Cuộc sống của Vu Điền Điền cứ như vậy suốt hai tháng qua, ban ngày thì bị Tuấn Hải quấy phá, ban đêm lại bị cả hai người họ ăn sạch sẽ.
Thật may, hôm nay hai người họ đều không xuất hiện, hình như trong nhà có việc gì đó nên cô tạm thời được tha.
Chậm choạng tối Vu Điền Điền mới về đến nhà, cô mệt mỏi thả mình vào bồn tắm, hai mắt lim dim khép lại, đưa tay xuống dưới lấy trứng rung ra, Vu Điền Điền thẳng tay để lên kệ.
Hoa huyệt của cô cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Nước ấm làm cô thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng không thể ngâm quá lâu nếu không muốn bị cảm.
Quấn đại khăn tắm lên người, Vu Điền Điền ra bếp tìm đồ ăn, thế nhưng chỉ tìm được một ít gạo và thịt gà.
Với khả năng nấu nướng không được cao của mình, Vu Điền Điền đành phải nấu một chén cháo, định ăn qua loa rồi đi ngủ.
Thế nhưng chén cháo vừa đặt lên bàn, mông vừa đặt xuống ghế, cánh cửa bỗng dưng mở ra, một thân ảnh cao lớn bước vào.
Vu Điền Điền vừa nhìn thấy bóng dáng kia thì liền cảm thấy trái tim mình đập rất mạnh, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cổ họng lại khô khốc, mà tay chân vô thức run rẩy.
- Anh...anh hai.
Lắp bắp được mấy chữ, cô cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, khó khăn nặn ra một nụ cười, mà nụ cười này...rất khó coi.
Vu Duật Hành đem áo khoác vắt lên ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô một lượt, cô cảm thấy cả người mình bỗng cứng đơ, lại không rét mà run.
Cô muốn vào phòng mặc đồ nhưng chân tay chẳng hề nghe theo, vẫn cứ đứng như trời trồng, mãi đến khi Vu Duật Hành tiến đến, bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng mình cô mới có phản ứng, dứt khoát hất tay anh, chạy vội về phòng.
Chọn một bộ đồ kín đáo mặc vào, cô chậm chạp ra ngoài, đến gần Vu Duật Hành mới nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này giọng nói đã ổn hơn vài phần.
- Anh hai, muộn thế này...anh có việc gì sao ạ?
Vu Duật Hành không nói không rằng, ánh mắt thâm trầm giấu dưới rèm mi dày, môi mỏng khẽ nhếch, lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho cô.
Vu Điền Điền nhận lấy, liền mở ra xem, vẻ mặt bình tĩnh hiện tại lại bị sự sợ hãi lấn át, đôi mắt to tròn mở lớn, hai tay siết chặt tấm thiệp mời. Nhưng nhớ đến Vu Duật Hành còn ở đây cô không thể tỏ thái độ thế này được.
- Anh hai, vậy ý của ba là muốn em cùng đi với anh sao?
Vu Duật Hành không nhìn cô, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo
- Điền Điền, em đang giả ngốc với anh sao? Chuyện thế này đâu phải lần đầu?
Cô nghẹn họng, quả thật đây không phải lần đầu, chuyện thế này cô đã làm rất nhiều lần với rất nhiều người khác nhau. Còn có...Vu Duật Hành.
- Vậy chúng ta đi bao lâu?
Cô thử dò hỏi, cô thật sự muốn biết địa ngục này cô sẽ ở mấy ngày. Vu Duật Hành không nhanh không chậm mở miệng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ
- Một tuần.
- Một...một tuần?
Lâu như vậy sao? Muốn hành chết cô à? Vu Duật Hành hơi nghiêng đầu, ánh mắt không hài lòng nhìn cô
- Em không vừa ý sao? Không muốn đi? Hửm?
Lúc này cô thật muốn hùng hổ hét lên với anh - Đúng, tôi không vừa ý, không muốn đi, cũng không muốn nhìn thấy anh, anh mau cút khỏi nhà tôi.
Nhưng sự sợ hãi đang trói buộc cô, khiến cô không thể không khuất phục, ra vẻ tự nhiên, nhoẻn miệng cười
- Em nào có ý đó, anh đừng hiểu nhầm.
Chỉ là em còn phải đi học. Anh xem...
- Ngày mai sẽ có người đến gặp giáo viên chủ nhiệm lớp em, không cần lo lắng.
Vu Duật Hành thản nhiên ngắt lời cô, nói xong liền đem bát cháo đẩy đến trước mặt cô.
- Mau ăn đi, nguội sẽ không ngon.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, cẩn thận ăn từng miếng, rất nhanh liền ăn hết. Mà trong lúc cô ăn, ánh mắt Vu Duật Hành luôn đặt trên người cô, không hề rời đi một lần nào.
Sau khi ăn cô liền lấy cớ dọn dẹp nhà cửa để tránh khỏi tầm nhìn của Vu Duật Hành, anh ở phòng khách cô sẽ xuống bếp, anh xuống bếp cô sẽ lập tức chạy vào nhà tắm, cứ như vậy cả buổi tối nhờ dọn tới dọn lui mà căn nhà của cô sạch bóng, sạch đến không còn gì để dọn.
Vu Duật Hành tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn cô đang lóng ngóng, nhếch môi cười
- Nhà sạch lắm rồi, đừng dọn dẹp nữa.
Cô quay người, cười trừ
- Em cảm thấy chưa sạch lắm, có lẽ nên dọn thêm lần nữa.
Ánh mắt Vu Duật Hành bỗng chốc tối lại, cô vội im bặt, tuyệt nhiên không dám hó hé câu nào, bỗng nhiên Vu Duật Hành cười lớn.
- Anh cảm thấy người anh hơi bẩn, em có thể giúp anh làm sạch sẽ chứ?
Cô cảm thấy trái tim mình lại đập loạn lên, chân tay lại quắn quéo, mãi mới lắp bắp đáp lời
- Việc này...anh tự làm thì hơn.
- Anh muốn em giúp, có được không?
Cô thầm rủa trong lòng, cái gì mà có được không? Anh ta rõ ràng muốn ép cô, lại còn làm bộ làm tịch hỏi ý kiến?
- Vậy...được.
Cô ủ rũ theo anh vào nhà tắm, dùng tốc độ chậm chạp nhất cởi đồ cho anh, anh đương nhiên nhìn ra ý đồ của cô, giọng nói chế diễu
- Con nít cởi còn nhanh hơn em.
Cô thầm khinh bỉ trong lòng, vậy anh giỏi thì nhờ con nít cởi đi. Thế nhưng một đằng nói một nẻo, cô không ngẩng đầu, bâng quơ trả lời
- Em cảm thấy như vậy đã rất nhanh rồi, nếu không anh tự mình cởi đi?
- Được.
Vu Duật Hành ngang nhiên đẩy tay cô, đem quần áo của mình nhanh chóng cởi hết, cả thân thể lõα ɭồ ngay trước mặt cô.
Vu Điền Điền vô thức nhìn đến tiểu Vu Duật Hành kia, nhìn không chớp mắt, nuốt nước bọt một trận.
- Nhìn vẻ mặt thèm khát của em kìa, dạo này em không có người đàn ông nào bên cạnh sao?
Cô bất chợt nghĩ đến Tuấn Hải cùng Châu Thừa Lâm, lại nhìn đến vẻ mặt dò xét của Vu Duật Hành, vội lắc đầu
- Không có.
Vu Duật Hành nheo mắt, khóe môi cong cong
- Thật không?
- Thật.
Vu Duật Hành cười nhạt, tiến đến bên kệ lấy trứng rung đưa đến trước mặt cô
- Vậy thứ này là em tự mua sao?
- Phải.
- Vậy điều khiển đâu?
Cô ngơ ngẩn, điều khiển...điều khiển...không phải là Tuấn Hải đang giữ sao?
- Cái đó...em làm mất rồi.
- Vậy còn hộp "áo mưa" ở phòng em dùng để làm gì? Để đựng trứng rung sao?
Cô sợ đến toát mồ hôi, biết rõ bản thân không thể giấu giếm được nữa, chi bằng nói thật?
- Anh hai...thật...thật ra em có người đàn ông khác.
- Tên đó là ai?
Anh nghiêng đầu, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén như xoáy vào người cô.
- Là bạn cùng lớp...tên Tuấn Hải.
- Còn ai nữa?
Cô lắc đầu, vẻ mặt vô tội
- Chỉ có mình cậu ấy.
Anh buông tay, xoay người đem trứng rung đặt lên kệ, tiện tay lấy vòi sen đưa cho cô.
- Nếu như vị hôn phu kia biết được em có nhiều đàn ông vây quanh như vậy không biết cậu ta sẽ làm gì nhỉ?
- Anh...anh nói gì chứ... Anh ấy...
- A, anh quên mất, cậu ta đã chết rồi. Em không cần lo lắng đâu nhỉ?
Cô im lặng, bàn tay run rẩy nhận lấy vòi sen, nhẹ nhàng rưới lên người anh.
•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•
- Em làm anh bất ngờ quá. Không nghĩ đến em lại làm tốt việc này như vậy.
Vu Duật Hành không tiếc lời tán thưởng, cúi đầu nhìn cô đang quỳ dưới chân mình, toàn tâm toàn ý liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, từ trên nhìn xuống thế này anh chỉ nhìn được bầu ngực đẫy đà của cô thoắt ẩn thoắt hiện dưới mái tóc đen, vẻ mặt khoan khoái cùng ánh mắt nóng bỏng mỗi khi cô ngước lên cũng đủ để côn ŧᏂịŧ mỗi lúc một căng trướng, khó chịu.
Vu Điền Điền cảm thấy cô càng lúc càng tiến bộ trong việc tiếp nhận côn ŧᏂịŧ, dù là dùng miệng ở dưới hay ở trên đều có thể rất vui vẻ nhận lấy. Lè lưỡi liếʍ thành vòng quanh qυყ đầυ to lớn, cô mở miệng ngậm lấy, mυ'ŧ mạnh một cái, Vu Duật Hành suýt nữa đã bắn ra, anh đúng là không ngờ cô lại làm như vậy, đúng là to gan lớn mật.
Anh bất ngờ khom người bế cô đặt lên giường, mở rộng hai chân cô, quan sát hoa huyệt phấn hồng kia, nuốt nước bọt.
- Ướt đẫm rồi? Em ướt từ khi nào thế?
Cô không ngần ngại trả lời ngay
- Từ lúc nhìn thấy tiểu Duật Hành.
Vu Duật Hành cười nhạt, ngón tay gảy gảy âʍ ѵậŧ, lại tách hai cánh hoa ướt nhèm kia ra, khiến cho âʍ ѵậŧ hoàn toàn lộ rõ.
- Điền Điền, chúng ta làm như ngày trước nhé?
Cô thoáng hoảng hốt, ngày trước...ngày trước? Nhớ lại chuyện ấy cô bỗng dưng rùng mình, cả người cứng đơ, chưa kịp cự tuyệt đã cảm thấy hai tay đau đớn, ngửa cổ liền thấy tay mình từ khi nào đã bị Vu Duật Hành trói trụ ở đầu giường, mà anh chuẩn bị trói cả chân cô.
- Duật...Duật Hành...em không muốn...
Anh bỏ ngoài tai lời nói của cô, chỉ chú tâm đem chân cô mở rộng, đem một đầu dây buộc ở đầu gối cô, đầu dây kia kéo ngược lên đầu giường, khiến cho cô hai chân mở rộng hết cỡ, toàn bộ hoa huyệt ướŧ áŧ được phơi bày.
- Phải rồi, lần này đến anh cũng đem theo chút quà cho em.
- Quà? Em...em không cần...Duật Hành...em không cần.
- Điền Điền, đừng phụ lòng anh như vậy.
Dứt lời anh ra phòng khách, một lát sau quay lại cùng một cái túi nhỏ, ném lên giường, bản thân lấy ra một tuýp thuốc gì đó, nhẹ nhàng lấy một ít ra đầu ngón tay, đưa đến trước mặt cô.
- Điền Điền, đây là loại tốt nhất, có công dụng rất nhanh, để anh cho em thử.
- Duật Hành, em không cần...anh đừng...
Anh trườn xuống bên dưới, vuốt ve hoa huyệt ướŧ áŧ một chút, đem đầu ngón tay có thuốc đặt trước hoa huyệt cô, không chần chừ chút nào liền tách hai cánh hoa, bôi toàn bộ thuốc trên ngón tay lên âʍ ѵậŧ, chà xát một chút rồi lấy thêm thuốc, lần này anh trực tiếp đưa ngón tay vào hoa huyệt, vì có dâʍ ɖị©ɧ nên đưa vào cực kỳ thuận lợi, anh gãi gãi bên trong mấy cái khiến cô thần trí mơ hồ, vô thức ưỡn cong người.
Sau đó anh rất nhanh liền rút tay ra, lại rời giường, cô hơi hoảng loạn
- Anh...anh đi đâu?
- Uống nước.
Cô dường như hóa đá, lúc này anh còn có thể uống nước sao? Sao lại như vậy? Vậy còn cô?
Nhưng mà bên dưới sao lại khó chịu thế này? Giống như có hàng vạn con kiến nhỏ đang bò ở hoa huyệt, từng chút gặm cắn khiến cô thật ngứa ngáy, mà dâʍ ɖị©ɧ lại đột nhiên tiết ra thật nhiều, hoa huyệt vừa nóng vừa ngứa, lại ướŧ áŧ dính dấp như muốn bức điên cô.
Vu Duật Hành vẫn chưa quay lại, cô vặn vẹo thân thể, muốn đem hai chân kẹp chặt nhưng bất thành, ý thức càng lúc càng mơ hồ, không nhịn được phải nức nở rêи ɾỉ.
Hoa huyệt càng lúc càng khó chịu, cô thật muốn đem thứ gì đút vào, côn ŧᏂịŧ...phải...cô cần côn ŧᏂịŧ...
Vu Duật Hành tựa lưng vào cửa, nhấp một ngụm nước, thưởng thức dáng vẻ chật vật của cô, Vu Điền Điền cảm nhận có một ánh mắt nóng rực dán lên người mình, cô nhướng người liền thấy Vu Duật Hành đang thư thái nhìn mình, khóe môi còn cong cong tỏ vẻ đắc ý.
- Duật...Duật Hành...em khó chịu quá...ừm...
- Ừ.
Cô có cảm giác anh vừa dội vào cô một gáo nước lạnh, sao anh lại thờ ơ như thế? Rốt cuộc muốn thế nào mới chịu giúp cô?
- Duật Hành...ưʍ...anh đến đây...đến đây.
Anh rất hợp tác đi đến cạnh giường, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, Vu Duật Hành ra vẻ thương hương tiếc ngọc đưa tay vuốt ve mặt cô.
- Khó chịu ở đâu?
Cô nghẹn họng...tên đáng chết...sau này có cơ hội nhất định sẽ hành chết anh. Nén nỗi tức giận xuống, cô hơi nức nở, ánh mắt mị hoặc nhìn anh.
- Ưʍ...Duật Hành...ở dưới...ở dưới khó chịu...
- Ở dưới sao? Khó chịu thế nào?
- Ưʍ...rất ngứa.
- Vậy anh giúp em gãi.
Dứt lời anh đưa tay xuống, nhẹ nhàng chà xát hoa huyệt, lại gảy nhẹ âʍ ѵậŧ. Đem dịch mật ở cửa huyệt hoàn toàn xoa đều hết hoa huyệt.
- Ưʍ...- Cô thoải mái ưm một tiếng, nhưng mà hoa huyệt được anh an ủi thế này vẫn chẳng tốt hơn bao nhiêu, cái cô cần là côn ŧᏂịŧ đút vào...đút vào...
- Ưʍ... Duật Hành...cho em...cho em.
- Cho em cái gì?
Anh ra vẻ hồn nhiên hỏi, cô ưỡn cong người, cảm nhận tay anh đang day dí âʍ ѵậŧ mình, hơi thở gấp gáp
- Cho em...ưʍ...côn ŧᏂịŧ...côn ŧᏂịŧ...
- Em muốn côn ŧᏂịŧ sao?
- Ừm...muốn...rất muốn...cho em... Duật Hành...
- Tạm thời chưa muốn cho em côn ŧᏂịŧ...cho em cái này vậy.
Anh quay người lục lọi một lát rồi lấy ra hai cái dươиɠ ѵậŧ giả, đều là loại ngoại cỡ, một đỏ một đen.
- Duật Hành...anh...anh... A..
Cô còn chưa nói hết câu anh đã đút một cái vào hoa huyệt ướŧ áŧ của cô, dâʍ ɖị©ɧ tiết ra quá nhiều khiến cho dươиɠ ѵậŧ giả tiến vào cực kỳ thuận lợi.
Vu Duật Hành cười nham nhở, không chuyển động tay, để cho thứ kia nằm yên trong hoa huyệt, cô ưỡn cong người, vặn vẹo thân thể, muốn cho hoa huyệt chà xát với dươиɠ ѵậŧ giả. Nhưng mà làm thế nào cũng không vừa ý, không nhịn được liếc Vu Duật Hành.
- Anh, đừng như vậy, mau chuyển động...chuyển động đi...ưʍ...
- Được, vậy thì chuyển động.
Nói là làm, Vu Duật Hành bắt đầu đem dươиɠ ѵậŧ giả cắm rút liên tục, mỗi lần cắm vào đều dùng tốc độ nhanh nhất, đâm thẳng một cái đến hoa tâm mẫn cảm, rồi lại chậm chạp rút ra, làm một hồi nhìn cô sắp đạt đến cao trào anh lại đem dươиɠ ѵậŧ giả cất sang một bên, sự trống trải dưới thân dường như muốn ép điên cô, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng nhìn Vu Duật Hành, cô nói từng tiếng đứt quãng
- Anh...Duật Hành...cho em...cho em..anh.
- A, vẫn chưa đủ sao? Điền Điền?
Vu Duật Hành ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô, chép miệng lắc đầu
- Điền Điền à, bây giờ em ham muốn cao đến vậy sao? Anh không ngờ đấy.
Cô nuốt cơn giận xuống, tên Vu Duật Hành đáng chết, anh còn dám nói vậy? Không phải tại cái thuốc quái quỷ đó của anh sao? Nhất định có một ngày cô sẽ hành chết anh, cô sẽ cho anh nếm thử cảm giác muốn mà không được.
- Duật Hành...xin anh...xin anh...
Thấy cô nức nở, anh cầm lấy cái dươиɠ ѵậŧ giả còn lại, đưa đến trước mặt cô, trượt nó từ môi cô xuống đến ngực, xoa nhẹ trên hai nụ hoa nhỏ rồi trượt xuống cái bụng nhỏ nhắn, dừng lại trước hoa huyệt đang run rẩy, chậm chạp tiến vào, cắm rút vài lần rồi đem đặt trước cúc huyệt, xoay nhẹ qυყ đầυ trước miệng cúc huyệt, dâʍ ɖị©ɧ ướt đẫm chảy xuống, anh đem dươиɠ ѵậŧ giả từ từ tiến vào, khiến Vu Điền Điền hoảng hốt.
- Đừng, chỗ đó...đừng...
Vu Duật Hành không dừng lại, tiếp tục ấn dươиɠ ѵậŧ giả vào cúc huyệt, bâng quơ trả lời
- Hôm nay để anh khai phá nơi này giúp em.
Dứt lời dươиɠ ѵậŧ giả liền chui tọt vào bên trong, Vu Điền Điền ưỡn cong người, mồ hôi lạnh toát ra, hai tay nắm lại thành quyền, móng tay ghim vào lòng bàn tay đau nhói.
- Đừng...Duật Hành...a...ưʍ..
Vu Duật Hành nhìn cúc huyệt đang được dươиɠ ѵậŧ giả "an ủi", lại nhìn đến hoa huyệt trống trơn, cảm thấy có chút đáng thương liền đem dươиɠ ѵậŧ giả còn lại không chút chần chừ cắm vào.
Vu Điền Điền thở dốc, bộ ngực theo đó phập phồng lên xuống, hai nụ hoa nhỏ cũng run rẩy, cả hai tiểu huyệt của cô đều bị thứ kia cắm vào, căng trướng khó chịu, cúc huyệt lần đầu bị khai phá khiến cô đau đớn đến tái mặt, thế nhưng sự đau đớn ấy lại xen lẫn kɧoáı ©ảʍ kì lạ, làm cho cô càng hưng phấn hơn, bỗng dưng Vu Duật Hành bật công tắc nhỏ ở cuối dươиɠ ѵậŧ giả, lập tức cả hai cái liền không ngừng ngọ nguậy bên trong cô.
- Ưʍ...không được...không...chịu được...
Vu Duật Hành cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả bên trong hoa huyệt, nhẹ nhàng cắm rút, Vu Điền Điền cảm nhận được thứ kia vừa ngọ nguậy vừa ra vào hoa huyệt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy trước đây chưa từng có, hiện tại dưới tác dụng của thuốc cộng với hai thứ to lớn đang hoành hành bên trong dường như muốn bức điên cô.
Hoa huyệt mỗi lúc một tê dại, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tiết ra, hoa huyệt và cúc huyệt đều ra sức mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ giả, nó giống như hai cái miệng nhỏ, chỉ muốn nuốt vào mà không muốn nhả ra.
- Nếu như thằng nhóc kia nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của em hiện tại thì sẽ sao nhỉ? Còn cả vị hôn phu của em nữa, hai người họ nhất định không ngờ em là một người da^ʍ tiện thế này đâu.
- Ưʍ...phải...em...em là một người da^ʍ tiện... A...em...em thích giống như bây giờ..a.
Kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến cô hoàn toàn mất đi lí trí, không còn biết bản thân nói gì, cô chỉ biết hiện tại cô hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế, không thể chống lại được.
- Điền Điền, nói anh nghe, em yêu ai nhất?
Vu Duật Hành bâng quơ hỏi, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, hai tay vẫn không ngừng điều khiển dươиɠ ѵậŧ giả, cô mê muội cắn cắn môi, máy móc trả lời
- Ưʍ...yêu anh...yêu anh Duật Hành nhất...
Vu Duật Hành hài lòng, cong cong khóe môi, giọng nói bỗng chốc trở nên dịu dàng, trầm ấm, một tay đưa lên vuốt ve gương mặt cô
- Điền Điền, anh cũng yêu em nhất.