Không Phải Niên Hạ Trà Xanh Là Người Tốt Sao? Sao Lại Là Lệ Quỷ?

Chương 25: Ngươi là... Ân... Đồ...

Hứa Di đặt tay lên nắm cửa, cảm giác tay mình bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

Có thể là anh đã nghĩ quá nhiều, nhưng tình trạng hiện tại của cậu bé câm thực sự quá bất thường.

Hứa Di cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn kỹ bóng dáng cúi đầu của cậu bé, theo bản năng anh nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy một cảm giác không thể miêu tả, như thể có gì đó không ổn.

Giống như từ lúc cậu bé câm rời đi, không ai đáp lại anh.

Ngay cả Từ Quý Thanh – ông chủ của cậu bé câm – cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta câu nào.

Quả thực rất kỳ lạ.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đóng mạnh lại, Hứa Di không kịp phản ứng, suýt nữa thì ngã nhào.

Anh cố gắng xoay tay nắm cửa, nhưng cửa như bị một vật gì đó vô hình cản lại, không thể mở ra dù anh có cố gắng đến đâu.

Hứa Di cảm thấy lạnh toát trong lòng.

Lẽ nào cậu bé câm này chính là lần trước đã cùng anh trò chuyện với quỷ?

Nhưng sao lại là ban ngày nhỉ?

Hứa Di không hiểu vì sao quỷ có thể xuất hiện vào ban ngày, nhưng anh chắc chắn rằng chính mình đã vô tình mời con quỷ này vào nhà.

Không phải vì đối phương cải trang quá hoàn hảo, mà là anh luôn chú ý đến những người khác xung quanh, nên đã bỏ qua sự khác thường của cậu bé câm.

“Ngươi sau này sẽ có rất nhiều bạn bè, đừng có ghen tị với ta.”

Hứa Di cố gắng giả vờ bình tĩnh, cố gắng không để đối phương phát hiện sự lo lắng trong lòng mình, đồng thời cũng tìm cách mở một cuộc trò chuyện khác.

Anh khẽ cầm điện thoại, mở WeChat của Vương thẩm và gửi một tin nhắn nhờ bà mở cửa cứu anh.

Đúng như lần trước anh bị quỷ ám, sự xuất hiện của con người sẽ xua đuổi hồn ma. Nói chính xác thì là năng lượng dương từ người sống sẽ phá vỡ bức tường âm khí mà con quỷ tạo ra.

Dù anh không thể thoát khỏi sự đeo bám của con quỷ, nhưng ít nhất anh cũng có cơ hội để thở.

“Tiểu người câm” từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Hứa Di. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Di, cậu ta lộ ra một nụ cười nhạt, nhợt nhạt và kỳ quái.

Cậu ta dùng tay làm dấu hiệu: “Ta chỉ muốn ngươi cùng ta xuống địa ngục mà thôi.”

Hứa Di cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Rõ ràng con quỷ này đang hướng về phía anh, định gϊếŧ anh, nhưng anh không hề làm gì để khiến đối phương tức giận.

Giải thích với quỷ là điều vô nghĩa, nhưng Hứa Di chỉ hy vọng kéo dài thời gian thêm chút nữa.

Vì vậy, anh khẽ cười một cách gượng gạo, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:

“Đừng có giỡn với tôi, quái vật thật đáng sợ.”

“Tiểu người câm” đột ngột đứng dậy, từ từ tiến lại gần Hứa Di.

Hứa Di không còn đường lui, anh chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra, quan sát động tác của cậu ta.

Bất ngờ, cậu bé câm đứng cách Hứa Di khoảng một bước, làm một động tác kỳ quái và hỏi:

“Nếu tôi cho ngươi một cơ hội để cầu cứu người quan trọng nhất, ngươi sẽ chọn ai?”

Hứa Di cảm thấy cơ thể mình lập tức căng cứng.

Anh bắt đầu nghi ngờ liệu cậu bé câm có biết anh đang nhờ Vương thẩm cứu giúp hay không, và đang cố thử thách anh.

Không khí càng ngày càng trở nên nặng nề và quái dị, Hứa Di cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Sao đột nhiên lại hỏi tôi câu này?”

Hứa Di cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng thực sự anh đã toát mồ hôi lạnh sau lưng.

“Tiểu người câm”: “Chỉ cần trả lời tôi.”

Hứa Di không hiểu ý định của đối phương khi hỏi câu này, anh cố gắng bình tĩnh lại, tìm kiếm những dấu hiệu mà cậu ta để lại.

Cậu ta ghen tị vì Hứa Di có nhiều bạn bè, lại hỏi anh sẽ cầu cứu ai. Có phải cậu ta muốn biết ai là người quan trọng nhất đối với anh?

Những người quan trọng đối với anh đều ngang nhau. Anh không có ai đặc biệt hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không quan trọng.

Chắc chắn nếu anh nói người quan trọng nhất là Vương thẩm, thì Vương thẩm sẽ đến cứu anh. Nhưng anh lại có một lo lắng ——

Anh sợ rằng con quỷ này sẽ hại Vương thẩm.

Bởi vì con quỷ ghen tị với anh, nó có thể phá hủy mối quan hệ quan trọng nhất của anh, khiến anh đau khổ. Liệu đây có phải mục đích thật sự của câu hỏi này?

Đột nhiên, Hứa Di nhìn “Tiểu người câm” và nhẹ nhàng cười. Anh trêu chọc nói:

“Sao ngươi không nghĩ người này chính là ngươi?”

Vừa dứt lời, “Tiểu người câm” như có chút bất ngờ nhìn Hứa Di, đôi mắt đen như vô hồn của cậu ta chớp mắt một cái, như thể đang tự hỏi điều gì đó.

Nhìn thấy đối phương im lặng, Hứa Di cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm một chút.

Nếu như anh đoán đúng, đối phương sẽ gϊếŧ những người quan trọng với anh. Nếu anh nói cậu ta là người quan trọng, chắc chắn đối phương sẽ không hiểu.

Bởi vì con quỷ này chắc chắn không thể tự sát được.

Cho dù anh đoán sai cũng không sao, mục đích hiện tại của anh chỉ là kéo dài thời gian.

Kéo dài được bao lâu thì kéo dài.

“Nếu ta nói người đó chính là ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Hứa Di quay lại hỏi đối phương, cố gắng làm cậu ta thêm phần bối rối.

“Tiểu người câm” dường như bị làm cho choáng váng, lâu sau vẫn không có phản ứng. Đôi mắt đen của cậu ta không thể hiện cảm xúc gì, chỉ nhìn Hứa Di một cách lạnh lùng.

Khi Hứa Di tưởng rằng đối phương sẽ không có hành động gì tiếp theo, “Tiểu người câm” lại đột nhiên hành động.

Cậu ta với bàn tay tái nhợt và ngón tay thon dài không tiếng động khoa tay múa chân: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

Rõ ràng cậu ta đã nhận ra Hứa Di đang cố gắng né tránh, không muốn trả lời thẳng thắn.

Nếu như Hứa Di thực sự lừa được cậu ta, thì có chút tiếc nuối, nhưng nếu vậy thì đúng như anh dự đoán, quỷ mà dễ lừa thì tốt biết bao.

Hứa Di không định lôi kéo người khác vào chuyện này. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cười nhẹ, nói:

“Là ngươi.”

“Tiểu người câm” từ từ cong môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.

Nụ cười đó thật sự lạnh lẽo, khiến Hứa Di có một cảm giác kỳ lạ như đã từng gặp trước đây. Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì nụ cười đó không phải là niềm vui.

Nụ cười ấy ẩn chứa vô vàn tức giận, lạnh lẽo và khủng khϊếp, như thể ngay giây tiếp theo, cậu ta sẽ xé nát anh.

Hứa Di cảm nhận rõ rằng cậu ta không thích câu trả lời của mình.

“Tiểu người câm” chầm chậm tiến lại gần, ngón tay khoa tay múa chân: “Ta ghét câu trả lời này.”

Cậu ta bật cười một cách ngắn ngủi, rồi tiếp tục nói:

“Nếu ngươi nói ta là người quan trọng nhất của ngươi, vậy cùng ta xuống địa ngục đi.”

Chưa kịp phản ứng, đôi tay dài và lạnh lẽo ấy đã siết chặt lấy cổ Hứa Di!

Cảm giác đau đớn từ yết hầu khiến Hứa Di bắt đầu khó thở, anh giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy vô ích.

Anh đau đớn nhìn cổ mình bị bóp chặt, tự hỏi liệu mình sẽ phải chịu đựng kiểu tra tấn này bao lâu nữa.

Con quỷ mạnh mẽ như vậy, sao không thể trực tiếp gϊếŧ chết anh ngay lập tức? Tại sao phải dùng cách hành hạ chậm rãi và tàn bạo như thế này?

“Tại sao muốn... gϊếŧ tôi? Vì...”

Hứa Di gắng sức thốt ra những từ này, anh thật sự muốn hỏi đối phương rốt cuộc muốn gì, sao lại không trực tiếp kết thúc tất cả?

Cảm giác thiếu không khí dần dần khiến anh cảm thấy đau đớn, từng chút một.

“Tiểu người câm” vẫn không buông tay, cậu ta nhìn Hứa Di đang giãy giụa trong đau đớn, ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta dần dần trở nên mờ đi, cảm nhận được cái lạnh từ ngón tay siết chặt.

Hứa Di là người tốt, và anh xứng đáng phải cùng cậu ta xuống địa ngục.

Cùng cậu ta, dính đầy dơ bẩn, sống trong sự tàn ác.

Nếu Hứa Di không thể yêu cậu ta trong suốt quãng đời này, thì cũng phải chết dưới tay cậu ta, trở thành con quỷ mà cậu ta muốn.

Vĩnh viễn ở bên cậu ta, như đôi uyên ương không thể tách rời.

Cậu ta không cần Hứa Di yêu cậu ta.

Chỉ cần Hứa Di thuộc về cậu ta là đủ.

Cậu ta sẽ không quan tâm Hứa Di yêu ai, chỉ cần ánh mắt của anh vĩnh viễn dừng lại bên cậu ta.

Mỗi khi Hứa Di nhìn vào mắt người khác, sự ghen tuông trong cậu ta bùng lên. Mỗi nụ cười anh dành cho người khác làm cậu ta phát điên.

Tại sao Hứa Di không thể chỉ nhìn mình, nhìn mãi vào mình?

Cậu ta căm ghét tất cả những thứ này.

Nước mắt từ từ mờ đi trong đôi mắt lạnh lẽo của Hứa Di, anh nhíu mày, khuôn mặt đầy đau đớn, nhưng lại không hề phản kháng, mặc cho ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

Chỉ có con quỷ này, trước mặt đầy khủng khϊếp ấy, là không có lòng trắc ẩn.

Đôi mắt đen, lạnh lẽo và vô cảm của cậu ta giống như một ác quỷ đang thẩm phán, không có chút cảm xúc nào.

Đột nhiên, Hứa Di nghĩ đến Ân Đồ.

Ân Đồ cũng có đôi mắt đen đầy khủng khϊếp ấy.

Những hình ảnh mơ hồ trong đầu anh như một mảnh ghép đã sáng lên. Hứa Di nhìn thấy sự tương đồng đáng sợ giữa những hình ảnh ấy.

Chỉ trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy như bị điện giật, toàn thân run rẩy. Anh gắng sức từ miệng mình thốt ra những từ mà anh không muốn tin:

“Ngươi là... Ân... Đồ...”