Tại hậu viện của chùa Tây Minh, Thôi Tuần và Lý Doanh cùng nhau sánh bước, thong thả dạo bộ.
Vườn mai ở hậu viện chùa Tây Minh nổi tiếng là một tuyệt cảnh của Trường An, khắp vườn ngập tràn sắc đỏ của hoa mai, nở rộ như ánh bình minh rực rỡ. Tuyết rơi từ những ngày trước vẫn chưa tan hết, bao phủ khắp nơi, nổi bật sắc hoa sáng ngời, đồng thời tạo nên cảnh sắc thơ mộng như thi như họa. Thôi Tuần khoác áo choàng đen, dung mạo như ngọc, Lý Doanh mặc áo hồ ly trắng, yêu kiều thanh tú. Thôi Tuần đi giày da đen, in từng dấu chân trên nền tuyết, nhưng Lý Doanh do là một hồn ma nên dù bước trên tuyết cũng chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào. Nàng có chút ngậm ngùi, bước chân cũng theo đó bỗng khựng lại.
Thôi Tuần nhận ra, hắn khẽ nói: “Cô đi sau ta đi.”
Lý Doanh lập tức hiểu ý hắn, nàng gật đầu rồi đi theo sau lưng Thôi Tuần, từng bước đặt chân vào dấu chân trên tuyết của hắn, như thể nàng cũng để lại dấu chân ở trên thế gian.
Là một nam tử, dấu chân của Thôi Tuần lớn hơn nàng rất nhiều. Lý Doanh cúi đầu, tay áo giấu chiếc lò sưởi nhỏ, cứ thế mà theo bước hắn. Ánh mặt trời vàng rực như thớ lụa, phủ lên người Thôi Tuần, chiếu dài bóng hắn trên nền tuyết. Lý Doanh cúi đầu, vừa vặn trông thấy bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ lên người nàng, cảm giác cô tịch trong lòng lặng lẽ tan biến, thay vào đó là một chút an yên.
Một cánh mai đỏ từ từ rơi xuống từ nhành cây, đáp lên vai Thôi Tuần rồi lại từ đó rơi xuống. Lý Doanh không kìm được mà dừng bước, vươn tay ngọc ra đón lấy cánh mai. Hoa mai nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay nàng, nàng nhìn cánh hoa, bất giác nhớ lại cánh mai tối qua rơi trên môi Thôi Tuần, và cảm giác ngón tay nàng chạm vào đôi môi lạnh băng của hắn khi đó.
Tim nàng bỗng đập lỡ một nhịp. Thôi Tuần thấy nàng dừng lại, quay đầu hỏi: “Công chúa đang làm gì đó?”
Lý Doanh giật mình, tựa như kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nàng lập tức giấu cánh hoa vào tay áo đang cầm chiếc lò sưởi, rồi lắc đầu: “Không… không có gì.”
Thôi Tuần khẽ mỉm cười, dưới nền tuyết trắng ngày đông, nụ cười ấy càng làm lu mờ cảnh sắc xung quanh. Lý Doanh miên man suy nghĩ, chợt nhớ lại những bài thơ hồi nhỏ nàng từng đọc, khi gặp phải câu “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kì nhị”, [1] nàng từng nghĩ, thế gian làm gì có nam tử nào phong thái đến nhường này. Nhưng gặp Thôi Tuần rồi, nàng mới hiểu thì ra có người như vậy. Chả trách người ta gọi hắn là “Liên Hoa Lang”, diện mạo này chẳng phải càng vượt xa đóa hoa sen hay sao?
[1]
Nàng vừa nghĩ, tim lại đập nhanh hơn một nhịp. Cúi đầu giấu chiếc lò sưởi trong tay áo, nàng vội vàng đổi chủ đề: “Phải rồi, đêm qua Thôi Thiếu khanh nhiễm lạnh, không biết hiện giờ đã đỡ hơn chưa?”
Thôi Tuần đáp: “Đa tạ công chúa đã tặng y phục, ta không sao.”
Thôi Tuần vốn không phải là người thích nói nhiều, sau câu đó, hắn lại trở về vẻ im bặt. Lý Doanh bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Ồ, vậy tại sao hôm nay Thiếu khanh lại đến chùa Tây Minh?”
Thôi Tuần trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.”
Lý Doanh không ngờ đến câu trả lời này, càng không ngờ rằng Thôi Tuần lại sẵn lòng nói với nàng. Nàng ngạc nhiên, rồi lúng túng nói: “Xin lỗi, ta không biết…”
Thôi Tuần khẽ nói: “Không sao.”
Hắn tiếp: “Mẫu thân qua đời khi ta mới ba tuổi. Thật ra, thậm chí ta còn không nhớ rõ bà trông như thế nào, nhưng mỗi năm vào dịp này, ta vẫn đến đây thắp một ngọn đèn trường minh cho bà.”
Theo phong tục Đại Chu, người đã khuất sẽ được thân nhân đến chùa thắp đèn trường minh, xua tan bóng tối và chiếu sáng con đường ở thế giới bên kia, giúp người đó sớm đầu thai chuyển thế. Nếu không có đèn trường minh, hồn phách sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối, không thể vãng sinh.
Khi Thôi Tuần nói về việc thắp đèn cho mẫu thân, giọng điệu hắn vẫn bình thản, không lộ rõ cảm xúc vui buồn. Lý Doanh vội vàng an ủi: “Chẳc khi là nhờ vào phúc đức dày dặn, mà mẫu thân ngài đầu thai chuyển thế từ lâu rồi cũng nên.”
“Đầu thai chuyển thế?” Thôi Tuần khẽ cười: “Có lúc, ta lại hy vọng người chưa đầu thai.”
Lý Doanh sửng sốt. Nàng chợt nhớ đến lời đồn Thôi Tuần thân duyên đạm bạc, cha hắn đã sớm gạch tên hắn ra khỏi gia phả, nên vào đêm Giao thừa hay tiết Nguyên Tiêu, hắn đều chỉ có một mình, không có người thân để được đoàn viên. Người mẹ quá cố hẳn là ký ức cuối cùng của hắn về một người thân. Nếu bà ấy cũng chuyển sinh, điều đó có nghĩa là hắn cũng mất đi cả chút ký ức cuối cùng ấy.
Lý Doanh bỗng thấy lời an ủi của mình thật ngốc nghếch. Trong lúc nàng đang bối rối, Thôi Tuần lại nói: “Nhưng, có lẽ bà đầu thai sớm cũng tốt.”
Lý Doanh không hiểu, Thôi Tuần cũng không giải thích thêm. Hắn ngừng một chút, rồi bất ngờ hỏi: “Công chúa đã từng nghe ở âm phủ có một nơi gọi là Vong Tử Thành chưa?”
Lý Doanh ngạc nhiên, vội đáp: “Vong Tử Thành? Ta có nghe qua.”
Nàng bắt đầu kể: “Nghe nói đó là nơi dành cho những oan hồn. Những người không phải chết già mà chết oan ức hoặc bị người khác gϊếŧ hại, đều không thể đầu thai. Hồn phách của họ bị đưa vào Vong Tử Thành do Cố Thành Vương cai quản, để tránh họ hóa thành lệ quỷ gây hại cho nhân gian. Những oan hồn ấy không thể nhận đồ cúng từ người trần, cũng không được cao tăng siêu độ. Chỉ khi tận mắt chứng kiến kẻ hại họ chịu báo ứng, họ mới có thể nguôi ngoai oán hận, rời khỏi Vong Tử Thành để đầu thai, nếu không, hồn phách sẽ mãi bị giam cầm, không thể siêu thoát.”
Thôi Tuần nghe xong, hồi lâu mới khẽ thở dài: “Thì ra là vậy.”
Lý Doanh cảm thấy hẳn là có nguyên do nên Thôi Tuần mới tìm hiểu về Vong Tử Thành. Nàng vừa định hỏi thì hắn lại lên tiếng: “Vậy tại sao hồn phách của công chúa không vào Vong Tử Thành?”
Lý Doanh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nghe vậy liền ngẩn người. Chưa kịp trả lời, Thôi Tuần đã tiếp tục: “Chắc là vì Thái hậu đã thắp đèn trường minh cho công chúa khắp bốn vạn ngôi chùa trên cả nước, dâng lễ trước Phật, nên công chúa mới không bị giam giữ ở Vong Tử Thành.”
Đèn trường minh càng nhiều, niệm lực của hồn phách càng mạnh. Lý Doanh nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ là vậy.”
Thôi Tuần gật đầu, sau đó không nói gì thêm, chỉ đứng ngắm nhìn những cành mai trong vườn, như đang suy tư điều gì đó. Lý Doanh thấy hắn đăm chiêu cũng không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ nắm lấy đóa mai, ẩn trong tay áo. Đóa hoa mai được đặt lên lò sưởi xông hương, mùi thơm nhàn nhạt của mai hòa quyện với hương trầm, lan ra khiến lòng người mê đắm.
Bất chợt, những tiếng lõm bõm vang tên, đó tiếng bước chân người giẫm vào trong tuyết. Ánh mắt của Thôi Tuần đột ngột cứng lại.
Lý Doanh nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy dưới gốc cây mai phía trước có một nữ tử vận váy thạch lựu đỏ, tay cầm một cành mai đã gãy, vẻ mặt cao ngạo, đang nhìn chằm chằm vào Thôi Tuần.
Nữ tử có làn da trắng nõn và vóc dáng cao hơn hẳn những nữ tử bình thường, con ngươi đen láy, sống mũi rất cao, ngũ quan sắc sảo, thoạt nhìn không giống người Trung Nguyên mà có vẻ như là người Đột Quyết.
Nhưng điều làm Lý Doanh kinh ngạc nhất không phải vì nàng ta là người Đột Quyết, mà là bên má phải của nàng có một hình xăm hoa sen sống động như thật, không những không làm mất đi vẻ đẹp mà ngược lại, còn khiến khuôn mặt nàng thêm phần diễm lệ, cuốn hút đến khó tin.
Nữ tử cầm cành mai, từng bước tiến về phía Thôi Tuần. Sắc mặt Thôi Tuần lập tức thay đổi, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của hắn càng trở nên trắng bệch. Lý Doanh nghe thấy rõ hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay hành lễ: “Tham kiến Huệ phi.”
Thì ra, nữ tử này chính là Huệ phi của đương kim hoàng đế, em trai ruột Lý Doanh.
Khi còn mắc kẹt dưới hồ sen, Lý Doanh từng nghe các cung nữ bàn tán về một vị công chúa Đột Quyết xinh đẹp tuyệt trần, được đưa đến hòa thân với Đại Chu, hoàng đế rất sủng ái nàng, vừa vào cung đã phong làm Huệ phi. Nàng ấy tên là A Sử Na Gia, chẳng lẽ chính là nữ tử trước mặt?
A Sử Na Gia cầm nhánh mai trong tay, tiến thêm vài bước đến trước mặt Thôi Tuần. Thôi Tuần vẫn cúi đầu, chắp tay hành lễ, nhưng A Sử Na Gia lại dùng cành mai nâng nhẹ cằm hắn lên. Đóa mai đỏ rực như mây, tương phản với khuôn mặt trắng bệch của Thôi Tuần, khiến hắn càng tuấn mỹ như tranh vẽ. A Sử Na Gia cười khẽ, nói bằng thứ ngôn ngữ Đại Chu không mấy lưu loát, pha chút khẩu âm của người Đột Quyết: “Mai của Trung Nguyên dù đẹp đến đâu, cũng không thể sánh với ngươi.”
Ánh mắt Thôi Tuần càng thêm lạnh lẽo, môi hắn mím chặt, nhíu mày rồi vung tay đẩy cành mai đang chạm vào cằm hắn ra. A Sử Na Gia cười khẩy: “Vẫn cái tính khí ấy.”
Nàng thản nhiên nói: “Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn cố tình đợi ngươi ở đây. Nghe nói hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ngươi, nên ta đặc biệt xuất cung, đến đây đợi ngươi.”
Thôi Tuần lạnh nhạt đáp: “Huệ phi xin giữ lễ.”
“Giữ lễ?” A Sử Na Gia cười nhạt: “Người như ngươi mà cũng xứng nói với ta câu đó sao?”
Nàng nhìn Thôi Tuần từ đầu đến chân, cười xùy: “Ngày đó ở Đột Quyết, ngươi nhất quyết không chịu khuất phục ta, ta còn tưởng ngươi rất có cốt khí. Không ngờ về Đại Chu chưa được bao lâu, ngươi lại thành khách trong màn của Thái hậu. Tuổi của bà ta cũng đủ để làm tổ mẫu ngươi, xem ra cốt khí của ngươi cũng chẳng còn lại nhiều. Nếu đã vậy, ngươi cần gì phải chịu hai năm hành hạ kia?”
Lời nói của nàng khiến Lý Doanh phút chốc hiểu ra. Nàng nhớ đến lời kể của tỳ bà cơ về việc công chúa Đột Quyết thích Thôi Tuần. Không lẽ chính là nữ tử này? Và hai năm hành hạ đó, lẽ nào chính nàng ta là người gây ra những vết thương trên cơ thể Thôi Tuần?
Thôi Tuần cau mày, hắn hiếm khi bộc lộ cảm xúc một cách rõ ràng, nhưng đối diện với A Sử Na Gia, hắn không muốn giấu giếm sự ghê tởm kia. Hắn lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Nếu Huệ phi không còn chuyện gì khác, thần xin cáo lui.”
“Cứ đi đi.” A Sử Na Gia cười gằn: “Dù sao thì bà già đó cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đến lúc bà ta chết rồi, ta muốn xem ngươi sẽ chạy đi đâu.”
Mắt Thôi Tuần lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn mím môi không nói. A Sử Na Gia cười đầy ác ý: “Đến lúc đó, ngươi sẽ thuộc về ta, Liên Hoa Nô.”
Ba chữ “Liên Hoa Nô” vừa thốt ra, sắc mặt Thôi Tuần càng tái nhợt hơn, như thể đã khiến hắn nhớ lại một quá khứ vô cùng nhục nhã. Lý Doanh càng chắc chắn rằng những vết thương trên người hắn quả thật có liên quan đến A Sử Na Gia.
Thấy sắc mặt Thôi Tuần trắng bệch, A Sử Na Gia càng cười khoái trá, như thể nàng ta rất thích thú khi nhìn hắn chịu cảnh giày vò. Nàng ta bước tới gần hơn, vuốt ve hình xăm hoa sen trên mặt, nói: “Nói mới nhớ, hình xăm hoa sen này cũng là nhờ ngươi ban tặng. Ngươi nói xem, đợi khi chỗ dựa của ngươi chết đi, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây? Dùng thép gai đâm xuyên qua xương ngươi rồi treo lên, hay lột hết y phục ngươi, nhốt vào chuồng chó, để người qua kẻ lại đều được thưởng thức tư thái của Liên Hoa Nô nhà ngươi?”
Thôi Tuần nghiến chặt răng, tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt rực lửa nhìn trừng trừng về phía A Sử Na Gia. Thấy thế, A Sử Na Gia nhướng mày: “Sao? Ngươi muốn gϊếŧ ta à? Hừ, bây giờ ta là Huệ phi của Đại Chu, ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, thì chẳng cần phải đợi bà lão kia chết đi, nhà lao của Đại Lý Tự sẽ là thứ đợi ngươi trước.”
Thôi Tuần nghiến răng ken két, tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Hắn nghiến răng chịu đựng sự nhục nhã, quay người bỏ đi.
Nhưng đúng lúc đó, Thôi Tuần bỗng nhìn thấy Lý Doanh ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt lên một cành mai dưới đất.
A Sử Na Gia bỗng cảm thấy cánh tay mình bị ai đó đẩy nhẹ, nàng quay đầu lại nhưng chẳng thấy ai. Ngay sau đó, phía sau gáy nàng lại bị ai đó đánh mạnh, A Sử Na Gia hoảng sợ, nhìn quanh nhưng vẫn không thấy gì.
Lý Doanh cầm cành mai, gõ lên cánh tay và vai của A Sử Na Gia, miệng lẩm bẩm: “Đi mau đi, còn không đi sao?”
A Sử Na Gia rốt cuộc cũng biến sắc, hoảng hốt la lên: “Trong vườn mai… có ma! Có ma!”
Nàng ta vội vã chạy trốn, không dám ngoái đầu lại. Lý Doanh thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng đi rồi.”
Nàng ném cành mai xuống, quay người nhìn về phía Thôi Tuần, định an ủi hắn vài câu nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Sắc mặt Thôi Tuần vẫn còn trắng bệch hơn cả tuyết, trong ánh mắt hắn lộ rõ sự mơ hồ, bối rối. Hắn liếc nhìn Lý Doanh một cái, không nói lời cảm ơn, chỉ quay người, kéo chặt chiếc áo choàng hạc, cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Lý Doanh nhìn theo bóng lưng đơn độc của hắn, nàng cắn môi, rồi thở dài: “Thôi vậy.”
Từ khi thấy Thôi Tuần cố gắng không ngất xỉu trước mặt mọi người vào tối qua, nàng đã biết rằng Thôi Tuần không phải là kẻ vô liêm sỉ như thiên hạ đồn đại, mà trái lại, lòng tự tôn của hắn rất cao. Vì vậy, hôm nay bị nàng nhìn thấy quá khứ nhục nhã nhất, hẳn là hắn cảm thấy vô cùng ê chề.
Lý Doanh lấy ra đóa hoa mai đã rơi từ trên vai Thôi Tuần, cẩn thận cầm trên tay và ngửi nhẹ. Hương mai thơm ngát, lần đầu tiên nàng cảm thấy tò mò, vị gian thần bị mọi người đàm tiếu vì đầu hàng Đột Quyết này, rốt cuộc đã trải qua những gì?
Trong lúc vừa mải mê ngửi đóa mai đó vừa đoán già đoán non, đột nhiên nàng nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn: “Không phải Huệ phi đi vào rừng mai sao? Nhưng giờ lại không thấy nàng đâu?”
Một vài phụ nhân ăn vận hoa lệ vội vã bước đến, trong số đó có cả người mà Lý Doanh đã tìm kiếm bấy lâu: Vương Nhiên Tê.