Chương 5: Tìm lại quá khứ
Sài Gòn, ngày 22 tháng 3 năm 2006...Đó là một đêm mưa phùn, từng hạt li ti rơi nhẹ theo cơn gió trở về với đất mẹ, thành phố vẫn rực rỡ những ánh đèn, đây là khu trung tâm nhưng không còn như mọi buổi tối khác hôm nay ngoài đường vắng hơn mấy phần, chỉ có thể thấy vài chiếc xe hơi chạy theo đại lộ thưa thớt người, có lẽ họ đã đoán trước được sẽ xuất hiện một trận mưa to ngoài kia. Trong một căn biệt thự xa hoa mang tên Huỳnh Hoa, thấp thoáng bóng người ở trên chiếc ghế sô pha có vẻ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ông vừa nói vừa cười:
- Anh khỏe mà.
-...
- Không sao đâu.
-...
- Quốc Huy đang trên phòng học bài, còn thằng anh nó vẫn đang học thêm ở trung tâm.
-...
- Rồi mà, anh nhớ mà, vậy thôi nha, bye em yêu.
Ông đặt ống nghe trở về điện thoại, người đàn ông đó không ai khác chính là trụ cột của căn nhà này – Huỳnh Phúc Huy, ông vừa nói chuyện với vợ, bà Thảo mấy hôm nay phải ở trong bệnh viện trông sóc cho mẹ của mình, vì thế không thể về nhà bởi vậy mới điện thoại hỏi thăm. Ông Phúc Huy cầm ly rượu lên trước mặt, chăm chú nhìn vào chất lỏng màu đỏ bên trong, chậm rãi lắc đều chúng rồi đưa tất cả vào miệng; ông tự suy nghĩ về bản thân mình đã được cái gì suốt chục năm qua và liệu mọi thứ đó có đem lại hạnh phúc cho chính con người ông, tiền bạc, vợ đẹp, hai đứa con thông minh nhưng như thế đã là đủ, có phải ông đang cần chúng? Không, chính xác cái ông cần là thứ khác, nó có thể làm bản thân thoải mái, nhẹ nhỏm, hạnh phúc, nhưng... sẽ không còn nữa, đó là một tiếc nuối đáng thất vọng. Chợt tiếng điện thoại di dộng reo xóa tan mọi suy nghĩ, bất giác ông đưa tay cầm lên, trên màn hình là một dãy số lạ nhưng rồi cũng áp vào tai nghe:
- Alo, Phúc Huy nghe.
-...
Lốp cốp...
Đó là tiếng va chạm điện thoại rơi xuống sàn nhà, ông không tin đó là sự thật, câu nói vừa phát ra cũng là lúc cơ thể của ông cứng đơ như một tảng băng, không thể nhúc nhích, nhịp thở bắt đầu cũng khó khăn hơn, bất giác đưa tay lên ngực trái, ông cắn răng chịu đựng cơn đau từ thứ bên trong, một lần nữa ông phải chịu cảm giác này. Nhìn vào điện thoại đang nằm dưới sàn, màn hình vẫn sáng hiện rõ dãy số lạ bên trên, ông phân vân không biết có nên tiếp tục nghe, một lúc sau bàn tay trái run rẫy tiến thẳng lại nó, nhặt lên áp vào tai:
- Tôi nghe.
-...
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay.
Ông Phúc Huy gọi người làm ra mở cửa sau đó nhanh leo vào xe chạy đi trong màn đêm mưa, cũng chính lúc này điều mà ông không thể ngờ đến đã xuất hiện và bám lấy ông suốt những năm sau đó.
Sau giờ tan học cũng đã tầm 8h, Trọng Huy đứng trước cổng trung tâm dạy thêm chờ chiếc xe quen thuộc đến đón, hơn nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy gì ngoài màn đêm và những hạt mưa phùn rơi ngoài kia, hắn bất giác thấy lo cho bản thân liền lấy điện thoại gọi về nhà, giọng bên kia là của người giúp việc, bà nói ông chủ đã ra khỏi nhà cách đây một tiếng rồi, hắn sau đó chỉ ậm ừ cúp máy. Trọng Huy cố gắng đứng đó đợi tiếp thêm 30 phút nữa nhưng chẳng thấy ba đến, giờ này muốn đón xe Taxi thì cũng khó, nên buồn bã bước đi. Những hạt mưa rơi ngoài kia rơi xuống đầu hắn làm mấy sợi tóc sáng lên dưới ánh đèn đường, gương mặt có chút buồn bã thất vọng nhưng không thể che đi nét đẹp của hắn. Đi thêm được một chút Trọng Huy đến đoạn đường được xem là vắng vẻ nhất, trong lòng dậy lên chút sợ hãi nhưng chợt nhẹ nhõm khi hắn thấy được vài người đứng bên vỉa hè, họ là những cô gái ăn mặc có phần rất gợi cảm, người ngồi người đứng, nhưng có chung hướng nhìn đang tia về phía hắn, bỗng từ xa có một chiếc xe máy chạy đến dừng ngay phía họ, một vài người đi lại nói cái gì đó với nam thanh niên trên xe rồi leo lên cùng gã chạy đi. Bấy giờ Trọng Huy cũng không biết đó là dịch vụ gái mại d*m hay còn gọi là gái đứng đường, cũng do một phần sống nuông chiều trong giàu sang nên rất ít tiếp xúc với xã hội; hắn cũng không quan tâm tiếp tục đi thật nhanh về phía trước, chợt đâu đó có thêm một chiếc xe máy chạy đến chặn trước mặt hắn, bên trên xe là hai thanh niên nhìn cũng khoảng gần 30 tuổi, một trong hai gã leo xuống nói:
- Đi không em?
- Đi... đâu...? – Hắn có linh cảm không tốt, bất giác lùi về sau mấy bước.
- Ha ha, mày nghe em ấy nói gì không? – Gã vừa cười vừa nói với tên còn lại. – Chà, nhìn hấp dẫn quá mậy, bao nhiêu?
- Mấy người tính làm gì? Tôi... tôi la lên đó. – Hắn bây giờ mới biết được phần nào, chỉ nhìn vào mắt hai gã đàn ông phía trước có thể đoán được chúng muốn gì.
- Làm đ* đứng đường thôi mà sao chảnh vậy em? Thái độ của em làm bọn này thấy ghét quá, bây giờ bọn này chơi không trả tiền luôn này.
Trọng Huy định chạy đi nhưng không còn kịp nữa, gã vừa rồi đã ôm chầm lấy, hắn vừa la vừa vùng vẫy khỏi đôi tay to khỏe của gã, tên còn lại thấy vậy cũng nhảy xuống xe nâng hai chân của hắn lên cùng bạn mình mang vào bãi cỏ bên kia trong tiếng la hét tuyệt vọng của đối phương. Đến tận bây giờ Trọng Huy đã hiểu được những lời nói vừa rồi là cho việc mua bán mại d*m, những cô gái đã thấy đang đứng trên vỉa hè chính xác là những hàng hóa cho bọn đàn ông này, hắn không bỏ cuộc vẫn vùng vẫy và la hét xuyên màn đêm, mưa vẫn rơi những hạt li ti nhẹ nhàng theo gió bay xuống. Một gã bắt đầu cởi bỏ quần của Trọng Huy trong khi tên còn lại giữ hai tay hắn trên đầu, cởi được quần ra gã cũng cởi bỏ quần mình sau đó cuối xuống hôn vào môi của hắn, vừa hôn vừa mυ'ŧ, không chịu được gã mạnh bạo cắn vào môi dưới đến bật máu:
- A... tôi cầu xin mấy người thả tôi ra đi. – Hắn vừa khóc vừa cầu xin bọn chúng.
- Em ngon như vậy sao thả ra được?
Gã tiếp tục hôn xuống ngực và bụng, đi đến đâu để lại dấu hôn và vết bầm đến đó, Trọng Huy bên dưới thấy ghê tởm con người kia cũng như ghê tởm chính bản thân mình. Tên đó không tha cho hắn, tiếp tục hôn xuống đến vật đang nằm im kia, gã bắt đầu liếʍ mυ'ŧ, hắn nằm dưới cựa quậy:
- Đừng... thả tôi ra đi.
Bốp... bốp... bốp... bốp...
Bốn cái tát liên tiếp của gã in lên gương mặt đẫm nước mắt và nước mưa của Trọng Huy:
- Mày im cho tao hưởng thụ, làm đ* đực, làm C*ll Boy mà tỏ ra mình cao sang lắm, mày còn la hét tao gϊếŧ luôn mày, nghe rõ chưa?
Hắn cũng thôi la tiếp, chỉ biết uất ức câm nín trong nỗi nhục nhã, bản thân là con trai mà lại bị một thẳng đàn ông khác đè dưới thân, còn nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này. Gã bên trên ngưng liếʍ mυ'ŧ, cằm vật đã cương của mình lên tiện tay còn lại nâng chân của đối phương, một mạch tống thẳng vào "huyệt động" của hắn, Trọng Huy đau đớn đến tột cùng muốn la lên nhưng nhớ đến lời hù dọa vừa rồi nên cố gắng ngậm miệng lại, răng cắn môi dưới chảy máu nhiều thêm, hắn cũng biết nơi đó của mình đã bị rách. Về phía gã bên trên đã hoạt động từ lúc nào, gã vừa rên vừa thở trong sung sướиɠ không cần biết người nằm dưới đang đau và nhục nhã, được một lúc gã rống lên bắn hết tất cả vào bên trong rồi nằm thẳng đè lên thân thể đã nhiều thương tích của hắn, tên kia ngồi bên trên cũng đã nhịn lâu liền bảo gã đi ra. Lại thêm một lần nữa Trọng Huy phải chịu đựng cơn đau nhưng lần này hắn dường như không còn cảm giác gì nữa, đôi mắt vô hồn nhìn về hướng ngôi nhà ấm áp đang chờ mình.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, gió thổi dữ dội hơn, cây cỏ xung quanh phải cố gắng chống chịu trước cơn giông, Trọng Huy ôm lấy thân thể đã trần trụi của mình ngồi lẻ lôi dưới bãi cỏ, hắn vừa mới bị đàn ông đè ra sao? Hắn vừa bị làm nhục như con gái đấy sao? Đó có phải là giấc mơ hay là sự thật? Trong đầu là nhưng câu hỏi tự hỏi bản thân, hắn không biết nên trả lời như thế nào là phải, nó quá nhục nhã, quá đau đớn, quá tuyệt vọng, bất giác đưa tay lấy quần áo mặc vào hắn lặng lẻ tiếp tục cuộc hành trình về nhà.
Ông Phúc Huy vừa về đến nhà thì trong lòng đã vơi đi mấy phần mệt mỏi, cởi bỏ áo khoác vắt lên thành ghế ông di chuyển ánh mắt về cái đồng hồ treo tường phía trên TV – 10h, ông giật mình nhớ ra có một chuyện gì đó mà bản thân cần phải làm nhưng lại quên, cho đến khi người giúp việc đến trên tay có bưng hai ly nước:
- Dạ chào ông, ủa cậu chủ lớn không về cùng ông à?
- Chết rồi, thế nó vẫn chưa về sao?
- Dạ, tôi ngỡ cậu về với ông rồi chứ.
Ông Phúc Huy mới nhớ ra cần phải đi đón Trọng Huy, ấy vậy mà chỉ vì công việc của bản thân đã bỏ lại đứa con đang chờ mình đến, không suy nghĩ tiếp ông lấy áo khoác mặt vào kêu người làm ra mở cửa. Đứng trong nhà ông nhìn ra bên ngoài, trời đã đổ mưa rất nhiều, liệu con trai lớn có ổn hay không? Bỗng người giúp việc chạy vào, vừa thở vừa nói:
- Ông... ông ơi, cậu Huy đang nằm ngất xỉu ngoài cửa.
Hối hả chạy ra nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm dưới đất ông không đợi chờ một mạch ôm lấy hắn bế vào trong. Cả người con trai lớn nơi nơi là vết thương, môi bị rách, từ cổ xuống bụng là những dấu đỏ và vết bầm, ông không biết chuyện gì đã xảy ra với nó, nhưng có thể đoán được đó là một chuyện không tốt đẹp gì; có ai hỏi tâm trạng ông lúc này là gì? Thì chỉ có một đáp án là hối hận, giá như ông không vì bản thân mà đến đón hắn về chắn chắn mọi chuyện sẽ không ra như thế này, giá như ông chú ý đến đứa con này thêm một chút nữa, nhưng trên đời này làm gì tồn tại hai chữ "giá như". Càng lúc càng lo, ông gọi cho bác sĩ tư đến nhưng bên kia không có bắt máy, trong lúc đang rối rắm chợt trong đầu suy nghĩ đến một người bạn, ông chỉ thầm cầu mong vào giờ này người đó còn thức, nhanh chóng bấm số rồi áp vào tai, bên kia là những hồi chuông dài cho đến khi:
- Alo, bác sĩ Đại xin nghe.
- Ơ... anh Đại, đến nhà tôi được không? Tôi cần...
Tút... tút... tút...
Đối phương cúp máy mặc dù ông chưa nói hết câu, mười phút sau chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng biệt thự Huỳnh Hoa, người giúp việc mang dù chạy ra mở cổng, một người đàn ông nhìn có vẻ gần 50 tuổi nhưng vẫn phong độ và anh tuấn đến mê người, trên tay là hộp dụng cụ y tế bước từ trong xe ra đi nhanh thẳng vào nhà. Vừa vào trong phòng khách đã thấy Phúc Huy trong tình trạng lo lắng ngồi trên ghế số pha, thấy bác sĩ đã đến ông vui mừng đi đến dẫn lên lầu. Ông đứng trước cửa chờ kết quả từ người bên trong đang khám cho con trai lớn, hơn 20 phút trôi qua cuối cùng cửa cũng được mở ra, người đàn ông tên Đại cởi bỏ khẩu trang ra hiệu cho Phúc Huy qua phòng sách. Bên trong phòng sách chỉ còn hai người ngồi đối diện, Đại bưng ly nước lên uống mấy ngụm rồi đặt về chỗ cũ, nhìn xuống sàn lại nhìn lên gương mặt đang lo lắng của đối phương, một lúc sau ông mới lên tiếng:
- Theo tình trạng cho thấy Trọng Huy vừa mới bị... cưỡng bức.
- Anh nói cái gì? Không thể nào. – Phúc Huy mất bình tĩnh đứng lên gắt trước mặt Đại.
- Nhưng đó là sự thật, môi nó bị rách, trên người lại có những dấu hôn và đặc biệt khi anh khám vùng dưới thì phát hiện... hậu môn của nó đã bị tổn thương, bên trong vẫn còn máu và một thứ chất lỏng máu trắng, em nghĩ đó là gì? – Đại nói càng lúc càng nhỏ âm thanh.
- Anh lừa tôi. – Phúc Huy lao đến nắm cổ áo của đối phương.
- Anh lừa em để làm gì?
Phúc Huy không thể đứng vững một mạch ngã xuống, nhưng cũng kịp lúc được Đại ôm vào lòng, tiếp đó là những tiếng khóc vang vọng trong phòng, Đại biết đối phương đang rất hối hận vì mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của chính ông, nếu như ông đợi đến ngày mai hãy điện cho Phúc Huy thì mọi chuyện đâu xảy ra như vậy. Chỉ tại vì ông mới về nước sau khi chia tay với Phúc Huy gần 20 năm trời, đó là một khoảng thời gian quá dài để chờ đợi một người nào đó, nhưng đối với Phúc Huy thì không, ông đã đợi Đại suốt chừng ấy năm và Đại cũng vậy, mặc dù đã có một gia đình riêng nhưng cả hai vẫn mãi nhớ về nhau không thể quên được những hương vị ngọt ngào của thời sinh viên. Lúc ấy Đại là một giảng viên chuyên ngành Y vừa mới ra trường, liền được giao trách nhiệm giảng dạy cho lớp của Phúc Huy, cả hai lần đầu gặp nhau đã bị đối phương thu hút, không thể chịu đựng được cuộc sống yêu thầm, Đại đã thổ lộ tình cảm của mình đến với đối phương và biết người đó cũng yêu mình, cả hai đến với nhau và có chuyển biến nhanh trong tình yêu, trong đêm Valentine năm đó Phúc Huy đã trao thân thể và tâm hồn của mình cho anh chàng giảng viên mang tên Đại. Nhưng ông trời thật trớ trêu khi gia đình Đại di cư sang Mỹ, bắt buộc ông phải đi theo, vào ngày chia tay cả hai đã khóc rất nhiều, mưa rơi phủ trắng xóa, đó là chuyện của 20 năm trước còn bây giờ cả hai đã có vợ và những đưa con thông minh, thế nhưng trái tim của họ vẫn thuộc về nhau. Vào buổi chiều hôm nay Đại vừa hạ cánh liền đã gọi cho số mà ông đã điều tra trước, ông không ngờ đối phương lại phản ứng bất ngờ như thế, khi gặp lại cả hai đã hỏi thăm và không tưởng đối phương đang làm chức lớn như vậy, Đại là viện trưởng bệnh viện TW nơi vợ ông đang làm việc còn Phúc Huy là chủ tịch tập toàn Huỳnh Hoa, xa nhau chừng ấy năm tất nhiên cả hai muốn tìm lại hương vị của đối phương, sau khi từ quán cà phê ra họ liền đến ngay khách sạn gần đó, dù đã 50 nhưng Đại vẫn còn sung mãn như ngày nào khiến Phúc Huy phải "chết lên chết xuống". Trở về hiện tại Phúc Huy đang được Đại ôm trong lòng, xung quanh hóa im lặng chỉ còn tiếng khóc nức nở của Huy, được một lúc ông mới lên tiếng:
- Liệu nó có sao không anh?
- Anh không biết, nhẹ thì trầm cảm vài ngày, nặng thì...
- Thì sao?
-...
Đại không trả lời nhưng Phúc Huy cũng đã biết được đáp án, đêm hôm đó Đại ở lại nhà của Phúc Huy để tiện chăm sóc cho ông cũng như tìm lại hơi ấm ngày xưa. Ngày hôm sau, Quốc Huy và bà Thảo cũng biết được chuyện của hắn thì lo lắng rất nhiều, hắn cứ rút vào một góc trong phòng cứ gặp đàn ông là sợ hãi la hét, tưởng chừng mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn, vào buổi sáng của một tháng sau mọi người đang ăn sáng chợt khựng lại nhìn con người đang tiến lại phía bàn, hắn chẳng phải là con trai của ông sao, nhưng sao lại khác quá? Gương mặt không còn ngây thơ như mọi ngày mà thay vào đó là sự lạnh lùng và khó gần, Quốc Huy cũng bất ngờ một phen khi hắn quan tâm mình một cách thái quá không như lúc xưa. Mọi người còn nghi ngờ đây không phải là Trọng Huy người thân của họ, dù sao khỏe lại thì tốt rồi, mọi người cũng thôi nhắc lại chuyện cũ cho hắn và hắn cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình.
...
Ông Phúc Huy nhắm đôi mắt lại, thêm một lần nữa ông nhớ về quá khứ đen tối đó, giá như... à mà thôi, cuộc đời chẳng phải không có hai từ đó rồi sao. Ông đóng tập tư liệu lại gọn gàng rồi để lên bàn làm việc, tiện tay cầm lấy điện thoại lên bấm tìm dãy số quen thuộc sau đó áp gần tai, bên kia vẫn là nhưng hồi chuông kéo dài:
- Alo, anh nghe đây.
- Anh đang ở đâu mà nghe tiếng xe nhiều quá vậy.
- À đang trên đường đi công tác.
- Anh lại công tác nữa à? Lần này thì ở đâu?
- Cần Thơ.
- A...
- Phúc Huy, anh nhớ cưng lắm, đợi anh nhé?
- Ừm...
Tút... tút... tút...