Editor: Mon
Beta: Mèo Thích Ăn Cá.
Lời nói của Tô Minh Triết lớn đến mức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng khách ngay lập tức.
Tất cả mọi người quay lại nhìn.
Cả phòng khách vốn ồn ào náo nhiệt bỗng im lặng, dường như không ai muốn bỏ qua sự kiện sắp xảy ra giữa những ân oán trong gia đình quyền quý.
"Oa." Tiểu Yêu không nhịn được mà mở to mắt: [Ký Chủ, anh làm gì vậy? Tô Minh Triết dù có ngu xuẩn đến đâu cũng không đến nỗi nói ra những lời này trước mặt cha Lưu mẹ Lưu chứ?"
Tư Căng mỉm cười, tìm một chỗ ngồi thoải mái, vừa xem cuộc vui vừa nói: "Tao đang thêm một chút "nói sự thật chú" vào ly rượu của Tô Minh Triết, chỉ cần uống xong ly rượu này, hắn sẽ không thể kiểm soát được mà nói ra tất cả sự thật."
"A a, Ký chủ thật là mạnh mẽ!"
Tiểu Yêu tự nhiên không muốn bỏ qua màn biểu diễn xuất sắc này, nên lập tức chạy đi mua một túi hạt dưa, vừa gặm vừa ghi lại hình ảnh.
Là một hệ thống hợp cách, mỗi khoảnh khắc vinh quang của Ký chủ đều phải được ghi chép lại!
Bên kia, lời nói của Tô Minh Triết khiến cha Lưu thay đổi sắc mặt.
Cả không gian như bỗng nhiên mây đen bao phủ, khiến ai cũng phải hoảng sợ.
Mẹ Lưu vẫn còn bình tĩnh hơn một chút, vội vàng kéo cha Lưu, định hỏi rõ tình huống: "Tư Trầm, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Bạch Tư Trầm lo lắng, vội vàng kéo Tô Minh Triết ra phía sau, nhắm mắt giải thích: "Mẹ, hắn chỉ đùa thôi, chúng ta là bạn bè, thường hay đùa như vậy, mẹ đừng để ý."
Nói xong, anh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Minh Triết: "Cậu nói bậy bạ gì vậy? Đây là cha mẹ của Oánh Oánh, mau giải thích cho hai ông bà!"
Lời này ẩn ý nhắc nhở Tô Minh Triết: "Đừng gây chuyện nữa, cậu không cần mang rắc rối cho tôi."
Tô Minh Triết không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng anh rất rõ ràng rằng mình không nên làm vậy, đã nhiều lần tự nhắc nhở bản thân rằng hành động này sẽ phá hoại Anh Trầm.
Nhưng miệng lại không thể kiềm chế được: "Bạn bè? Bạn bè gì! Bạch Tư Trầm, anh thật giỏi diễn trò, cái gì tốt cũng là của anh! Trước mặt mẹ vợ anh, anh nói chúng ta chỉ là bạn bè? Mẹ kiếp sao lúc cùng tôi ngủ trên giường anh không nói như vậy."
Tô Minh Triết càng nói càng kích động, cuối cùng vung tay tát Bạch Tư Trầm một cái: "Ai vừa rồi nói với tôi rằng Lưu Oánh Oánh sẽ không sống được bao lâu, sau khi cho cô ấy lo xong tang lễ sẽ lập tức kết hôn với tôi.
Bạch Tư Trầm, tôi cho ngươi biết, tôi đã làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của anh lâu như vậy, anh muốn đẩy tôi ra ngoài dễ dàng vậy sao!"
Sắc mặt Bạch Tư Trầm đen lại như mực.
Anh đẩy Tô Minh Triết ra: "Cậu điên rồi à? Sớm biết hôm nay không nên mời cậu tới! Cút đi, lập tức!"
"Tôi không đi! Anh bảo tôi đi, tôi sẽ đi sao?" Tô Minh Triết bị thần lực khống chế, chưa kịp nói hết sự thật thì làm sao dễ dàng từ bỏ được?
Anh ta lấy điện thoại di động ra, trực tiếp mở bức ảnh chụp chung giữa mình và Bạch Tư Trầm, đưa lên trước mặt cha Lưu và Lưu mẹ:
"Các người nhìn đi, Bạch Tư Trầm và tôi mới là một đôi, hãy để con gái các người rời khỏi nhà họ Bạch ngay lập tức!"
Trong bức ảnh, Tô Minh Triết cười ngọt ngào về phía ống kính, còn Bạch Tư Trầm thì ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng vì ngượng.
Cha Lưu trong phút chốc như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
Một lúc sau, ông cảm thấy đau thắt trong tim, ho khan dữ dội.
Mẹ Lưu vội vàng đỡ lấy Lưu phụ, mắt đỏ hoe: "Tư Trầm, không cần giải thích nữa, cậu phải ly hôn với con gái tôi."
Nói xong, bà định đỡ cha Lưu rời đi.
Con gái bà vẫn còn nằm trên giường bệnh, trong khi Bạch Tư Trầm lại bên ngoài bao nuôi một tên trai bao.
Đây là sự sỉ nhục không thể chịu đựng được.
Cha Lưu đẩy mẹ Lưu ra, nhanh chóng bước đến cạnh Bạch Tư Trầm, vung tay đánh anh hai cái.
Sau khi đánh xong, vẫn chưa hả giận, ông còn đá mạnh vào bụng Bạch Tư Trầm.
Cha Lưu vốn là lính đặc chủng, dù đã giải ngũ nhưng vẫn còn sức mạnh.
Một cú đá này khiến Bạch Tư Trầm bay ra 5 mét, đập mạnh vào bàn rượu, khiến chiếc bàn gãy vụn.
Những món ăn và rượu vang rơi xuống người anh ta.
Từ một tổng giám đốc bất động sản hăng hái, giờ đây anh trở nên ướt sũng nhếch nhác.
Khi bò dậy, khóe miệng Bạch Tư Trầm rỉ máu.
Nhưng anh không dám nổi giận, vẫn cố gắng như một đứa bé ngoan, bám lấy bàn, giải thích với cha Lưu:
"Cha, cha hãy nghe con nói..."
Cha Lưu đang tức giận, lập tức quát: "Nghiệt chướng! Đừng gọi tôi là cha, bằng không tôi sẽ đánh chết cậu!"**
Mẹ Lưu đứng bên cạnh, lo lắng vỗ lưng cho cha Lưu.
Cha Lưu hít sâu vài lần, cuối cùng lấy lại lý trí và nói: "Lập tức rời khỏi con gái của tôi, từ hôm nay trở đi, nhà họ Lưu sẽ cắt đứt mọi quan hệ và giúp đỡ với cậu, hợp đồng ly hôn sẽ do luật sư liên hệ với cậu!"
Nói xong, ông cùng mẹ Lưu rời khỏi phòng khách.
Trong khi đó, Bạch Tư Trầm đã trở thành mục tiêu công kích!