Edit: Gar
Phía trên của hang động không bị che lấp, chính vì miệng hang phía trên không bị che chắn đã tạo thành một vòng tròn lớn, ánh trăng cũng theo đó mà mang toàn bộ ánh sáng chiếu vào bên trong, nên mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong thân thể của Hoa Nhiễm mỗi một chỗ đều được nhìn thấy rõ ràng.
Inui Sadaharu đứng ngay chỗ vừa rồi ba người làʍ t̠ìиɦ, cầm lấy mảnh vải đã ướt đẫm da^ʍ thuỷ của Hoa Nhiễm mà nhặt lên.
Hắn không nên làm như vậy, hắn hẳn là giật mình với chuyện Fuji Shusuke và Echizen Ryoma cùng nhau làm loại chuyện này, hắn hẳn là nên nghĩ cách ngăn lại bọn họ, không nên giống một tên biếи ŧɦái nhặt Bikini của Hoa Nhiễm lên.
Mảnh vải tam giác nhỏ màu đen vẫn đang ướt đẫm, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ hoa huyệt mê người của thiếu nữ xinh đẹp.
Inui Sadaharu cầm nó, trong đầu đều là Hoa Nhiễm. Tiếng kêu rêи ɾỉ và dâʍ ɭσạи của cô, bầu vυ' trắng nõn mượt mà cùng đầṳ ѵú thẳng đứng, bị hai căn côn ŧᏂịŧ cùng đâm vào huyệt trước và sau. Hắn thở dốc nặng nề rồi cởϊ qυầи đùi chính mình ra, đem cái qυầи иᏂỏ còn ướt đẫm da^ʍ thuỷ bao trùm lấy côn ŧᏂịŧ đã sớm sưng to đến phát đau của mình.
"Hoa Nhiễm..."
Hắn quỳ trên bãi biễn, kêu tên Hoa Nhiễm, rồi bắt đầu dùng mảnh vãi cọ xát kịch liệt lên dươиɠ ѵậŧ, mãi cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đỉnh phun ra.
"Ryoma, sao anh có thể phát hiện ra tôi và Fuji ở chỗ này?"
Trên đường trở về, Hoa Nhiễm có chút tò mò, cô không tin người hành động cẩn thận như Fuji Shusuke lại bị kẻ khác phát hiện.
Echizen Ryoma đã hoàn toàn khôi phục lý trí, tay cắm ở trong túi quần đùi, không chút để ý mà đá vỏ sò dưới chân trả lời: "Tôi bị đánh thức lúc Kikumaru tiền bối đỏ mặt trở về, nghe Kikumaru tiền bối lầm bầm lầu bầu gì đó về Hoa Nhiễm cùng Fuji tiền bối, sau đó lại phát hiện Fuji tiền bối không có ở đấy nên tôi liền đi ra men theo loạt dấu chân rõ ràng nhất trên bờ biển liền đến được chỗ đó."
Sau đó Inui Sadaharu là đi theo Echizen Ryoma đến nơi.
Thật đúng là một buổi tối náo nhiệt. Hoa Nhiễm dựa vào trong lòng ngực Fuji Shusuke cười nhạt. Xem ra cô có thể ngay lập tức ăn luôn cái tên Inui Sadaharu kia, tuy rằng hắn luôn đeo cái mắt kính phản quang rất kỳ quái nhưng các phương diện khác của thiếu niên thì đều rất đáng yêu.
Nhưng không như mong đợi, hai ngày tiếp theo, Fuji Shusuke cùng Echizen Ryoma căn bản là không cho Hoa Nhiễm cùng những người khác một chút cơ hội.
"Hoa Nhiễm, lần này trở về cô sẽ đi đâu?"
Trên xe lửa, Fuji Shusuke trong tay cầm ít cá khô nhỏ. Nhìn Hoa Nhiễm há miệng giống như con mèo rồi ngậm lấy, hắn nhịn không được bật cười: "Cô là mèo sao?"
"Fuji Fuji, tôi cũng muốn ăn meo!"
Bắt chước Hoa Nhiễm, Kikumaru Eiji ngồi một bên dùng ánh mắt khát vọng mà nhìn chằm chằm Fuji Shusuke, hắn đang định chồm đầu về phía trước thì liền thấy Hoa Nhiễm ở bên cạnh đang cắn cá khô từ từ tiến đến gần gương mặt hắn.
"Hoa Hoa Nhiễm..." Nhận ra được Hoa Nhiễm đang muốn cho hắn ăn cá khô trong miệng cô, Kikumaru Eiji liền bụm mặt, vừa lui sang một bên vừa reo lên, "Không được không được, mọi người đang nhìn!"
Vậy không có ai xem thì được sao?
Hoa Nhiễm chớp mắt, còn chưa có làm gì đã bị Fuji Shusuke véo má, ngữ khí vô cùng vô cùng mềm nhẹ hỏi; "Hoa Nhiễm cô muốn ăn rong biển không?"
Khát khao sinh tồn khiến cô lập tức đem tiểu cá khô nuốt xuống rồi gật gật đầu.
"Cho cô."
Fuji Shusuke tươi cười, Hoa Nhiễm bực bội mà tiếp nhận rong biển, mang theo dự cảm không lành đem nó bỏ vào trong miệng.
"Cay quá!" Hoa Nhiễm bị mù tạc trong miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chảy ra nước mắt, "Ô ô ô, Ryoma anh ấy bắt nạt tôi."
Nhưng mà Echizen Ryoma chỉ ngẩng đầu tỏ vẻ lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Hoa Nhiễm, tỏ ý cô hoàn toàn xứng đáng bị như vậy. Nhưng bị đôi mắt hồng hồng kia nhìn chằm chằm một hồi, hắn vẫn là đem đồ uống trong tay đưa cho cô: "Không thể ăn mù tạc sao?"
"Quá cay QAQ"
"Xin lỗi, tôi lấy nhầm rồi."
Fuji Shusuke dịu dàng đưa tay giúp Hoa Nhiễm lau nước mắt trên mặt, như thể việc này chỉ là do anh không cẩn thận. Bất quá mọi người đang ở đây đều biết vì sao hắn làm vậy, ngay cả Kikumaru Eiji đơn thuần cũng rụt rụt bả vai để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Tức giận đẩy tay Fuji Shusuke ra, Hoa Nhiễm liền đứng dậy đi về hướng toilet.
Làm mọi người đang xem náo nhiệt đều nở nụ cười mờ ám. Chủ yếu là do Hoa Nhiễm biểu tình quá vô tội quá ngây thơ, lúc mời Kikumaru Eiji ăn cá khô với mình cô hoàn toàn chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ đồ ăn với hắn. Nếu không phải cô thật sự quá cuốn hút, chỉ nhìn nụ cười trong trẻo kia sẽ không có ai nghĩ cô cố tình quyến rũ.
Trên tàu, Inui Sadaharu có chút thất thường, không nói một câu, im lặng nhìn Hoa Nhiễm đi toilet, sau đó chờ một lúc hắn cũng dứng dậy đi theo.
Hắn cũng không biết bản thân muốn làm gì, hắn chỉ là muốn nhìn Hoa Nhiễm.
Toilet trên xe lửa rất sạch sẽ, Hoa Nhiễm sau khi mở vòi nước liền phát hiện Inui Sadaharu đang dựa vào cửa bên cạnh. Nàng mỉm cười rồi tạo ra kết giới xua tan người khác vào khu vực nhà vệ sinh, tiếp theo liền mở then cửa toilet ra, kéo Inui Sadaharu vào trong làm hắn trở tay không kịp.
"Hoa Nhiễm, cô làm gì vậy?" Inui Sadaharu đẩy mắt kính, cố gắng giữ bình tĩnh, "Có gì cần tôi giúp sao?"
Trở tay khóa cửa toilet, Hoa Nhiễm tới gần Inui Sadaharu, ép hắn vào trên tường đến không còn đường thối lui, thì mới mở miệng nói:
"Hôm đó, Inui-sama đã ở bên ngoài hang động nhỉ."
Những lời này nhanh chóng làm Inui Sadaharu hoang mang rối loạn mà cương tại chỗ, ở trong lòng hắn không ngừng cho rằng thiếu nữ chỉ là đoán mò: "Hang động gì? Hoa Nhiễm cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
"Mảnh bikini kia là tôi cố ý để lại." Hoa Nhiễm cả người đều dán ở trên người hắn, rồi giơ tay lên hất rớt cái kính vướng víu kia, "Inui-sama, tiểu huyệt hảo ngứa... Thật là khó chịu... Giúp giúp tôi được không?"
Hơi thở gấp gáp của thiếu nữ quanh quẩn bên tai hắn, nghe lời cô nói Inui Sadaharu theo bản năng mà hồi tưởng lại cảnh sắc ở bên ngoài hang động kia.
Không cho cô đùa giỡn thiếu niên Kikumaru, vậy thì cô liền ở chỗ này ăn luôn thiếu niên Inui.
Tâm tình hiện tại của Hoa Nhiễm không khác nào cái tuổi nổi loạn của thanh thiếu niên, không cho cô làm cái đó thì cô nhất định phải làm cái đó, xem ra Fuji Shusuke đã hoàn toàn xem nhẹ sự ấu trĩ của đại yêu quái.
Hoa Nhiễm thấy Inui Sadaharu không có phản ứng gì, liền trực tiếp nhón chân ôm lấy khuôn mặt hắn, nhìn thẳng vào cặp mắt màu xanh lục xinh đẹp của thiếu niên rồi hôn lên.
Tâm tình Inui Sadaharu đang rối bời nên rất dễ dàng bị Hoa Nhiễm dùng đầu lưỡi cạy miệng ra, đầu lưỡi linh hoạt ướŧ áŧ len lỏi qua hàm răng của hắn, sau đó câu lấy đầu lưỡi rồi bắt đầu mυ'ŧ vào. Mọi lý trí cùng sự bình tĩnh nháy mắt hóa thành hư ảo, trong đầu Inui Sadaharu hiện tại chỉ còn lại cái hôn trước mắt với thiếu nữ này, cùng ham muốn làʍ t̠ìиɦ với cô.
"Inui-sama." Hoa Nhiễm rời khỏi môi Inui Sadaharu, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, từ trong miệng hai người lôi ra sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ. Cô vừa cười vừa cởϊ qυầи lót của mình ra, sau đó kéo váy lên, "Dùng côn ŧᏂịŧ lớn ra sức thao tiểu huyệt có được không?"
Âm phụ bóng loáng cứ như vậy mà trần trụi hiện ra trước mắt Inui Sadaharu, so với buổi tối hôm ấy thì hiện giờ nhìn càng rõ ràng hơn, làm người ta không có cách nào để khống chế bản thân.
Hai ngày trước, Hoa Nhiễm đã thấy qua côn ŧᏂịŧ của hắn, nó thẳng tắp và dựng đứng lên lên. Hắn không có cách nào khống chế chính mình, từ trong quần móc ra côn ŧᏂịŧ, đem nó dán lên tiểu huyệt của Hoa Nhiễm.
"Làm như vậy có được không?" Hắn giãy giụa một lần cuối, thuyết phục chính mình từ bỏ hay là thuyết phục chính mình tiếp nhận, "Echizen và Fuji đang ở bên ngoài ..."
"Inui-sama không muốn thao tôi sao?"
Hoa Nhiễm ôm cổ hắn, đĩnh động cái mông tiến lên phía trước, làm đầu dươиɠ ѵậŧ Inui Sadaharu chen vào huyệt khẩu.
"Muốn." Hắn cắn răng, hai tay nắm chặt giữ chặt mông Hoa Nhiễm, một hơi đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ cắm vào hoa huyệt của cô, "Buổi tối hôm ấy tôi liền tưởng tượng cứ như vậy thao cô!"
"Ân ân..... Côn ŧᏂịŧ toàn bộ cắm vào tới..." Hoa Nhiễm phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái, cô ưỡn cái mông muốn Inui Sadaharu thọc vào rút ra, đồng thời đặt tay ở trên hầu kết của hắn, "Inui-sama giọng nói của anh thật hay, tôi thật muốn nghe anh nói lời thô tục, phải làm sao bây giờ?"
Nói thanh âm hắn dễ nghe, Inui Sadaharu lại cảm thấy thanh âm của Hoa Nhiễm như là tiếng hát của nàng tiên cá Siren.
"Lời thô tục?"
Chiều theo ý cô, du͙© vọиɠ cuốn lấy làm hắn nói ra những câu mà hắn chưa từng nghĩ sẽ nói trong cuộc đời này: "Tao huyệt bị côn ŧᏂịŧ của tôi thao rất thoải mái sao?"
"A a..... Tao huyệt bị côn ŧᏂịŧ thao đến thật thoải mái..." Thanh âm Inui Sadaharu trầm thấp cuốn hút làm Hoa Nhiễm si mê mà nhìn chăm chú hắn, dươиɠ ѵậŧ thô to không ngừng cọ xát bức tường thịt mềm mại, cô có thể cảm giác được tiểu huyệt càng thêm mẫn cảm khi nghe được những lời nói đó.
Côn ŧᏂịŧ đột nhiên bị tiểu huyệt căng chặt cắn đến mức suýt nữa là bắn ra, hắn đã xem qua không ít sách về kiến thức sinh lý vì thế Inui Sadaharu lập tức ngừng động tác lại để giảm bớt ham muốn bắn tinh. Tiện thể chỉ dùng một biên độ nhỏ mà thọc vào rút ra, một bên có chút hồi hộp mà dùng tay vói vào trong quần áo của Hoa Nhiễm.
"Vυ' tôi vuốt rất thoải mái sao?"
Hoa Nhiễm nhẹ nhàng đĩnh động bầu vυ' trong lòng bàn tay hắn, từng chút từng chút một dụ dỗ hắn nói ra lời da^ʍ uế.
"Thoải mái." Hắn vừa xoa vυ' vừa nuốt nước miếng mà nói, "Vυ' thật lớn thật mềm, xoa thật thoải mái."
"Ân ân... còn đầṳ ѵú thì sao?"
"Đầṳ ѵú..." Inui Sadaharu bị từ ngữ đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến xương cùng làm hắn có chút tê dại. Hắn ôm cô nhích lên phía trước một bước, đem eo cô dựa vào bồn rửa tay rồi xốc áo cô lên, nhìn thấy đầṳ ѵú thẳng đứng liền cắn một cái.
Đầṳ ѵú bị thiếu niên dùng răng nhây qua nhây lại, Hoa Nhiễm ôm đầu của hắn, rồi thoải mái kêu lên: "A a Inui-sama... Núʍ ѵú bị cắn thật thoải mái... Đầu lưỡi... Đầu lưỡi liếʍ thật thoải mái... Thật thoải mái... Tiểu huyệt cũng muốn, muốn côn ŧᏂịŧ lớn dùng sức thao ta..."
Đầu lưỡi câu lấy đầṳ ѵú màu hồng nhạt liếʍ đến khi trên bầu vυ' dính đầy nước miếng, Inui Sadaharu mới buông nó ra. Tiếp theo hắn ôm lấy eo cô, môi di chuyển đến cái cổ trắng nõn của Hoa Nhiễm.
"Sao cô lại rêи ɾỉ như vậy."
Hắn hôn lên cái cổ nõn nà.
Một nửa là bị tiếng kêu da^ʍ mĩ của Hoa Nhiễm ảnh hưởng, một nửa là không thể khống chế sự phẫn nộ của bản thân, hắn trầm giọng bắt đầu nói ra những lời thô tục mà cô muốn nghe: "Cái tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này như thế nào mà mới có một giây thôi cũng không thể rời khỏi côn ŧᏂịŧ. Có phải thích bị nam nhân thao hay không? Tôi ôm cô ra ngoài làm để mọi người trên tàu đều tới thao cô có được không?"