Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307

Chương 96

HÀNH TRÌNH TÌM DIỆT

Khoảng bốn giờ chiều, đội hình xuất phát từ chân cao điểm 300 và tiếp tục leo lên chốt của bộ phận tiền tiêu của c11. Do khu vực này trống trải, nên BCH e95 dùng phương án xuất phát vào chạng vạng tối, nếu địch có quan sát và theo dõi thì chúng không thể đoán ý định của ta. Từ bãi đá của c11, hai bộ phận chia thành hai cánh. Ra khỏi chốt 300 chừng hơn kilômét, chúng tôi dừng lại… chọn lấy một điểm cao trên yên ngựa và nghỉ đêm tại đây (yêu cầu của e95 là ban đêm đều phải nghỉ trên đường biên giới). Ban đêm, từ xa xa chúng tôi vẫn thấy ánh đèn của một thị trấn của Thái, và nếu đêm nào gió lặng nghe được cả tiếng nhạc và tiếng xe chạy. Ban đêm ngủ tại một điểm mới thì cũng phải canh gác, dè chừng địch bám theo và tập kích (dù rất ít khi xảy ra).

Nhiệm vụ của chúng tôi cũng bình thường như mọi đợt công tác khác, nhưng từ thâm tâm, tôi cũng hiểu là BCH e95 đặt nhiều hi vọng vào đợt này. Đánh chúng… sẽ giảm tần số hoạt động chúng tấn công ta, và dĩ nhiên tạo một tâm lí bất an cho những căn cứ của chúng dọc theo biên giới, đây là điểm mấu chốt của vấn đề.

Sáng hôm sau, tôi họp anh em lại, nói rõ nhiệm vụ mà e95 yêu cầu chúng tôi thực hiện. Theo thông lệ, địch hoạt động nhiều, lính trinh sát phải nằm rừng cơm vắt muối hầm liên tục, và anh em BB sẽ bị tổn thất, do trên địa bàn của khu vực này mật độ mìn của địch khá dày. Phải ngăn chặn không cho chúng vượt qua biên giới vào đất K.

Cả đơn vị trên dưới hai mươi anh em phấn khởi trên từng khuôn mặt, vì trong những anh em ngồi đây, đều có đồng hương ở các đơn vị BB hi sinh trong những tháng qua.

Trời mưa to, quàng áo mưa chúng tôi lên đường… Những khu rừng già dọc biên giới rậm kín, hạt mưa rơi xuống qua tán cây rừng chỉ còn như là hạt sương. Bước chân trên những địa hình nhấp nhô, không anh nào bị trượt chân té nên cũng dễ dàng.

Đi dọc theo bình độ biên giới, nơi nào chúng tôi cũng nghe tiếng động của chúng, chứng tỏ nhà cầm quyên Thái Lan “cấp sổ đỏ” phần đất dọc biên giới cho Pốt hoạt động.

Xế chiều, khi gần nghỉ chân, thì nghe tiếng đổ cây và cây ngã ở khu rừng trước mặt, mức độ đổ cây dày đặc và có lúc dùng cả cưa máy nghe xè… xè… Quan sát động tĩnh chừng hơn một giờ, trong rừng trời đã tối, nên không bám theo và lùi ra xa khu vực chúng đổ cây chừng cây số, chúng tôi nghỉ đêm.

Qua liên lạc, tôi báo cáo tình hình về e95, và bắt sóng với cánh quân anh Lập. Bộ phận anh Lập phát hiện những cung đường chúng hay sang ta dày đặc, nhất là sau lưng đồi 500. Qua bức điện ngắn ngủi, tôi hiểu thế nào ngày mai anh Lập cũng cho quân phục kích và đánh chúng.

TMT e95 yêu cầu xác định chính xác lực lượng chúng đóng, tọa độ cũng như địa hình, hướng BB vận động khi có tình huống.

Chui vào hang đá nhỏ, tôi xem qua bản đồ bằng đèn pin để định hình khu vực…

Một đêm không ngủ… tới ca gác thứ tư mà vẫn không sao ngủ được.

Sáng ra, tôi cho anh em chuẩn bị. Tranh thủ trời còn sương nhiều tôi lập một đài quan sát trên một thân cây cám to và theo dõi… Khoảng hơn chín giờ, hướng anh Lập súng nổ dữ dội và toàn là tiếng súng của ta, cách vị trí chúng tôi chừng gần 10 km. Khi súng nổ, ở nhà hỏi chúng tôi hai lần và chúng tôi trả lời là không có nhu cầu liên lạc cho nhà yên tâm. Chúng tôi tiếp tục quan sát đến trưa.

(E95 thông báo: Hướng anh Lập đã tổ chức phục con đường mòn từ đồi 500 nơi chúng đặt khẩu DKZ, diệt bốn tên thu ba súng, ta an toàn và đã về đến đài của C1).

Đến giờ liên lạc trưa tôi báo cáo sơ qua về tình hình địch cho BCH e95.

“Địch đóng quân trên một mỏm đồi bằng phẳng, đang cưa cây làm hầm…”

BCH điện lại “Cho bám địch gấp, thận trọng, không để lộ.”

Ta tổ chức hai nhóm bám địch. Khu vực địch ở là khu đất bằng toàn là cây lim non. Chúng đi cưa cây có nơi xa cả 100 m. Ta quan sát chúng từ hai mỏm đồi cao, các mỏm đồi này khá trống trải, anh em ta phải ngụy trang. Nhìn chúng đi lại trong chốt, và lực lượng ra ngoài cưa cây, ta đoán khoảng gần một trăm tên, vì địa bàn khá rộng, lính mặc đồ như bọn Sereka… trang bị súng của Mỹ (tôi không phân biệt được A15 hay M16).

Qua báo cáo của bộ phận tiền tiêu, BCH e95 quyết định dùng d3 nhổ căn cứ này của chúng, và anh em d10 có nhiệm vụ thay thế các vị trí của d3.

Chiều tối sau khi nhận điện và phán đoán tình hình, anh em D3 tiếp cận các vị trí xung quanh chốt 300 của c11 (lúc này do một b của C1 d10 thay thế).

Nhìn địa hình và cách bố trí của địch, tầm quan sát của ta... đêm đó tôi không thể ngủ, hình dung ra cách đánh ngày mai. Chỉ cần sử dụng lực lượng 2C là có thể hốt gọn căn cứ này (thời gian này lực lượng của các đơn vị trong e95 gần như đúng với biên chế). Phải dùng cách đánh úp... nhanh và mạnh, áp đảo... trong thời gian ngắn và rút nhanh, phòng ngừa sự hỗ trợ của lính Thái Lan.

Chuẩn bị xong tình hình để báo cáo với D3 ngày mai, tôi tranh thủ làm hơi thuốc cho ấm, vì trời vẫn cứ mưa rả rích cả đêm, và ngủ khi nào cũng không biết.

Sáng hôm sau, trong phiên liên lạc với ở nhà, bộ phận trinh sát chuẩn bị bắt liên lạc với cánh quân d3.

Trận đánh úp chảo bắt đầu.