Tổng Mạn: 100 Tư Thế Thoả Mãn Nguyện Vọng

Chương 55: Bò lại đây (H)

Edit: Gar

Dùi cui bị Keigo Atobe không nói gì mà chen đi vào một đoạn dài trong tiểu huyệt, thẳng cho tới cửa tử cung thì Hoa Nhiễm rên rỉ kêu lên, hắn mới dừng tay lại.

"Bị dùi cui thao thoải mái không?"

"Thật thoải mái..."

Đôi tay bị còng của Hoa Nhiễm được Keigo Atobe kéo lên sau gáy cô, hiện tại lưng cô đang dựa vào trên vách kính, thân thể đang hoàn toàn hướng về phía hắn mà phơi bày ra. Mặt kệ phía trên là cặp vυ' hay là phía dưới tiểu huyệt đều đang là tùy ý Keigo Atobe đùa bỡn.

"Sâu quá... dùi cui cắm vào sâu quá..." Cô có thể cảm giác được đầu của dùi cui phồng lên ở thịt mềm trong tiểu huyệt của mình, bị Keigo Atobe dùng dùi cui xoay tròn và chà xát khắp nơi trong tiểu huyệt, nhìn Hoa Nhiễm đã tiến vào trạng thái bị dục vọng khống chế, Keigo Atobe một bàn tay cầm lấy dùi cui, tay kia đem ngón trỏ nhét vào trong miệng Hoa Nhiễm hỏi: "Thích tôi dùng nó thao cô không?"

"Sướng... Thích..."

Trong miệng đang ngậm ngón tay, Hoa Nhiễm chỉ có thể mơ hồ mà trả lời câu hỏi của Keigo Atobe, thậm chí tại thời điểm cô nói chuyện nước miếng theo khóe miệng mà chảy xuống, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác vô cùng da^ʍ mĩ.

Bị hình ảnh da^ʍ mĩ như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Keigo Atobe bắt đầu đẩy nhanh tốc độ của tay mà đâm vào rút ra dùi cui, ở phía trên ngón tay trong miệng Hoa Nhiễm cũng bắt chước mà bắt đầu trừu động.

"Ngô ngô..."

Hoa Nhiễm vươn đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay của Keigo Atobe, cẩn thận mà liếm láp, đồng thời cái mông đang ngồi trên bàn cũng bắt đầu đong đưa, chủ động để cho dùi cui nghiền nát tiểu huyệt.

Động tác của Hoa Nhiễm càng lúc càng nhanh, Keigo Atobe biết là cô sắp đến cao trào, nhưng hắn cũng không có thỏa mãn cô mà rút ngón tay cùng dùi cui ra, đem cô từ trên bàn ôm xuống dưới sau đó chính mình ngồi dựa vào mặt trong của ghế.

"Atobe... khó chịu quá ... không cần rút ra ..."

Đôi mắt Hoa Nhiễm bao phủ một lớp sương mù, khoái cảm sắp đạt được bỗng nhiên biến mất làm hai mắt cô mông lung, đẫm lệ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Keigo Atobe.

"Muốn thì liền tự mình lại đây." Keigo Atobe tựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình làm người ta không thể nắm bắt được mà nhìn Hoa Nhiễm, "Muốn thì hãy giống như mẫu cẩu* mà bò lại đây mới được, bằng không bổn đại gia liền trở về."

*Mẫu cẩu: Cɧó ©áϊ.

Atobe hắn tức giận.

Hoa Nhiễm rất nhanh liền ý thức được là lúc này đây hắn đang thực sự tức giận.

Từ lúc bắt đầu, chính bản thân Hoa Nhiễm cũng hiểu rõ, Keigo Atobe đối với cô là đặc biệt. Không chỉ là người đầu tiên cô gặp từ khi quyết định mở cửa thư viện, không đơn giản chỉ là giao dịch, hắn là người đầu tiên vẫn luôn cưng chiều cô cho dù cô hồ nháo ra sao.

Cho dù là Abe no Seimei, thời điểm cùng cô ở bên nhau cũng có rất nhiều điểm cố kỵ* cùng với trách nhiệm.

*Cố kỵ: Kiêng nể.

"Atobe."

Hoa Nhiễm nghe lời mà quỳ rạp người trên mặt đất, hai tay bị còng có chút khó khăn mà chống trên mặt đất, từng chút một hướng về phía Keigo Atobe mà bò qua.

Nhìn cô gian nan làm cho Atobe có chút không đành lòng, nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế bản thân mình, nhìn cô chậm rãi bò đến bên cạnh mình.

Hoàn toàn không tìm thấy được, biến mất suốt một tuần.

Cho dù biết rõ là cô rất lợi hại, nhưng Keigo Atobe vẫn là một bộ dáng rất lo lắng. Sợ hãi Morikawa Seiko, người phụ nữ đó làm gì cô, sợ hãi cô không nói một tiếng mà lặng lẽ rời bỏ thế giới này.

"Về sau, mặc kệ là cô đi đâu, làm cái gì, mặc kệ là cùng với người đàn ông nào lên giường, hay là rời bỏ thế giới này."

Keigo Atobe nắm lấy cằm Hoa Nhiễm đã bò đến bên cạnh mình, gằn từng chữ một: "Mặc kệ là cô làm cái gì cũng đều phải nói với tôi một tiếng. Tôi sẽ không ngăn cản cô, nhưng cô phải cho tôi biết cô ở đâu."

"ừm." Cảm nhận được sự lo lắng cùng phẫn nộ của thiếu niên, Hoa Nhiễm liền không do dự mà gật đầu đồng ý.

"Ngoan."

Giống như vuốt ve thú cưng mà sờ sờ lên đỉnh đầu Hoa Nhiễm, Keigo Atobe rốt cuộc cũng kéo khóa quần đem côn thịt đã cương cứng của chính mình lấy ra.

"Mẫu cẩu thích nhất là côn thịt lớn, chính mình lại đây ăn." Hắn bất động, tựa như một đại gia mà dựa vào trên ghế, gọi Hoa Nhiễm tới trực tiếp ăn.

"Atobe, anh thật là xấu xa."

Hoa Nhiễm bĩu môi ngẩng đầu, không phải nói là không thích, chỉ là mới gặp lại hắn không bao lâu mà giới hạn chịu đựng càng ngày càng thấp.

"Như thế nào? Không thích?"Keigo Atobe khoanh tay, lạnh giọng mà trả lời, "Không thích thì bổn đại gia liền đi trở về."

"Không cần!"

Tiểu huyệt của cô đang ngứa muốn chết.

Một chút cũng không muốn Keigo Atobe dời đi, Hoa Nhiễm lập tức há mồm ngậm lấy côn thịt thô to, ghé mặt vào giữa hai chân hắn mà nuốt vào phun ra.

Côn thịt nóng bỏng lấp đầy khoang miệng, tuy rằng đầu côn thịt đè trên lưỡi cô có hơi chút khó chịu nhưng Hoa Nhiễm rất nghiêm túc mà vươn đầu lưỡi liếm lên thân côn thịt.

Bị cô liếm láp thoải mái khiến Keigo Atobe không nhịn được mà đưa tay ấn đầu cô xuống, bắt đầu nâng hông đem côn thịt đâm vào rút ra miệng Hoa Nhiễm như đang làm với tiểu huyệt.

"Bổn đại gia chuyên chú làm mẫu cẩu."

Dùng lực đạo cơ hồ như muốn cắm vào trong cổ họng mà thao miệng cô, Keigo Atobe ngữ khí xấu xa hỏi: "Cô cảm thấy cách xưng hô này thế nào?"

"Ngô ngô ___"

"Tôi biết Hoa Nhiễm nhất định sẽ thích."

Keigo Atobe, hắn được đà lấn tới càng lúc càng xấu xa, cô khi nào nói thích, nhưng mà không buông cô ra thì làm sao cô nói chuyện a!

Nhưng mà bị đối đãi thô bạo như vậy, lúc nãy lại bị dừng lại ngay lúc sắp đạt cao trào, Hoa Nhiễm bắt đầu càng ra sức ngậm lấy côn thịt của hắn mà mυ'ŧ vào, mà tiểu huyệt cũng bắt đầu cố ý mà cọ xát vào bắp chân của Keigo Atobe đang nằm giữa hai chân cô.

Vải của quần tây ma sát với cửa huyệt, mà giày da lạnh băng của Keigo Atobe cũng từng cái mà hướng lên trên đập vào mông cô.

Hắn đem đầu Hoa Nhiễm dùng sức mà ấn xuống, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tất cả đều bắn vào, sau đó Hoa Nhiễm cũng căng thẳng thân thể dù không được cắm vào cũng đạt đến cao trào.

"Thật không hổ là bổn đại gia thao mẫu cẩu, như vậy mà có thể đạt được cao trào."

Keigo Atobe bế Hoa Nhiễm lên đặt trên đùi mình, ghé sát vào người cô ôn nhu mà sờ sờ thiếu nữ đang còn thất thần: "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn ngon không?"

"Ăn ngon..."

Hoa Nhiễm ở trên tay hắn cọ cọ, sau đó thừa dịp Keigo Atobe không có chuẩn bị mà liền một ngụm hôn lên miệng hắn, còn vươn đầu lưỡi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính hắn đưa một chút vào trong miệng.

"Atobe, ăn ngon không?"

Ăn ngon cái quỷ!

Thiếu niên đen mặt nắm eo Hoa Nhiễm, liền đem côn thịt đã cứng lên mà một hơi đâm thẳng vào trong tiểu huyệt của cô.

"Tôi hôm nay không đem cô thao tới khóc, tôi liền mang họ của cô."

Côn thịt dữ tợn nguyên cây hoàn toàn đi vào trong tiểu huyệt Hoa Nhiễm, Keigo Atobe ấn eo Hoa Nhiễm giống như máy đóng cọc mà đem côn thịt đảo một vòng rồi đi vào, rồi lại rút ra. Ở cửa huyệt da^ʍ thủy văng ra khắp nơi, bị thô bạo cắm vào vang lên âm thanh bạch bạch bạch, thịt non trong tiểu huyệt cùng da^ʍ thủy giống nhau mà không ngừng bị rút ra rồi lại bị đưa trở về.

"Atobe... sâu quá... côn thịt cắm vào sâu quá... a a a... sâu tới tử cung ..."

"Mẫu cẩu không phải thích làm như vậy sao?"

Keigo Atobe nảy sinh ác độc mà không ngừng thao làm cô, sau khi Hoa Nhiễm khóc lóc đạt cao trào rất nhiều lần, hắn mới đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn vào chỗ sâu nhất trong tử cung: "Sảng khoái không? Bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bổn đại gia rót đầy tử cung."

"Rất sảng khoái..." Hoa Nhiễm dựa vào người Keigo Atobe, thở hổn hển nhỏ giọng nói, "Xin lỗi Atobe, tôi không phải là cố ý không liên lạc với anh."