheo mắt, thoáng vẻ bị anh chọc giận. “Cô ta là vật thí nghiệm thất bại."
Cuối cùng gã cũng lạnh lùng lên tiếng. "Cô ta" này là Hoài Như. Ngôn Cách đút tay vào túi, nhấc bước rời đi: “Biết thừa rồi.” Giọng nói bình đạm, như thể đã nhìn thấu gã từ lâu.
Lệ Hữu thấy anh định đi, hừ lạnh rồi cười nói: "Nhưng cô ta là vật thí nghiệm thành công, không, có thể nói là hoàn mỹ." "Cô ta" này không phải Hoài Như.
Ngôn Cách không quay đầu lại, hình như đối với anh, đây vẫn là thông tin đã biết. Tiếp tục đi về phía trước, anh lại nghe Lệ Hữu phía sau cười tươi dần: "Nhưng, vật thí nghiệm thất bại vẫn chưa hết giá trị lợi dụng. Thế nên…”
Một giây sau, điện thoại di động của Ngôn Cách vang tít tít: Trên đường áp giải đến nhà tù, Hoài Như đã trốn thoát một cách ly kỳ.