Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 82: Khi dễ người mới

Viêm ca, thỉnh thoảng anh cũng phải qua bên chỗ đám dị năng giả kia một chút chứ, anh chính là thủ lĩnh của nhóm hệ không gian đó." Lý Thiên nằm trên sô pha trong phòng Thương Viêm, cắn một miếng chocolate mồm miệng không rõ mà nói, tuy rằng hàm ý trách móc nhưng xen lẫn trong đó là sự chờ mong được đáp ứng.

"Hôm nay đội điều tra đã quay về, tôi cũng đang định đi xem." Thương Viêm nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên, trên tay cầm một tách hồng trà, làn khối nóng hôi hổi từ đó bay lên.

"Anh thật là... Gì cơ?! Anh nói thật chứ?!" Lý Thiên bật dậy từ trên sô pha, há mồm trợn mắt nhìn Thương Viêm, Thương Viêm bị tiếng kêu đột ngột của Lý Thiên làm giật mình, đảo mắt liếc Lý Thiên một cái, rồi lại không nói gì. Cho dù cậu lười thì đi tản bộ một chút cũng vẫn biết chứ . (╯▽╰)

"Vậy... vậy... vậy đi giờ đi, đúng lúc bây giờ người của đội điều tra còn đang thu thập vật phẩm." Việc này không nên chậm trễ, Lý Thiên lập tức vội vội vàng vàng kéo Thương Viêm rời khỏi, cứ mặc kệ trà của Thương Viêm có phải vừa mới pha xong hay không á. Phải biết rằng trong hai năm qua, tuy thân phận của Thương Viêm là thủ lĩnh nhóm dị năng giả không gian nhưng lại chẳng thèm làm việc gì hết, mấy tên dị năng giả không gian vừa mới gia nhập thì trên cơ bản đều xem Thương Viêm như là một truyền thuyết.

"Này!" Thương Viêm bị giữ chặt, chỉ có thể gấp rút buông ly trà xuống, hơi chút lảo đảo mà đứng lên bị kéo dài ra tới ngoài cửa.

"Cẩn thận một chút." Lý Thiên bị một bàn tay chụp lấy, cậu ta nhìn về phía người đến, không cần nói cũng biết đây là tay của Tiểu Tam Nhi, bảo tiêu nhà cậu ta chứ ai. Vẻ mặt Tiểu Tam Nhi không ủng hộ mà nhìn chằm chằm vào Lý Thiên, nếu làm chính mình bị thương thì chẳng hề gì, dù sao có năng lực chữa trị của Thương Viêm ở đây, nhưng mà làm Thương Viêm bị thương thì, ha ha, Ly thiếu nhất định sẽ chiêu đãi hai người bọn họ "thật tốt" cho mà coi.

".... Biết rồi." Lý Thiên bĩu môi, trừng mắt nhìn vào cái mặt chằng hề có biểu cảm của Tiểu Tam Nhi. Tuy rằng không thích bị thuyết giáo, nhưng nhìn ánh mắt âm u của Tiểu Tam Nhi khiến cậu ta nhớ đến thủ đoạn của Diễm Quân Ly, đột nhiên thấy sợ hãi mà rùng mình một cái.

"Đi thôi." Thương Viêm rút tay mình về rồi đi lên phía trước, sau đó lại mờ ám quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Tam Nhi và Lý Thiên một cái. Lúc trước là cậu ra quyết định, để Tiểu Tam Nhi làm bảo tiêu cho Lý Thiên. Dù sao công việc cậu không muốn làm đều giao cho Lý Thiên cả, do đó Lý Thiên cũng cần có một người có sức mạnh ở bên cạnh trợ uy, chỉ là khoảng cách của hai người kia hình như hơi bị thân mật thì phải.

Lý Thiên và Tiểu Tam Nhi đồng thời lạnh sống lưng, liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu Tam Nhi có thể thấy rõ sự khó hiểu trong mắt đối phương, nhưng Tiểu Tam Nhi ở trong mắt Lý Thiên cũng... vẫn là cái mặt không chút cảm xúc kia, sao tên này lại là mặt than chứ! Lý Thiên căm tức mà nghiêm mặt lại.

Trải qua chuyện Lâm Nhất vào hai năm trước, tên tuổi và năng lực của Diễm Quân Ly coi như là được hấp thụ ánh sáng , cũng nhờ chuyện này ban tặng, không ít căn cứ đều chọn thời cơ tốt mà đầu phục Ly thiên. Thời điểm cần đấu võ, Diễm Quân Ly cũng không chút kiêng kỵ mà sử dụng năng lực và khả năng điều khiển đám tang thi, so với trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 thì càng đẩy nhanh tốc độ thu phục Thành phố B.

Trong quá trình dần dần hoàn thiện căn cứ, rất nhiều ưu thế cũng theo đó nổi lên, đặc biệt về phương diện tang thi. Tang thi cấp 4 trở lên đều giống như những dị năng giả bình thường mà được phép ra vào căn cứ, nhưng nhất định phải gia nhập Ly thiên, nếu như là tang thi xa lạ nào đó thì sẽ bị nhóm dị năng giả giám thị.

Lúc quy định này được ban bố thì mọi người đều không chấp nhận, thậm chí còn chạy đến căn cứ Ly thiên ném đá. Nhưng chậm rãi, khi cấp bậc của tang thi càng ngày càng cao, rốt cục bọn họ cũng phải chấp nhận sự thật là tang thi cũng có ký ức, và thời điểm tiếp thu chuyện này thì bọn họ cũng suy nghĩ cho thân nhân của họ đang xen lẫn trong đó.

Từ sau khi nhóm tang thi biểu hiện ra trước mặt mọi người những hành vi có nhân tính và cũng hứa hẹn là sẽ không ăn thịt những người trong thành, mọi người cũng bắt đầu thói quen việc tang thi ra ra vào vào, cuối cùng còn ở bên ngoài Ly thiên xây dựng một căn cứ lớn dành cho tang thi.

Đây là nơi chuyên thu lưu tang thi, sau đó để cho tang thi cấp thấp tiến hóa thành tang thi cấp 4. Đương nhiên trừ bỏ những người mà Diễm Quân Ly hứa hẹn trước đó, người khác nếu muốn đưa tang thi đến đều phải giao nộp hạch tinh, một bên là cuộc sống gia đình êm ấm ở Ly thiên, một bên là hạch tinh tang thi cần có để tăng cấp.

“Anh Viêm” “Anh Viêm” …

Dọc theo đường đi, có không ít người nhìn ra Thương Viêm, bọn họ đều rất lễ phép mà gọi Thương Viêm một tiếng anh. Danh tiếng của Thương Viêm khác hoàn toàn so với Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, cùng là cán bộ đắc lực của Diễm Quân Ly, thế nhưng cảm xúc của bọn họ đối với Thương Viêm, còn xen lẫn một phần kính sợ .

Vốn ban đầu mọi người chỉ biết Thương Viêm là em trai kiêm người yêu của Diễm Quân Ly, có không ít người còn khinh thường cậu, thầm trong bụng mắng cậu là đồ cave. Thế nhưng có một ngày, những người đó thiếu chút nữa bị Diễm Quân Ly chém đứt tay đứt chân, sau đó Thương Viêm chỉ cần nói một câu thôi cũng có thể dập tắt lửa giận của Diễm Quân Ly, từ đó mọi người đối với địa vị của Thương Viêm trong lòng Diễm Quân Ly cũng rõ ràng, đó là bảo bối của Lão đại nhà bọn họ.

Đương nhiên, nhiêu đó cũng không đủ khiến mọi người thay đổi suy nghĩ, cho dù biết cậu là song hệ dị năng giả - không gian và chữa trị, nhưng vào lần kia Thương Viêm một mình đánh thắng vài tên dị năng giả cấp 3, mà bản thân không tổn hao một sợi lông, từ đó không còn ai lại dám nghi ngờ năng lực của Thương Viêm.

Đối với những người tôn kính người yêu của mình, Thương Viêm vẫn lễ phép gật gật đầu đáp lại, ngay lúc ấy cũng liền đặt chân đến đại sảnh của nhóm dị năng giả hệ không gian, đó là một sân rộng nằm giữa những căn biệt thự, phía trên có một nóc nhà bằng nhựa thật lớn.

Từ sau khi trong thành xuất hiện tang thi cấp cao, thì ngoài thành không còn bóng dáng tang thi cấp thấp lai vãng, bọn họ muốn săn hạch tinh đều phải đi xa một chút, bất quá đội ngũ bình thường sẽ mang theo mấy tên tang thi cấp cao, cho nên toàn căn cứ đối với việc rời thành không chút lo sợ.

“Anh Viêm!” Nhìn thấy Thương Viêm, có người quen nhanh nhẹn kêu lớn tên Thương Viêm, mà những người không biết Thương Viêm thì sau khi nghe tiền bối gọi, cũng mang máng đoán ra được vị kia là ai, ánh mắt chờ mong mà nhìn về phía Thương Viêm.

Thương Viêm nhìn một đống hàng hóa và hạch tinh, khoát tay áo ý bảo không cần để ý tới cậu, mọi người cười cười cúi đầu vội vàng làm chuyện của mình, lần đều tra này mang về được không ít đồ vật.

“Viêm ca, lần này đội điều tra còn mang về mười mấy tên dị năng giả và tang thi mới, mau đến đó xem được không?” Lý Thiên đi theo phía sau Thương Viêm, ưỡng ngực tự hào, là tự tay hắn đem đám dị năng giả không gian này huấn luyện tốt đến như vậy đó. Bất quá, Viêm ca vậy mà chẳng có chút tài năng quản lý nào, Lý Thiên nháy mắt mấy cái, liếc liếc nhìn Thương Viêm với biểu cảm đồng tình.

Thương Viêm không cần nhìn cũng biết bộ dạng Lý Thiên lúc này, hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút hoảng, người này vẫn đáng ghét y như ngày đầu gặp phải!

Bất quá, cải trắng rau xanh cũng sẽ có người thích ăn, thật chẳng biết đến khi người này phát hiện ra người yêu thầm mình là ai thì có còn dám huênh hoang như vậy không. Ánh mắt Thương Viêm đảo qua khuôn mặt không hề biểu cảm của Tiểu Tam Nhi, trong con ngươi lộ rõ hai chữ: Cố lên!

“Anh Viêm, anh Tam, anh Lý Thiên…” Một dị năng giả cầm theo quyển sổ ghi chép chạy tới trước mặt Lý Thiên, khuôn mặt có chút non nớt kia khó xử mà nhìn Thương Viêm, rồi lại quay sang Lý Thiên xin giúp đỡ.

“Cậu đi đi.” Cười như không cười, Thương Viêm chẳng chờ Lý Thiên mở miệng đã hướng Lý Thiên gật gật đầu ra dấu, xem ra Lý Thiên rất bận rộn. Đây có phải là chỗ không tốt của việc quá tài năng hay không? Cũng may nhờ đó mà được rãnh rỗi nửa ngày.

“Nếu đã đến, thì phải ở lại hỗ trợ một chút chứ?” Lý Thiên đột nhiên bắt lấy cánh tay Thương Viêm, đương nhiên hắn sẽ không để cho Thương Viêm chuồn êm như vậy, nghĩ đến lúc ban đầu hắn phải vừa khóc vừa lau mồ hôi mà bố trí nơi đây, mà người này cư nhiên ngồi bên cạnh ăn mì ăn liền, còn ghét bỏ động tác của hắn quá chậm.

“Tôi hỗ trợ cũng không vấn đề gì, nhưng mà…” Thương Viêm tạm dừng một chút, nhìn phía dị năng giả đến tìm Lý Thiên kia, rồi trưng ra vẻ mặt có chút khó xử, “Ca muốn tôi cùng anh ấy đi tuần tra cắn cứ, có khả năng không dư thời gian rãnh, bất quá nếu các người thật sự cần thì…”

“Không cần không cần, không cần, anh Viêm.” Nghe Thương Viêm nói, dị năng giả kia lên tục lắc đầu, chặn ngang lời Lý Thiên, khẩn trương mà nhìn Thương Viêm, chỉ sợ Thương Viêm nhất thời “mềm lòng” mà hỗ trợ, chắc chắn Lão Đại sẽ tự mình đến đây "triển khai mưa giông".

“Vậy thế đi.” Thương Viêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà liếc nhìn Lý Thiên, sau đó xoay người tiêu sái mà rời đi, về phần mặt bất mãn của Lý Thiên? Thật xin lỗi, không có phát hiện.

Thương Viêm nhàm chán đi dạo quanh căn cứ, dạo qua dạo lại Thương Viêm nhớ tới lần này có mang về mười mấy dị năng giả và tang thi, bỗng hứng thú mà nhấc chân đi về phía trước

Thương Viêm đến gần một khu biệt thự, nơi này đã dọn dẹp sạch sẽ, tuy rằng không khác so với chỗ Thương Viêm ở, nhưng cũng rất là chỉnh tề.

Bên trong có mười mấy dị năng giả, đương nhiên còn có vài tên tang thi, tốp năm tốp ba tụm lại mà nói chuyện. Có những tên dị năng gỉa trưng ra biểu tình khiến Thương Viêm vô cùng không thích, bộ dáng cao ngạo kia làm Thương Viêm không khỏi nhăn mày, đồng thời Thương Viêm còn chú ý tới, những tang thi đang ngồi suy sụp bên kia chẳng có ai tới gần họ.

Thương Viêm cũng nhận ra có không ít dị năng giả muốn đi qua nói chuyện với những tang thi kia, nhưng bọn họ đều kiêng kị mà nhìn về một hướng, đó là phương hướng đám dị năng giả cao ngạo mà cậu không thích kia.

“Anh Viêm” Tiếng gọi không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe thấy rõ. Ở đây có vài nhân viên đăng ký, trong đó có một quản đốc, vẻ mặt nhìn thấy Thương Viêm như là nhìn thấy cứu tinh, gấp gáp đi tới bên này.

Ai ở đây đều có thể nhìn ra người này là ngàn vạn lần không nên đắc tội, có khinh thường, có tò mò, có nghiên cứu, có khinh bỉ... Nhưng đối với Thương Viêm, tất cả những người đó đều giống nhau, bị cậu xem như là không nhìn thấy.

“Làm sao vậy?” Thương Viêm thản nhiên đứng trước mặt người kia mà hỏi, cậu chú ý tới bộ dạng gã thở phài nhẹ nhõm, cảm thấy khó hiểu, tầm mắt không tự giác liếc sang đám dị năng giả cao ngạo bên kia, trong đó có một người xem ra cấp bậc cao nhất, vừa vặn hai bên đối mắt nhìn nhau.

Thương Viêm nhìn người kia, sau đó vô cùng phong độ mà mỉm cười, nhưng nhận đến cũng chỉ là một ánh mắt khinh miệt, này đủ để cho Thương Viêm cười lạnh trong lòng.

“Người bên kia là Trương Siêu, là một dị năng giả cấp 6, xem như là người có cấp bậc cao nhất nơi này, nhưng hắn… quá kiêu ngạo.” Quản đốc chú ý tới ánh mắt của Thương Viêm, rối rắm mà phun ra ba từ cuối, nhưng Thương Viêm hiểu rõ hàm ý trong đó không đơn giản như vậy, bất quá cậu cũng không quan tâm.

“Tang thi bị cô lập cũng là do hắn?” Thương Viêm thu hồi tầm mắt, cậu đối với không khí quỷ dị ở nơi này rất là không vừa lòng. Quản đốc khó xử mà gật gật đầu, đây là trách nhiệm của gã.

“Đã làm phiền ngươi ở đây chịu trận.” Thương Viêm vỗ vỗ bả vai của quản đốc, tính ra cũng chỉ là chuyện cấp bậc, cho nên cũng không an bài dị năng giả cao cấp ở trong này áp trận, danh khí của Ly thiên đã đủ vang dội rồi, nhưng chẳng ngờ là còn có người chưa nhận ra được sự thật.

Thương Viêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà liếc nhìn đám người xung quanh, chiếm được biểu tình căm phẫn như lửa của bọn họ. Thương Viêm cong khóe miệng, sải chân bước đến gần đám tang thi.

“Tang thi đều cần phải đến quân bộ báo danh, tôi trực tiếp mang mọi người đi. Còn có, tôi chỉ nói một lần, ở trong này tang thi và dị năng giả là như nhau.” Lời này, Thương Viêm vừa nói cho tang thi nghe cũng vừa nói cho dị năng giả nghe, mặt Thương Viêm trở nên nghiêm túc, hai mắt sắc bén mà đảo qua xung quanh, hàm ý cảnh cáo tất cả những người đang ở đây.

Nhóm tang thi trừng lớn hai mắt, môi run nhè nhẹ, đối với việc Thương Viêm thân thiện, bọn họ rất là vui vẻ. Vốn dĩ trở thành tang thi, trong lòng bọn họ cũng rất là tuyệt vọng, nhưng khi biết tình huống ở Thành phố B bọn họ lại nảy lên hy vọng, hơn nữa những người đến từ Ly thiên đối xử với bọn họ rất tốt, tuy nhiên vừa rồi lúc những người kia nói bọn họ là yêu quái ăn thịt người thì cảm xúc lại suy giảm nghiêm trọng. Mà hiện tại, lời Thương Viêm giống như thanh lọc âm u trong lòng họ.

“Tang thi trước sau vẫn là tang thi.” Giọng điệu của Trương Siêu khinh thường mà hừ mũi một cái, cái cằm hất cao đến nỗi thiếu chút nữa Thương Viêm phì cười ra tiếng, làm vẻ ta đây như thế thì không nhìn cũng biết là pháo hôi.

“Nơi này là Thành phố B.” Thương Viêm nheo lại hai mắt, thuận lợi mà làm cho đám tang thi đang đứng bên cạnh nheo lại hai mắt, bản năng mẫn cảm của tang thi nói cho bọn hắn biết, người này có chút nguy hiểm.

“Cái gì?” Trương Siêu nghe không hiểu Thương Viêm nói, đối với điểm ấy Thương Viêm cười nhạo một tiếng, “Chú nhà quê. Mệnh lệnh tuyệt đối của BOSS Thành phố B này, chẳng phải là thứ đùa giỡn.” Thương Viêm so với Trương Siêu càng kiêu ngạo hơn, bước đến trước mặt gã, chóp mũi đối chóp mũi mà nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Thằng nhóc thối.” Trương Siêu lập tức nắm lấy áo Thương Viêm, tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy thế thì bắt đầu thủ thế, không khí trong phòng nháy mắt tràn đầy sát khí.

“Tôi đến là được rồi.” Thương Viêm ngăn những dị năng giả muốn đi lên hỗ trợ, nhưng Trương Siêu thì lại không tốt nói chuyện như vậy, gã liếc mắt ra hiệu, tốp dị năng giả đi chung với gã cũng tiến lên vây quanh lấy Thương Viêm, còn những dị năng giả mới tới khác thì đứng ngoài xem kỳ biến, bọn họ cũng rất muốn nhìn xem năng lực của người này.

Thương Viêm nhẹ nhàng giơ nắm tay lên, để lên môi thổi thổi, Trương Siêu khinh miệt vạn phần, để cho tên dị năng giả không gian thêm chữa khỏi đánh một cái thì ăn nhằm gì.

Dưới sự chờ đợi của mọi người, Thương Viêm cong khóe miệng đánh một đấm tới tên Trương Siêu đang nắm áo mình, Thương Viêm thấy gã không né không tránh, nhịn không được cảm thán, xem ra dị năng của cậu khiến người bên ngoài rất là xem nhẹ, rõ ràng cậu hiện tại mạnh lắm mà.

Trong lòng Thương Viêm thở dài một tiếng, nắm tay đang vung ra bỗng hóa thành trảo, Trương Siêu chỉ cảm thấy nguy hiểm ập tới, miễn cưỡng mà trốn một cái, khi phát hiện mặt có ba vết cào thì mạnh quăng Thương Viêm qua một bên.

“Chậc.” Thương Viêm thoải mái rơi xuống đất, con ngươi chợt lóe bất mãn, thân hình còn chưa đứng vững đã lao người tấn công về phía Trương Siêu, ở trong mắt mọi người Thương Viêm chẳng khác nào là một ảo ảnh, sau đó khi Thương Viêm đứng lại, mọi người mới phát hiện tay Thương Viêm đã dễ dàng xuyên thấu qua l*иg ngực của Trương Siêu.

“Tốt nhất anh không nên cử động.” Thương Viêm cười thật là dịu dàng, tuy nhiên đặt trong hoàn cảnh này lại có phần quỷ dị khó lường, miệng vết thương lớn như vậy thế mà không chảy ra một giọt máu.

Trương Siêu run rẩy môi, sợ tới mức sắc mặt như đất, gã hoàn toàn mờ mịt và sợ hãi, tuy rằng hai chân gã như nhũn ra, nhưng gã vẫn nhịn xuống không dám ngồi, không dám động, không dám nhúc nhích, người nọ nói không thể.

“Biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan, tôi nghĩ anh là người thông minh.” Thương Viêm mỉm cười ác liệt, chậm rãi rút ra tay, trên tay xuất hiện ánh sáng bạc mà mắt thường khó nhìn rõ là gì, Trương Siêu nhịn xuống đau đớn, chờ Thương Viêm từ từ rút tay ra khỏi người gã.

“Nâng đi.” Thương Viêm hờ hững mà quét mắt nhìn Trương Siêu một cái, ý cười đã hoàn toàn biến mất, môi bĩu lên như là đang rất bất mãn, từ lúc nào mà Ly thiên lại thu nhận cái mặt hàng tự cao tự đại này. Bình thản mà liếc mắt nhìn đám tang thi một cái, ý bảo bọn họ đuổi kịp theo sau, rồi cứ thế rời khỏi nơi này.

Mọi người chờ Thương Viêm đi rồi mới cảm thấy khó thở, nguyên lai ban nãy họ không dám hô hấp, mồ hôi lạnh đổ đến lưng áo ướt đẫm. Lúc này bọn họ đưa mắt nhìn từ bóng dáng Thương Viêm đang đi xa sang Trương Siêu đang nằm dưới đất, khiến cho sắc mặt của bọn họ tái nhợt là nơi vừa bị thương của Trương Siêu đã hoàn toàn biến mất, chỉ vẻn vẹn còn lại bộ quần áo bị thủng một lỗ báo cho bọn họ biết vừa rồi không phải là ảo giác.

Trong phòng có một ánh mắt nhìn chằm chằm “miệng vết thương” kia, cuối cùng mới chậm rãi dời đi. Thương Viêm, tâm can bảo bối của Diễm Quân Ly? Không biết khi bị thay thế, không còn Diễm Quân Ly bên cạnh, tên kia có còn biểu hiện ngông cuồng như vậy nữa không, cười khẽ ra một tiếng.

Giọng nói của Hệ thống mang theo hàm ý "quả thế", Thương Viêm cười cười, tâm tình buồn bực lúc trước cũng tan đi hơn phân nửa.

Khuyết điểm lớn nhất của cậu là tốc độ, cậu đã dụ dỗ Hệ thống rất lâu, mới khiến "Trình Tự" khi không có nguy hiểm sẽ tiện tay giúp cậu dung hợp, đương nhiên tiêu hao hạch tinh cũng không ít, để cho "Trình Tự" dung hợp hạch tinh hóa thành tốc độ của cậu.

Tiếng nói của Công lược đột nhiên vang lên làm tim Thương Viêm không khỏi run rẩy, Công lược cũng chú ý tới dị năng giả?

Sagi: Khi Lý Thiên gọi Tiểu Viêm mình sẽ để là "Viêm ca", còn những người khác sẽ là "Anh Viêm" bởi vì Lý Thiên thân mật với Tiểu Viêm hơn