Bước chân xuống sân bay đã quá trưa, cô cảm thấy cả người mình nhừ tử, liêu xiêu bước từng bước một, Vu Duật Hành thấy vậy liền tiến đến ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, chậm chạp dìu cô lên xe. Đợi cô yên vị anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, hơi nhếch môi cười.
- Điền Điền, Hà Trung sẽ đưa em đến khách sạn trước, em hãy ở đó nghỉ ngơi đi, anh sẽ đến sau.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông tên Hà Trung, anh ta là trợ lý của Vu Duật Hành, trước đây anh ta cũng từng đưa đón cô, hiện tại đi cùng anh ta cũng khá yên tâm, cô quay đầu mỉm cười với anh, khẽ gật đầu.
- Vậy em về khách sạn nghỉ ngơi trước, anh về sớm nhé!
Vu Duật Hành tươi cười gật đầu, đóng cửa xe lại, lặng lẽ nhìn chiếc xe rời đi.
Anh thở dài một hơi, đến bên chiếc Lexus đen, rất tự nhiên mở cửa vào xe.
•_•_•_•_•_•_•_•_•_•
Vu Điền Điền nằm vật lên giường, đợi Hà Trung ra ngoài cô liền đem quần áo cởi ra hết, đưa tay đến hoa huyệt lấy trứng rung ra.
Trứng rung ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ bị cô ném sang một bên, lấy được cái dị vật hành hạ mình suốt quãng đường dài ra, cô thoải mái cả người, không để ý đến thân thể lõα ɭồ, lập tức nằm lên giường, giang rộng tay chân, từ từ chìm vào giấc ngủ với hoa huyệt đẫm nước.
Hà Trung đem vali cuối cùng vào, vừa mở cửa liền sửng sốt nhìn thân ảnh bé nhỏ trên giường, sợ người khác nhìn thấy liền đóng cửa lại, vô thức tiến đến bên giường.
Từ trên cao nhìn xuống, thân thể mảnh mai của cô đều lọt vào mắt anh, khuôn ngực căng tròn trắng mịn, hai điểm hồng phấn dựng thẳng phía trên, theo nhịp thở của cô mà khẽ rung rinh, trông vô cùng mê hoặc.
Hà Trung bất giác nuốt nước bọt, nhìn đến hoa huyệt ẩm ướt đỏ mọng kia, xem chừng cả đêm qua cô bị làm đến không ngủ được, hiện tại mới ngủ say sưa như vậy.
Anh nhẹ nhàng đi xuống cuối giường, cúi đầu, híp mắt nhìn hoa huyệt của cô, nhìn hai cánh hoa béo múp hơi hé mở để lộ ra âʍ ѵậŧ đỏ nhuận, miệng hoa huyệt còn lưu lại chút dâʍ ŧᏂủy̠, dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào lại trở nên lấp lánh. Khiến anh liên tưởng đến bông hoa mới nở ướt đẫm bởi làn sương đêm.
Hà Trung không kiềm lòng được, anh cảm thấy cả người mình tràn ngập lửa nóng, mà bàn tay vô thức đưa đến trước hoa huyệt, ngón tay thô to chậm rãi chạm vào âʍ ѵậŧ, ấn nhẹ một cái.
- Ưʍ...
Vu Điền Điền nhẹ nhàng bật ra tiếng rêи ɾỉ, trong khi mơ màng lại đem hai chân dang rộng ra. Tư thế này làm cho hoa huyệt của cô phơi bày hoàn toàn, hai cánh hoa béo hồng mở ra để âʍ ѵậŧ lộ rõ trước ánh mắt nóng bỏng của Hà Trung, cái lỗ nhỏ xíu còn sưng đỏ lại tiết ra chút dâʍ ŧᏂủy̠ càng làm cho hoa huyệt trở nên kiều diễm mê người.
Hà Trung mơ hồ nhìn thấy hoa huyệt cô đang mấp máy, dường như mời gọi anh đến hưởng thụ, anh không nghĩ được gì nữa, chỉ biết rằng bản năng nguyên thủy của đàn ông đang thúc đẩy anh, muốn anh giải thoát du͙© vọиɠ mà anh đang cố kiềm chế.
Bỗng dưng điện thoại trong túi kêu lên kéo anh về với hiện tại, tiếng chuông vang vọng làm Vu Điền Điền giật mình thức giấc, mở to đôi mắt đầy oán trách nhìn người đàn ông đang đứng ở cuối giường. Cô không ý thức được bản thân không mảnh vải che thân, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, dụi dụi mắt nhìn Hà Trung, giọng nói ngái ngủ pha lẫn hờn dỗi
- Ồn ào quá, tôi muốn ngủ.
Hà Trung bất giác cảm thấy mặt mình nóng ran, vội vàng cúi đầu xin lỗi, sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.
Vu Điền đã thấy vậy thì chép chép miệng, lại vô tư nhắm mắt ngủ.
Hà Trung về phòng mình, đóng cửa lại, điều chỉnh lại nhịp thở cùng giọng nói, rồi lập tức nghe điện thoại, là Vu Duật Hành gọi đến, anh nói rằng đêm nay anh sẽ không về khách sạn, mà trở về nước, bệnh của ba anh đột nhiên tái phát, anh không thể không trở về, anh muốn Hà Trung thay anh chăm sóc cho Vu Điền Điền.
"Chăm sóc cho Vu Điền Điền" một câu nói, hai ý nghĩa.
Ý của Vu Duật Hành là muốn Hà Trung thay mình lo lắng chuyện ăn uống, sức khỏe của Vu Điền Điền, thế nhưng qua tai của Hà Trung lại là chuyện ngủ nghỉ của Vu Điền Điền, chuyện mà ban nãy anh chưa kịp thực hiện.
•_•_•_•_•_•_•_•_•_•
Khi Vu Điền Điền tỉnh dậy trời đã sập tối, cô ngồi dậy, vươn vai một cái, ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà tắm.
Tắm qua một lượt cô khoác áo choàng tắm ra ngoài, lúc này bụng đã cảm thấy đói, nhìn căn phòng rộng lớn tối om cô bất giác nổi da gà, mò mẫm bật đèn. Vừa đi vừa lẩm bẩm
- Vu Duật Hành chết tiệt, anh chết ở xó nào mà giờ còn chưa đến?
Bỗng dưng đèn đóm trong phòng liền sáng trưng. Tiếp theo, giọng nói người đàn ông vang lên:
- Duật Hành thiếu gia đã về nước rồi thưa tiểu thư.
Cô nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, là Hà Trung, cô thở dài một hơi, đến sofa ngồi uỵch xuống.
- Anh ấy có nói khi nào quay lại đây không?
- Không có ạ.
Lần này sang đây để kí kết hợp đồng, mà anh vội vàng trở về hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, cô không muốn biết đó là chuyện gì, cô chỉ muốn biết chừng nào anh quay lại với cô. Cô sợ cảm giác ở một mình, nói đúng hơn là cô sợ thiếu thốn côn ŧᏂịŧ bản thân sẽ không chịu được.
Xoa xoa cái bụng rỗng, cô ngước lên, đôi mắt to tròn nhìn Hà Trung, phụng phịu hỏi.
- Gọi cho tôi chút đồ ăn được không?
- Được ạ.
Dứt lời Hà Trung liền ra khỏi phòng, tự mình đi lấy đồ ăn cho cô.
Rất nhanh đồ ăn liền được đem lên, cô không do dự liền lấp đầy cái bụng đói, mà không biết rằng đồ ăn này đã được người nào đó cho thêm chút "gia vị".
Hà Trung tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ từng nhịp lên thành ghế, vẻ mặt ung dung, khóe môi đôi lúc nhếch lên. Ánh mắt không giấu được sự hào hứng.
Sau khi cô ăn no liền mở ti vi, xem được một lát liền cảm thấy cả người nóng dần, bức bối khó chịu, cô vươn tay lấy ly nước trên bàn, uống cạn. Trong đầu thầm nghĩ: Có lẽ chưa quen với thời tiết ở đây nên bị bệnh rồi.
Hà Trung rời ánh mắt khỏi ti vi, bắt đầu dán mắt lên người cô, quan sát sự thay đổi của cô. Gương mặt trắng nõn dần dần ửng đỏ, đôi mắt long lanh như ngọc nay đã trở nên mơ hồ, hàm răng trắng đều đặn cắn cắn môi, hai tay ép sát ngực, hai chân khép chặt chậm chạp ma sát.
Anh nhếch mép, thứ "gia vị" kia đã có tác dụng, tuy biết rằng cô đang khó chịu nhưng anh vẫn ra vẻ nhắm mắt làm ngơ.
Vu Điền Điền lén lút nhìn anh, anh đang chăm chú xem ti vi, không hề để ý đến cô, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô vô tình dừng lại trên giường, ngay sau đó cô sửng sốt, run rẩy không tin vào mắt mình.
Chiếc túi xách của cô từ khi nào đã bị mở ra? Dươиɠ ѵậŧ giả, trứng rung bên trong túi xách đều rơi ra giường, cô quắn quéo tay chân, nhớ lại lúc cô vừa bước vào phòng, lập tức ném túi xách lên giường, nhưng khi ấy không có vật gì rơi ra mà?
Lại nhìn về phía Hà Trung, cô nheo mắt, có khi nào chính anh ta? Cô lắc đầu, chuyện này không thể, Hà Trung ở nhà họ Vu từ rất lâu rồi, từ trước đến nay anh chưa từng có hành động bất kính với người nhà họ Vu, ngay cả với cô - một đứa con nuôi được đem về từ cô nhi viện, anh cũng luôn tỏ thái độ cung kính với cô.
Hoa huyệt ngứa râm ran làm đầu óc cô bỗng dưng trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì, cố gắng kẹp chặt hai chân, lấy cái gối nhỏ bên cạnh để lên bụng, cô nắm chặt lấy cái gối, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán, hơi thở mỗi lúc một nặng nề.
Cô không hiểu tại sao cơ thể cô lại như vậy, cũng không nghĩ đến chuyện mình bị bỏ thuốc, ánh mắt lại dừng trên người Hà Trung, lúc này anh đã nhắm mắt ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ ngày hôm nay anh rất mệt, nếu vậy cứ để anh ngủ, hơn nữa anh ngủ lại càng tốt cho cô.
Rón rén đến bên giường, lấy đại một cái dươиɠ ѵậŧ giả, cô lại trở về ghế ngồi, cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh một lần rồi chậm rãi mở rộng chân, không một chút chần chừ đem dươиɠ ѵậŧ giả cắm sâu vào hoa huyệt.
- Ư...ưʍ...
Cô vội đưa tay che miệng, lại cắn cắn môi, ngăn không cho tiếng rêи ɾỉ thoát ra ngoài. Hoa huyệt trơn mịn ngập nước mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ giả, cô rất cố gắng điều khiển dươиɠ ѵậŧ ra vào thật chậm thế nhưng khi hành động nơi ấy vẫn phát ra tiếng "nhóp nhép" quen thuộc.
Hết cách, cô ấn dươиɠ ѵậŧ giả vào sâu hơn, đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ chạm đến hoa tâm mẫn cảm cô mới dừng lại, ấn công tắc bên dưới, dươиɠ ѵậŧ giả lập tức nhảy múa trong hoa huyệt, nó ra sức cọ xát với hoa tâm, ngọ nguậy khuấy đảo hoa huyệt cô một trận.
Vu Điền Điền ngửa cổ thở dốc, mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị, bàn tay nhỏ bé đưa vào bên trong áo choàng tắm xoa nắn bầu vυ' căng tròn, thi thoảng ngắt nhẹ núʍ ѵú, cả người liền có cảm giác như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ vì thế lại càng dâng trào.
- Ưʍ...a...a...
Chỉnh công tắc đến mức cao nhất, dươиɠ ѵậŧ giả càng ra sức quậy phá trong hoa huyệt, dường như muốn phá nát hoa huyệt kiều diễm của cô, Vu Điền Điền lúc này đã quay cuồng đầu óc, không còn quan tâm đến có người ở bên cạnh hay không, há miệng thở gấp, một tay đưa đến day ấn âʍ ѵậŧ, tay kia nắm chặt dươиɠ ѵậŧ giả, liên tục rút ra cắm vào, gần như đạt đến cao trào, động tác của cô chậm lại, hoa huyệt co bóp dữ dội, qua vài chục lần cắm rút, cô dứt khoát lấy dươиɠ ѵậŧ giả ra, hoa huyệt lập tức phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, chảy cả xuống ghế, làm ướt một mảng ghế trắng tinh.
- Có thoải mái không thưa tiểu thư?
Hà Trung bất ngờ lên tiếng, Vu Điền Điền hoảng hốt vội đem dươиɠ ѵậŧ giả giấu sau lưng, kéo áo choàng lại che đi thân thể. Lắp bắp mãi mới thành câu.
- Anh...anh...tỉnh dậy từ khi nào?
Hà Trung tiến đến gần, phả hơi nóng vào vành tai cô
- Tôi vốn không hề ngủ.
- Anh...anh...
Cô vừa thẹn vừa giận, không biết nói gì. Hà Trung nhìn vẻ tức giận cùng ngại ngùng của cô thì bật cười, đôi mắt nheo lại
- Tôi làm sao? Tôi đâu có làm gì tiểu thư, tất cả đều do cô tự làm mà, hiện tại cô còn giận dữ chuyện gì?
Cô cúi đầu, im lặng là vàng, không nên tranh cãi với anh ta, bởi vì cô biết cô không cãi lại anh, hơn nữa anh nói đúng là cô tự mình làm, chẳng thể trách ai.
Thế nhưng...một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, tại sao cơ thể cô lại đột nhiên hưng phấn như vậy? Sau khi dùng bữa cơ thể liền có phản ứng, nếu vậy...
- Hà Trung...anh...anh bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi?
Hà Trung bật cười, đưa tay vuốt ve bờ vai cô, ánh mắt hờ hững nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ của cô.
- Bây giờ mới nghĩ ra sao? Tiểu thư à, nói thật đầu óc cô vận hành hơi chậm đấy.
- Anh...anh...đê tiện.
Vu Điền Điền tức giận, anh bỏ thuốc cô, khiến cô có hành động xấu hổ trước mặt anh, hiện tại còn chế giễu cô?
Cô mạnh mẽ hất tay anh ra khỏi vai mình, vừa đứng lên lại bị anh kéo xuống, hơi mất thăng bằng nên cô hoàn toàn ngã vào lòng anh. Hai tay anh như dây xích lập tức trói chặt lấy cô, không cho cô vùng vẫy.
- Nếu đã mang danh đê tiện, vậy tôi sẽ làm việc mà một kẻ đê tiện nên làm.
Dứt lời môi anh liền phủ xuống áp chế môi cô, mυ'ŧ lấy cánh môi anh đào mềm mại, lại nhanh nhẹn cạy mở hàm răng cô, đưa lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô, mυ'ŧ lấy hương vị của cô.
Vu Điền Điền bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, không biết từ khi nào đã vòng hai tay lên ôm lấy cổ anh, thuận theo nụ hôn của anh, lưỡi cô chủ động tìm đến lưỡi anh, nhẹ nhàng quấn lấy.
Đôi tay như gọng kìm của anh dần dần thả lỏng, lần mò đến dây áo choàng, nhanh chóng cởi nút thắt, mấy giây sau chiếc áo choàng đáng thương bị ném xuống đất không một chút thương tiếc, hiện tại cả cơ thể trần trụi của cô đều lộ rõ trước mặt anh, bàn tay to lớn nắm lấy bầu ngực đẫy đà, ra sức nắn bóp.
Sức lực ở tay anh quá lớn khiến cho ngực cô đau rát, nức nở rời khỏi môi anh, cô nắm lấy bàn tay đang càn quấy ngực mình, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Hà Trung, chu môi phản bác
- Anh nhẹ chút đi...đau quá.
Hà Trung ngây người, nhấc tay khỏi ngực cô, bầu ngực trắng nõn khi nãy hiện đã đỏ ửng, nhìn càng mê người hơn.
Anh cảm thấy máu của anh đang sôi sục, ngọn lửa dục mỗi lúc một lớn.
Hiện tại anh chỉ muốn cho cô nhận tất cả của anh, thế nhưng lại sợ tổn thương cô, anh vẫn nên nhịn thêm chút nữa.
- Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của cô khiến anh an tâm hơn, nhẹ nhàng ôm lấy cô, tiến về phía giường, đặt cô nằm lên giường đâu đấy anh tự mình cởϊ qυầи áo, sau đó liền leo lên, nằm lên người cô, vẫn không quên chống khủy tay xuống giường, đỡ lấy thân thể mình, không để mình đè nặng lên người cô.
Anh cùng cô môi lưỡi quấn quít, nụ hôn ngày càng mạnh mẽ, thể hiện rõ du͙© vọиɠ của bản thân, anh dời nụ hôn xuống cổ cô, đến hõm vai, bầu ngực, mỗi nơi môi anh lướt qua đều để lại một dấu vết, anh mê luyến bầu ngực cô, một bên anh trực tiếp ngậm lấy, bên kia không quên dùng tay xoa nắn, bầu ngực của cô mềm mại, trắng mịn, chạm vào rất thích.
Hai ngón tay tinh nghịch cầm lấy đầṳ ѵú nhỏ nhắn, hơi dùng sức kéo lên, Vu Điền Điền không kiềm được liền há miệng rêи ɾỉ, bàn tay luồn qua tóc anh, ấn đầu anh vào ngực mình.
Hà Trung biết ngực cô rất mẫn cảm nên anh dành thêm chút thời gian chơi đùa cùng nó, một hồi sau môi anh lại chuyển xuống bên dưới, hôn lên vùng đùi trong nhạy cảm, cô liền đem hai chân mình dang rộng ra, Hà Trung nhìn hành động của cô bất giác bật cười, thế nhưng anh chưa hài lòng lắm với tư thế này của cô.
Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh bắt cô tự giữ lấy hai chân mình, trong khi đó anh ép hai chân cô mở rộng, lại để đầu gối gập lại trước ngực cô, tạo thành hình chữ M.
Tư thế này làm cho hoa huyệt hoàn toàn lộ rõ trước ánh mắt sắc bén của Hà Trung, anh hài lòng gật đầu, bắt đầu nhấm nháp hoa huyệt, quét lưỡi một lượt lên hoa huyệt, mang theo chút dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào của cô, anh từ từ cảm nhận.
Dâʍ ŧᏂủy̠ này giống như thuốc phiện, thử qua một lần sẽ muốn thử lần nữa, cứ như vậy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô từng chút từng chút một bị anh mυ'ŧ sạch, ngón tay kéo hai cánh hoa ra hẳn, hàm răng lập tức tiến đến, nhắm thẳng âʍ ѵậŧ mà cắn, day dí một lát tiểu huyệt lại tiết ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, cứ như vậy hết lần này đến lần khác, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra bao nhiêu, anh mυ'ŧ sạch bấy nhiêu, Vu Điền Điền cảm thấy mình đã bị anh mυ'ŧ khô, không còn tiết ra thêm được chút nước nào nữa.
- Ưʍ...A...Hà Trung...dừng lại...ưʍ...
Anh biết tác dụng của thứ "gia vị" kia đã gần hết, hiện tại anh phải ra sức càn quấy mới khiến cô tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, Hà Trung nhìn đến các món "đồ chơi" bên cạnh mình, anh nhếch môi, còn những thứ này không sợ cô không ra nước.
Cầm trứng rung lên ngắm nghía một lát, anh nhìn đến hoa huyệt, lại nhìn xuống cúc huyệt, cúc huyệt có chút sưng đỏ, nhất định đã được khai phá, vậy thì thật tốt.
Chọn một cái dươиɠ ѵậŧ giả kích thước vừa phải, anh đưa đến trước mặt cô.
- Cái này vừa với cúc huyệt chứ?
Vu Điền Điền hoang mang, anh ta muốn xâm chiếm cúc huyệt sao? Cúc huyệt cô vẫn còn đau rát. Nhưng dù sao dươиɠ ѵậŧ giả mà anh ta cầm vẫn nhỏ hơn so với cái hôm qua Vu Duật Hành dùng để khai phá cúc huyệt, nếu vậy cứ để anh ta làm...
- Vừa.
Nhận được câu trả lời của cô Hà Trung yên tâm gật đầu, anh đem trứng rung kia nhét vào hoa huyệt, điều chỉnh đến mức độ mạnh nhất, ngón tay nghịch ngợm âʍ ѵậŧ, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả trong lẫn ngoài khiến Vu Điền Điền càng thêm hưng phấn, hoa huyệt co bóp, giống như muốn nuốt lấy trứng rung, không muốn lấy ra.
Một lát sau thấy hoa huyệt lại ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, Hà Trung liền nắm bắt thời cơ, lấy trứng rung ra, thay vào đó là cái dươиɠ ѵậŧ giả ban nãy, đem dươиɠ ѵậŧ giả cắm rút một hồi, dâʍ ŧᏂủy̠ càng tiết ra nhiều hơn, chảy xuống cả cúc huyệt, lúc này anh mới đem dươиɠ ѵậŧ giả rút ra từ hoa huyệt, chuyển đến cắm vào cúc huyệt.
- A...Ưʍ...Hà Trung...nhẹ...nhẹ chút...
Vu Điền Điền cảm thấy từng thớ thịt ở cúc huyệt đều căng nứt, đau đớn tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ giả, Hà Trung thấy cô mặt mũi nhăn nhó, biết rằng cô khó chịu nên động tác hơi chậm lại, nhẹ nhàng đem dươиɠ ѵậŧ giả từng chút một đút vào cúc huyệt.
Thấy dươиɠ ѵậŧ giả hoàn toàn vùi trong cúc huyệt Hà Trung liền bật công tắc, để nó tự do hoành hành, ở hoa huyệt anh lại lấy trứng rung đút vào, rồi chuyển người, ngồi lên trên, để côn ŧᏂịŧ ngang với mặt cô, chỉ cần cô quay đầu môi cô sẽ chạm vào côn ŧᏂịŧ của anh. Mà ngón tay anh vẫn không quên vươn xuống day ấn âʍ ѵậŧ. Kɧoáı ©ảʍ lan truyền từ cúc huyệt đến hoa huyệt khiến cô hoàn toàn đê mê, chìm trong du͙© vọиɠ.
Ngay khi Hà Trung chuyển vị trí cô đã hiểu anh muốn gì, không đợi anh nói liền quay sang, há miệng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, mυ'ŧ vào qυყ đầυ to lớn căng mịn, lại há miệng to thêm một chút, mυ'ŧ thêm một đoạn côn ŧᏂịŧ, hai tay cô đang phải giữ chân nên không thể dùng tay xoa được, chỉ có thể dùng miệng giúp anh.
Cái lưỡi đinh hương quét một đường trên côn ŧᏂịŧ, theo cô thấy côn ŧᏂịŧ của anh không lớn như của Vu Duật Hành, nhưng với tình hình hiện tại thì nó hợp với cô hơn của Vu Duật Hành, bởi cả đêm qua hoa huyệt cô chịu sự dày vò của Vu Duật Hành đến sưng đỏ, nếu hiện tại còn tiếp nhận côn ŧᏂịŧ thô to như vậy hoa huyệt chắc chắn sẽ hư mất.
Vì thế cô hiện rất trân trọng côn ŧᏂịŧ của Hà Trung, nó sẽ không làm cô đau đớn, nó sẽ đưa cô đến đỉnh điểm của du͙© vọиɠ.