Chương 1-4
Ngôn Cách ra hiệu cho Tư Côi, cô đeo thiết bị cảm ứng nhịp thở, huyết áp... cho Tống Y, còn kẹp điện cực lên ngón áp út của cô ta.Chân Ý chăm chú nhìn chiếc máy đồ thị trên bàn, có một đường ngang nhấp nhô lên xuống. Cô không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng Ngôn Cách nhìn không chớp mắt, không nói một lời.
Chuẩn bị xong xuôi, Tư Côi lùi lại đứng trong góc cùng với Chân Ý, Chân Ý cho rằng Ngôn Cách sẽ bắt đầu hỏi, nhưng anh lại nhìn về phía cô: “Chọn một trong các số từ 1 đến 9, không cần nói với tôi.”
Chân Ý mím môi.
“Chọn xong chưa?”
Chân Ý gật đầu.
“Nói nhỏ cho cô ấy biết.” Anh chỉ Tống Y.
Chân Ý đi qua ghé váo tai Tống Y, khẽ nói: “7.”
“Đầu tiên kiểm tra phản ứng, theo dõi đồ thị phản ứng sinh lý của cô.” Ngôn Cách nói một câu mà Tống Y nghe không hiểu, dặn dò: “Tôi sẽ hỏi cô con số mà cô ấy nói, dù tôi hỏi số nào cô cũng trả lời là “Không”, hiểu chưa?”
“Ừ.”
“Là 1 à?”
“Không.”
Ngôn Cách hỏi từ 1 đến 9, Tống Y đều bình tĩnh phủ nhận. Chân Ý vẫn quan sát nét mặt và động tác của cô ta. Sau quá trình huấn luyện củng cố ngày hôm qua, không hề có bất kỳ điều gì khác thường. Chân Ý nghĩ, có lẽ cô ta trở thành cao thủ nói dối rồi.
Nhưng Ngôn Cách quan sát màn hình trong chốc lát, nói: “Là 7.”
Thân thể Tống Y cứng đờ, không nhúc nhích. Song trong nháy mắt Ngôn Cách nói ra đáp án, Chân Ý thấy trên màn hình có một đường thẳng vọt lên.
Ngôn Cách: “Có gì không thích ứng à?”
Tống Y nhếch khóe miệng: “Không có, cảm thấy rất thần kỳ.”
“Vì thế, nói dối sẽ gây bất lợi cho cô.” Giọng anh rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng hờ hững, lướt qua người Chân Ý.
Không biết tại sao, trái tim cô thót lên một nhịp, có dự cảm không mấy tốt đẹp.
Tống Y: “Biết rồi.”
“Vậy chúng ta bắt đầu.”
Căn phòng yên ắng, chỉ có Ngôn Cách và Tống Y một hỏi một đáp.
Chân Ý vốn tưởng rằng nhân viên phát hiện nói dối sẽ gây áp lực cho người bị kiểm tra bằng giọng nói và ngôn ngữ cơ thể, nhưng Ngôn Cách không làm thế. Trước sau ngữ điệu của anh vẫn bình ổn, giọng nói trầm thấp, không lên xuống; thái độ cũng rõ ràng, không hề có cử chỉ mờ ám.
Anh không nhìn máy phát hiện nói dối mà nhìn Tống Y: “Cô tên là Tống Y?”
“Phải.”
“Rạng sáng ngày Hai mươi tám tháng Tư, cô ở quán bar thuộc hộp đêm Ecstasy?”
“Phải.”
“Cô là người thành phố K?”
“Không.”
“Cô đến Ecstasy vì có bạn hẹn?”
“Không.” Hơi ngập ngừng.
“Cô đến Ecstasy là do vừa khéo đi ngang qua, tình cờ phải không?”
“...Không.”
“Cô đến hộp đêm một mình?”
“Phải.”
“Cô là diễn viên?”
“Phải.”
“Đây là lần đầu tiên cô tới Ecstasy?” (Khi nãy cảnh sát thẩm vấn không đưa ra câu hỏi này, hiện giờ Tư Côi đang ghi chép.)
“Phải.” Hơi do dự.
“Cô thành thật trả lời câu hỏi của tôi phải không?”
“Phải.”
“Hôm đó cô uống rượu ở Ecstasy phải không?”
“Phải.”
“Cô uống rượu trắng?”
“Không.” Trả lời rất nhanh.
“Cô uống vang đỏ?”
“Không.” Tốc độ chậm lại.
“Cô uống bia?”
“Không.”
“Cô uống cocktail?”
“Phải.” Chần chừ.
“Cô lo lắng tôi sẽ hỏi vấn đề khác phải không?”
“Không.” Ngẩng đầu, mở to hai mắt.
“Cô uống một ly rượu?”
“Không.” Trả lời rất nhanh.
“Cô uống hai ly rượu?”
“...”
“Cô cho rằng máy phát hiện nói dối rất thần kỳ?”
“Phải.”
“Cô uống hai ly rượu?”
“...Phải.” Ngập ngừng rất lâu.
“Hai ly cocktail khiến cô say đến mức mơ hồ?”
“...Tôi...” Không trả lời.
Chân Ý cúi đầu vuốt xương mày.
Dù không thông thạo cô vẫn có thể cảm nhận được: Cứ tiếp tục như vậy, từng việc nhỏ không đáng kể mà họ giấu giếm (thậm chí bao gồm những chuyện Chân Ý không ngờ tới) sẽ bị hỏi ra hết.
Cô không mảy may biết về kỹ thuật phát hiện nói dối, là cô sơ sót. Ngôn Cách đến có chuẩn bị. Anh không chỉ là nghiên cứu viên cần số liệu sinh lý, vừa đến đây anh đã khống chế tình hình. Rất có thể người đề xuất việc phát hiện nói dối không phải là cảnh sát và Tư Côi, mà chính là anh.
Vừa rồi Tư Côi nói cảnh sát đã mô phỏng vị trí đi lại của Tống Y trong camera, ánh chỉ cô ta bị tình nghi, ép cô ta kiểm tra nói dối. Nghĩ kỹ lại, thật ra thì không đúng. Chỉ dựa vào điều này, cô ta không thể bị coi là nghi can được.
Rõ ràng là bị lừa rồi.
Quá trình vấn đáp vẫn tiếp tục: “Cô hiểu rõ nếu cô nói dối, máy phát hiện nói dối sẽ có phản ứng phải không?”
“Phải.” Tống Y lo lắng, nhìn Chân Ý cầu cứu. Nhưng Chân Ý không thể nghĩ ra đối sách trong chốc lát.
“Lúc đi qua khúc ngoặt hành lang, cô nhìn thấy một cái bóng phải không?”
“Phải.” Trả lời rất nhanh.
“Cô bị cận thị?”
“Không.” Trả lời rất nhanh.
“Hôm đó cô đi giày thể thao?”
“Không.” Trả lời rất nhanh.
“Hôm đó cô đi giày cao gót?”
“Phải.”
“Cô cảm thấy cái bóng kia là trẻ nhỏ?”
“Không.”
“Cô cảm thấy người kia là thanh niên?”
“Phải.”
Chân Ý hít vào, cô muốn dùng ánh mắt nhắc nhở Tống Y: Ngôn Cách đã lén tráo khái niệm.
Nhưng Tống Y trả lời quá nhanh, vấn đề đã được hỏi xong. Chân Ý thật sự không ngờ rằng mánh khóe cô dùng trên tòa án lại khiến người ủy thác của mình ngã vào tròng.
“Khi đó cô cảm thấy người kia đáng nghi?”
“Không.”
“Sau khi vụ án xảy ra, cô cảm thấy người kia đáng nghi?”
“Phải.”
“Thật ra cô có ấn tượng với người đó phải không?”
“...” Sửng sốt.
Chân Ý cúi đầu, phân tích logic, chặt chẽ và tuần tự như vậy, quả thật rất khó nói dối.
“Hôm đó cô đi giày đế bằng thời trang?”
“Không.”
“Cô là người mẫu?”
“Phải.”
“Thật ra cô có ấn tượng với người kia?”
“...”
“Cô nhìn rõ phải không?”
“...”
“Cô có say không?”
“...”
Tống Y nhắm mắt cắn môi. Dù không trả lời cô ta cũng biết, lời nói dối đã bị bóc trần.
Tư Côi cúi đầu định ghi chép; Chân Ý chợt lóe lên sáng kiến, lập tức ngăn lại: “Ban nãy cảnh sát Tư nói, phát hiện nói dối chỉ lặp lại những vấn đề đã hỏi cô Tống trong phòng thẩm vấn. Nếu cô Tống là nghi phạm hãy đưa chứng cứ ra đi!”
Cô nhìn Tống Y chằm chằm.
Tống Y hiểu, cô ta vẫn chưa phải là nghi phạm, nhưng cảnh sát muốn phán định từ quá trình phát hiện nói dối. Cô ta phản ứng quyết liệt hơn: “Các người lừa tôi, tôi không kiểm tra nữa. Nghi ngờ tôi thì bắt tôi đi.” Vừa nói vừa ra sức giật thiết bị và dây điện trên người mình.
Chân Ý: “...”
Diễn quá sâu rồi... Để tránh phiền toái không cần thiết, cô ta vẫn phải tiếp tục, không thể quá cứng với cảnh sát được...
Quá trình phát hiện nói dối bị ngắt ngang.
Ngôn Cách nhìn sang, đằng sau tròng kính mỏng, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt: “Cô nói như vậy?”
Tư Côi khẩn trương và lúng túng, cứ như học sinh mắc lỗi vậy: “Xin lỗi thầy Ngôn, có lẽ tôi nói sai rồi.”
Nhưng Chân Ý biết đấy là lời nói khách sáo, tuyệt đối không phải nói sai. Thật ra lúc này đưa ra kháng nghị cô cũng không nắm chắc lắm. Nếu cảnh sát cưỡng chế, các cô không thể dây dưa. Nhưng cô cho rằng bản tính kiêu ngạo từ cốt tủy của Ngôn Cách sẽ không cho phép.
Ngôn Cách cụp mi mắt suy tư. Chuyện phát hiện nói dối tạm thời chỉ có bốn người trong phòng biết.
Cuối cùng anh nói với Tống Y: “Tôi sẽ không ghi lại hai vấn đề tôi vừa hỏi cô.” Anh nhìn Tư Côi, cô lập tức gật đầu tỏ vẻ tuân thủ.
“Tôi sẽ không hỏi những vấn đề phát triển từ hai câu hỏi kia. Như vậy được rồi chứ?”
Tống Y cũng biết không còn lựa chọn, nhưng ít ra đã tranh thủ được một vài lợi ích, cô ta nhẹ nhõm phần nào: “Được, cảm ơn anh.”
“Cô tên là Tống Y?”
“Phải.”
Lượt thứ hai, Ngôn Cách lặp lại tất cả vấn đề vừa hỏi, trừ hai câu cuối. Có điều, lần này anh đã điều chỉnh thứ tự của câu hỏi không liên quan và câu hỏi có liên quan. Giống với lần trước, đồ thị điện tích da, nhịp thở, huyết áp, mạch đập... không có gì khác thường, không có thay đổi sinh lý rõ rệt.
Nhưng Chân Ý không hề thả lỏng. Cô đoán được, sau khi dùng logic moi ra vài chuyện, Ngôn Cách sẽ đảo lộn thứ tự câu hỏi để xác nhận lại, đồng thời anh đang chậm rãi suy tư, sắp đặt câu hỏi cho lượt tiếp theo.
Chân Ý nghi ngờ, không hỏi có say rượu, ý thức có tỉnh táo hay không, không hỏi có nhìn thấy kẻ đáng ngờ hay không, còn có thể hỏi gì chứ?
Ngôn Cách nhanh chóng khiến cô mở rộng tầm mắt.
Lượt thứ ba bắt đầu.
“Cô biết nạn nhân?”
“Phải.” Trả lời rất nhanh.
“Cô hiểu rõ nạn nhân?”
“Phải.”
“Cô thích lên mạng?”
“Phải.”
“Khi nạn nhân còn sống, cô ra tòa làm chứng chống lại anh ta?”
“Phải.”
“Đêm đó, cô thấy anh ta trong hộp đêm?”
“Phải.” Chậm lại.
“Cô thấy anh ta ở quầy bar?”
“Không.” Nhanh chóng.
“Cô thấy anh ta ở sàn nhảy?”
“Phải.” Chậm rãi.
“Anh ta rất cao?”
“Không.”
“Hai người nhảy mặt đối mặt phải không?”
“Phải.” Từ tốn.
“Cô từng đọc tin tức không hay về anh ta trên mạng?”
“Phải.” Đáp nhanh.
“Cô đã gặp anh ta một lần tại phiên tòa xét xử?”
“Phải.”
“Bình thường cô sẽ có ấn tượng với người mình từng gặp một lần?”
“Không.”
“Cho dù cô không biết Lâm Tử Dực, nhưng cô đã thấy hình của anh ta trên mạng?”
“Phải.” Đáp chậm.
“Thế nên, dù cô có khắc sâu ấn tượng hay không, lúc nhìn thấy anh ta ở sàn nhảy, cô liền biết anh ta là Lâm Tử Dực?”
“...Phải.”
“Sau khi anh ta chết, cô chú ý đến tin tức trên mạng phải không?”
“...Phải.”Rất chậm.
“Cô đã bình luận?”
“Không.” Rất nhanh.
“Cô đã chia buồn?”
“...Không.”
“Cô đã chúc mừng phải không?”
“...Phải.” Cau mày, đáp chậm.
“Xét trên hành vi trước kia của anh ta, cô cảm thấy anh ta chết không đáng tiếc phải không?”
“...Phải.” Máy đồ thị không có gì dị thường, cô ta nói thật.
Chân Ý cũng ghét Lâm Tử Dực, cô cũng rất hờ hững với cái chết của hắn, nhưng bây giờ nghe Tống Y trả lời rõ ràng như vậy, cô vẫn thấy có áp lực đạo đức.
“Dù anh ta chết rất thảm, cô cũng không cảm thấy đồng tình?”
“Phải.”
Chân Ý ngẫm nghĩ. Ngôn Cách đang thăm dò nguyên nhân Tống Y không muốn làm chứng chỉ ra nghi phạm ư?
“Anh ta đã chết, cô không có cảm giác gì phải không?”
“...Phải.” Nhẹ nhàng nắm tay lại, trả lời chậm rãi. Trên màn hình, điện tích da có biểu hiện khác thường, đường thẳng vυ't lên cao. Tống Y không nhìn thấy màn hình, nhưng có thể nhận ra manh mối từ vẻ mặt kinh ngạc của Chân Ý.
“Anh ta đã chết, cô rất đau buồn phải không?”
“Không.”
“Anh ta đã chết, cô rất vui vẻ?”
“Không.” Đồ thị điện tích da vọt lên rất nhiều.
“Cô hận anh ta?”
“Không.” Lắc đầu, đồ thị nhịp thở, mạch đập đều tăng cao.
“Cô cho rằng Lâm Tử Dực và đám bạn thật sự cưỡиɠ ɧϊếp Đường Thường?”
“Phải.” Trả lời rất nhanh, đồ thị trở lại bình thường.
“Anh ta đã từng xúc phạm cô?”
“Không.” Trả lời thật nhanh, đồ thị bình thường.
“Cô gϊếŧ anh ta?”
“Không.”
“Thật ra cô rất cảm kích kẻ gϊếŧ anh ta, nếu cô có thể giúp hung thủ, cô sẽ sẵn lòng?”
“Không.” Cắn răng, điện tích da xuất hiện dị thường.
Chân Ý nhìn chằm chằm màn hình thay đổi trong nháy mắt, tinh thần tập trung cao độ.
Ngôn Cách hờ hững, nhìn thẳng vào mắt Tống Y vài giây rồi nhanh chóng đưa ra câu hỏi kiểm tra cuối cùng:
“Cô cảm thấy hung thủ lần này nên bị trừng phạt?”
“Phải.” Ngồi thẳng, nhịp thở dị thường.
“Nếu là cô, cô sẽ thả hung thủ phải không?”
“Không.” Mở to mắt, điện tích da thay đổi đột biến.
“Trước khi nạn nhân bị gϊếŧ, cô đã biết anh ta sẽ chết?”
“Không!” Cô ta tức giận nhìn Ngôn Cách chằm chằm, toàn bộ đồ thị lại vọt lên.
“Thật ra cô biết hung thủ?” Bản chất chuyển đổi thẳng từ không phối hợp làm chứng trở thành giấu giếm bao che? Chân Ý sững sờ.
Mặt Tống Y tái mét, mím chặt môi không trả lời, nhưng từng tuyến đồ thị đều cao vọt lên. Bỗng dưng cô ta bất chấp, đưa tay giật hết thiết bị cảm ứng nhịp thở trên bụng và ngực.
Không khí căng thẳng. Căn phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng lách cách của thiết bị kiểm tra nói dối.
“Câu hỏi cuối cùng.” Ngôn Cách làm như không nhìn thấy sự chống đối của cô ta, bình tĩnh nói: “Cô đã từng bị cưỡng bức hay hϊếp da^ʍ tập thể phải không?”
“Khốn khϊếp!” Tống Y thét chói tai, mặt đỏ au đứng phắt dậy, thiết bị đo huyết áp và nhịp thở rơi hết, song điện cực vẫn gắn trên đầu ngón tay. Trên máy đồ thị có một đường thẳng dao động kịch liệt.
Chân Ý rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt vặn vẹo dưới cơn phẫn nộ của Tống Y: Trong vụ án này, cô ta không chỉ là nhân chứng!
Không thân quen với nạn nhân thì không có động cơ gϊếŧ người ư? Không, còn một động cơ nữa gọi là trả thù xã hội. Giờ đây cô ta đã là nghi phạm!
Tống Y thấy Chân Ý không nói gì, con ngươi như muốn rớt ra, gào lên giận dữ: “Chân Ý, cô là con khốn! Cô là luật sư của tôi mà cứ để tên đốn mạt này đả kích tôi, bôi nhọ tôi ư? Không phải cô giỏi lắm sao? Là giả dối! Đều do cô vô dụng nên Đường Thường mới chết. Bây giờ cô còn muốn hại chết tôi! Cô muốn làm luật sư nổi tiếng, bản lĩnh của cô ở đâu rồi!”
Thấy Tống Y mất khống chế, Tư Côi ấn cô ta xuống ghế.
Máy kiểm tra nói dối in biểu đồ sinh lý lên trang giấy, phát ra những tiếng “tạch tạch”.
Chân Ý vẫn im lặng, nhưng ánh mắt lạnh tanh.
Tống Y, tôi đã nói rồi, đừng giấu diếm tôi. Tôi là luật sư của cô, dù cô thật sự gϊếŧ người tôi cũng biện hộ cho cô, đạp lên đạo đức của tôi biện hộ cho cô! Tôi chỉ có một yêu cầu với cô mà thôi! Đừng giấu diếm. Nhưng cô thậm chí không làm được dù chỉ một việc duy nhất!