Mưu Cầu Dục Vọng

Chương 7: Yêu cầu của Châu Thừa Lâm

Cô chậm chạp nâng mông lên rồi ngồi xuống, mỗi lần ngồi đều đem cự vật của cậu hoàn toàn vùi trong hoa huyệt, qυყ đầυ to lớn đâm thẳng vào hoa tâm.

Cậu thở gấp, tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng càng lúc càng lớn, hoa huyệt ấm áp của cô thật chặt chẽ, dường như nó muốn đem côn ŧᏂịŧ của cậu nghiền nát, cậu nhìn xuống nơi hai người đang kết hợp, mỗi lần cô nâng mông lên rất đều đặn, luôn để lại qυყ đầυ trong hoa huyệt, mà phần thân côn ŧᏂịŧ kia dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của cô, mỗi một lần tiến vào đều dễ dàng hơn lần trước.

Nhưng mà tốc độ của cô quá chậm, như thế này chẳng khác nào dày vò cậu, hết cách, cậu đặt tay lên hông cô, bắt đầu điều chỉnh lại tốc độ ra vào, cô run rẩy cả người, hai tay loạng quạng bám lên vai cậu, rất phối hợp tăng tốc với cậu, dâʍ ɖị©ɧ lại càng tiết ra nhiều hơn, khiến cho tiếng nhóp nhép vang lên cùng với tiếng da thịt va chạm càng làm lửa dục trong hai người bùng cháy hơn.

Qua một hồi liên tục ra vào, ngay khi cô sắp đạt đến cao trào, lại bị cậu lần nữa phũ phàng đem cự vật rút ra, cảm giác trống trải khiến cô khó chịu, giận dỗi nắm tay thành quyền đánh vào ngực cậu

- Anh...lại làm sao?

Cậu cười nham nhở, hai tay vân vê hạt đậu nhỏ trước ngực cô

- Em vẫn chưa thỏa mãn sao? Vậy năn nỉ anh đi, hửm?

Tuấn Hải vẫn có út ấm ức, buổi trưa chỉ mới làm qua một lần cô liền đi ngủ, mặc kệ cậu sau đó vì tự mình động tình mà phải tự xử, lúc này chính là cơ hội tốt để trả thù cô.

Cô vừa thẹn vừa giận, nhìn côn ŧᏂịŧ to lớn của cậu mà nuốt nước bọt, rõ ràng nó vẫn còn sưng to như vậy, nhưng mà cậu...lại không tiếp tục làm? Cậu chính là muốn cô phải năn nỉ cậu làm chuyện đó với mình? Thật nhục nhã.

- Thế nào? Có muốn nữa không?

Dâʍ ɖị©ɧ ướt dính làm cho hoa huyệt ngứa ngáy khó chịu, du͙© vọиɠ hoàn toàn chiếm hết lý trí của cô, chút tôn nghiêm gì đó cô cũng không cần, điều hiện tại cô cần chính là đem côn ŧᏂịŧ to lớn kia hoàn toàn vùi vào hoa huyệt.

Cô vòng tay qua cổ cậu, khẽ cắn vành tai cậu, thủ thỉ

- Người ta rất muốn, anh cho người ta có được không? Không phải anh nói sẽ bù đắp cho người ta sao?

Hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu, cùng với giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần da^ʍ mị truyền đến, khiến cậu không thể tiếp tục làm ngơ được, cậu liền đem cô đặt dưới thân, đem côn ŧᏂịŧ sưng cứng đặt trước hoa huyệt, nhưng vẫn không đâm vào, mà lại chà xát lên âʍ ѵậŧ, cậu biết cô khó chịu, nhưng vẫn muốn trêu đùa cô một chút, muốn nhìn bộ dạng cô vì du͙© vọиɠ dày vò sẽ như thế nào.

Quả nhiên cô không chờ được, liền nhích người xuống, vốn tưởng như vậy côn ŧᏂịŧ cô khao khát kia sẽ đâm vào hoa huyệt, nhưng mà cậu lại lui người, vẫn đem côn ŧᏂịŧ chà xát lên âʍ ѵậŧ, khiến nó có chút sưng đỏ.

- Ưʍ...Tuấn Hải...cho em..

Cô không ngần ngại mở miệng đòi hỏi, hai tay vô thức đặt lên ngực mình xoa nắn, hai chân mở rộng, lại vòng qua hông cậu, kéo gần khoảng cách của hai người.

Tuấn Hải nhìn vẻ nhịn nhọc của cô lại có chút không đành lòng, liền chuyển hông một cái, đem côn ŧᏂịŧ vùi vào nơi ấm áp kia, một cái liền tiến thẳng đến hoa tâm.

- A...ưʍ... Tuấn Hải...

Hoa huyệt cô vì kɧoáı ©ảʍ càng xoắn chặt lại, dường như không muốn nhả côn ŧᏂịŧ ra, cậu nhếch môi, nắm lấy vòng eo cô, bản thân bắt đầu chuyển hông nhanh hơn, đem côn ŧᏂịŧ rút ra rồi mạnh mẽ đâm vào, mỗi lần đều đâm đến hoa tâm mẫn cảm kia.

- Điền Điền...cảm giác thế nào?

Cậu mím môi, giọng nói trầm khàn hỏi, ánh mắt nhìn xuống nơi gắt gao kết hợp kia, bên tai còn vang lên tiếng nhóp nhép cùng tiếng da thịt va chạm.

Cô nắm chặt hai bầu ngực mình, ngửa cổ rêи ɾỉ, khó khăn trả lời

- Rất...rất thoải mái...em...rất thích a...

•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•

Khi cô thức dậy đã là chập tối, nhìn qua người nào đó vẫn còn ngủ bên cạnh thì bất giác bật cười, gương mặt thỏa mãn này giống như đứa trẻ vừa được ăn no, sau đó liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Cô kéo chăn lại cho cậu, sau khi triền miên cả hai người đều không còn tâm trí nào mặc lại quần áo, cứ trực tiếp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà ngủ.

Cô chậm chạp bước vào nhà tắm, cảm giác nhơm nhớp dưới thân làm cô khó chịu, vừa vào nhà tắm liền dùng vòi sen lướt qua, từng dòng nước nhỏ mát lạnh tưới lên hoa huyệt nhạy cảm, làm cô thoáng rùng mình, nhìn lại hoa huyệt sưng đỏ đến đáng thương cô lại muốn ra ngoài cho tên kia một trận, không nhớ cậu đã làm cô ra bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng hiện tại hoa huyệt vẫn còn cảm giác tê dại, lại hơi ran rát.

Cô lấy chai nước vệ sinh bên cạnh, lấy ra một ít rồi thoa lên hoa huyệt, nhẹ nhàng kì cọ một hồi rồi rửa lại, dâʍ ɖị©ɧ ướt dính kia được rửa hết, cảm giác man mát, sạch sẽ làm cô thích thú.

Thế là cô cứ một lần lại một lần, đem hoa huyệt rửa đi rửa lại, mải mê đến mức không biết có người ở phía sau.

- Em không thấy mình quá lãng phí nước sao?

Cô giật mình quay người lại, mặt đỏ lựng

- Mặc kệ em...em muốn rửa cho sạch sẽ, anh quản được sao?

Cậu bật cười, nhướng mày: - Anh không quản được, nhưng mà anh giúp được.

- Sao cơ?

Cô còn ngơ ngác cậu đã bước đến, đem vòi sen gỡ ra, chỉ còn lại một dòng nước vừa vặn tưới lên âʍ ѵậŧ của cô.

Dòng nước man mát, khá mạnh làm âʍ ѵậŧ cô có chút không thoải mái.

- Tuấn Hải...ưʍ...em...

Cậu không để ý đến nét mặt cô, chỉ toàn tâm toàn ý giúp cô rửa nơi mẫn cảm kia, lấy một chút dung dịch vệ sinh thoa đều lên, cậu kéo hai ánh hoa ra, day nhẹ âʍ ѵậŧ một chút, nhưng chỉ dừng lại ở đó liền đem nước rửa sạch.

•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•

Sáng hôm sau

Cô còn đang ngủ thì cảm thấy cả người bị vật nặng đè lên, cảm giác hai bầu ngực đang bị nắm giữ, mà hoa huyệt kia dường như bị người ta liếʍ láp.

Cô hơi vặn vẹo người, vô thức mở rộng chân, cái lưỡi thô ráp ấm nóng kia như đang quét sạch hoa huyệt cô, thi thoảng lại mυ'ŧ mạnh lấy âʍ ѵậŧ.

Cậu biết cô đã tỉnh dậy nên càng ra sức liếʍ láp, cảm nhận cả người cô sẽ run rẩy mỗi khi cậu cắn nhẹ âʍ ѵậŧ nhỏ kia, dâʍ ɖị©ɧ theo đó tiết ra càng nhiều hơn.

Cô dụi dụi mắt, khẽ mở miệng: - Ưʍ... Tuấn Hải...

- Còn sớm mà, sao không ngủ tiếp?

Cô liếc cậu, không phải tại cậu mà cô mới thức sao? Cậu cười nham nhở, bật dậy đem côn ŧᏂịŧ đã sớm sưng trướng kia đặt trước hoa huyệt, vốn định vùi vào thật sâu trong cô thì cô lại nhanh chóng kẹp chặt chân, hoảng loạn lui mình đến góc giường

- Tuấn Hải, hôm nay không làm được không?

Cậu nghi hoặc hỏi: - Sao thế? Em không thích sao?

Cô lắc đầu: - Không phải, chỉ là chỗ đó...có chút đau.

Cậu thầm nghĩ, có phải đêm qua làm hơi mạnh không? Khiến cô vừa thấy cậu muốn đút côn ŧᏂịŧ vào đã mặt mũi trắng bệch?

- Xin lỗi Điền Điền, đều tại anh, hôm nay chúng ta không làm.

Cô nghe cậu nói như vậy trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường, nhẹ nhàng gật đầu, rồi thản nhiên tiến về phòng tắm mà không để ý đến cậu đang toát mồ hôi vì côn ŧᏂịŧ sưng cứng mà không được làm, hiện tại chỉ có thể tự mình làm cho nó xuất ra.

Cô đánh răng rửa mặt xong, tắm qua một chút lại thấy cậu đi vào.

- Điền Điền...giúp anh một chút được không?

- Sao cơ?

Cô nhìn trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi, lại nhìn xuống côn ŧᏂịŧ sưng to kia, cũng hiểu được đôi chút. Nhưng mà hiện tại hoa huyệt cô đau như vậy, làm sao có thể...

- Nhưng mà...Tuấn Hải...

- Em không phải còn đến hai cái miệng nhỏ sao? Có thể giúp anh không?

Hai cái miệng nhỏ? Cô hơi ngây người...ý cậu là miệng và...?

- Cái đó...

Cô ấp úng, cô chưa từng làm chuyện đó ở chỗ kia, hiện tại mà làm...chẳng phải sẽ đau chết cô sao? Không được không được.

Hết cách, cô kéo cậu đến, bản thân ngồi xuống ghế, miệng cô vừa vặn ngang với côn ŧᏂịŧ cậu, đưa tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ một chút, cô mở miệng ngậm lấy, chậm chạp nuốt vào nhả ra, thi thoảng liếʍ một vòng trên qυყ đầυ.

Nuốt vào nhả ra đến mỏi hết miệng cậu vẫn chưa chịu xuất ra, cô ngửa cổ, bất mãn cau mày

- Sao anh còn chưa xuất?

Cậu không nói không rằng, đem côn ŧᏂịŧ vùi vào miệng cô, tay cậu đưa ra sau giữ lấy đầu cô sau đó chuyển hông, liên tục ra vào trong miệng cô. Côn ŧᏂịŧ to lớn ra vào liên tục khiến cô không kịp nuốt nước bọt, một chút nước chảy xuống dọc khóe miệng cô, mà cậu vẫn không ngừng ra vào, mỗi lần tiến vào đều như đâm đến cổ họng cô mới chịu ngừng.

Cô hơi khó thở, khóe mắt bắt đầu ướt, tay nắm thành quyền, vừa đánh vừa đẩy cậu. Cậu ra vào thêm một lát rồi khom người, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng toàn bộ bắn vào miệng cô. Rồi chậm chạp rút ra. Nhìn cô bò xuống sàn nhà ho sặc sụa, cảm giác áy náy lại nổi lên, cậu ngồi xuống, vuốt vuốt lưng cô. Đợi cô trở lại bình thường rồi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng.

•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•

Dọn dẹp bàn ăn xong cô xách balo lên, vừa định đi lại bị cậu kéo lại. Cô nhướng mày

- Sao vậy?

Cậu cười nham hiểm, lấy thứ gì đó từ trong túi ra. Cô tò mò

- Thứ gì vậy?

- Quà cho em.

Cậu đưa lên trước mặt cô, lúc này cô mới nhìn rõ nó là một cái trứng rung loại điều khiển rời, cô lùi lại vài bước, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng.

- Loại tốt nhất đó, em nhất định sẽ thích.

- A...cái đó...em không cần.

Cô cười trừ, xua xua tay, cậu ta chắc sẽ không bắt cô mang nó đi học đâu nhỉ?

- Đừng phụ lòng anh...ngoan...đến đây.

Cô vẫn đứng yên một chỗ, cậu thấy vậy liền bế thốc cô đặt lên bàn ăn, bàn tay nhanh chóng đem qυầи ɭóŧ cô kéo sang một bên rồi lập tức nhét cái trứng rung kia vào, sau đó lại cẩn thận kéo qυầи ɭóŧ ngay ngắn cho cô.

- Em tốt nhất đừng lấy ra...nếu không...

Câu bỏ dở câu nói, ánh mắt đe dọa cùng cảnh cáo nhìn cô, cô bất giác rùng mình, vô thức gật đầu.

•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•

Khó khăn bước vào lớp, cô cố tỏ ra bản thân bình thường như mọi ngày nhưng cái trứng rung kia dường như không cho phép. Mặc dù chưa khởi động nhưng việc nó ở bên trong hoa huyệt, cọ xát vào thành hoa huyệt cũng đủ dày vò cô.

Nhẹ nhàng ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nhìn sang Tuấn Hải, cậu ta vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ như thường ngày, thấy cô nhìn còn cố ý nhoẻn miệng cười.

Cô thở dài quay đi, bỗng nghe có tiếng ai đó gọi mình, đảo mắt một lượt cô thấy Châu Thừa Lâm đứng ở cửa lớp, đang hướng mắt về phía cô.

Cô khóc ròng trong lòng, chậm chạp bước ra, hôm nay không có tiết của anh, vậy chắc chắn anh đến để đưa bài tập gì đó cho cô, cô không muốn nhận chút nào nhưng lại không dám cự tuyệt.

- Chào thầy ạ.

Cô cúi đầu, cố nặn ra một nụ cười với anh, anh đưa một xấp giấy đặt trong bao nhựa cùng với vài cuốn sách dày cộp cho cô. Cô nhận lấy, vừa định cúi đầu cảm ơn thì trứng rung trong hoa huyệt bất ngờ rung mạnh, cô giật thót người, hai chân kẹp chặt lại, khó nhọc quay lại trừng mắt nhìn Tuấn Hải, nhưng cậu ta lại trưng ra vẻ mặt vô tội khiến cô tức đỏ mắt.

Cô quay người, cúi đầu với Châu Thừa Lâm, giọng nói run run

- Thầy Lâm, cái này...cảm ơn thầy...nếu...nếu không còn việc gì vậy em...em vào lớp đây.

- Khoan đã, sau khi tan học em xuống phòng tôi một lát đi, tôi có một số việc cần nói.

- Dạ.

•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•_•

Cô ra sức kẹp chặt hai chân, cái trứng rung đáng ghét kia đang khuấy động hết cả hoa huyệt cô, thật sự chỉ muốn đem nó ném đi thật xa. Đã vậy còn phải nhìn gương mặt lạnh như băng của Châu Thừa Lâm, quả thật là sống dở chết dở.

- Thầy Lâm, thầy có việc gì ạ?

Từ lúc cô đến đã hơn mười phút, thế mà người nào đó chẳng hề để ý, vẫn vùi đầu hí hoáy viết gì đó. Lúc này nghe cô hỏi mới ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cô một lượt, khiến cô bỗng dưng không rét mà run.

- Hôm đó em vốn không ngủ trong lớp.

Anh dõng dạc nói, cô cứng đờ cả người, việc này...tại sao anh lại nói đến việc này? Hơn nữa câu nói này có ý gì? Cô lo lắng, có phải anh đã biết được gì hay không? Mặc dù trong lòng lo sợ nhưng cô vẫn thản nhiên nhoẻn miệng cười, cố tình giả ngơ.

- Thầy nói gì vậy ạ? Em hôm đó hơi mệt nên mới ngủ trong lớp. Thầy không tin sao?

Anh nhếch môi cười, lấy điện thoại ra.

- Khi ấy tôi đã tin em, nhưng hiện tại tôi chỉ tin vào mắt mình.

Nói rồi anh đưa điện thoại cho cô, trong điện thoại hiện lên hình ảnh một cặp nam nữ đang làm chuyện kia, mà cặp nam nữ ấy chính là cô và Tuấn Hải. Cô sững sờ, tay nắm chặt điện thoại, run rẩy cắn môi, không biết nên nói gì.

- Phim hay chứ? Hình ảnh thật rõ đúng không? Hình như đó là em và Tuấn Hải thì phải.

Anh nhìn vẻ mặt cô vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, bỗng nhiên bật cười, bước đến ôm cô từ phía sau, ghé miệng sát tai cô, giọng nói mang vẻ giễu cợt

- Hôm đó vốn định quay lại cảnh lớp làm bài kiểm tra, xem có ai dùng tài liệu không, đến lúc về lại để quên điện thoại, không nghĩ đến mình lại có thể xem một đoạn phim hay đến như vậy.

- Thầy muốn gì?

Cô đặt điện thoại lên bàn, chờ đợi câu trả lời.

Một giây...hai giây...ba giây... Một phút...hai phút... Vẫn không có câu trả lời, cô hơi quay người liền bị người phía sau giữ lại, hơi thở đàn ông nóng bỏng phả vào gáy cô

- Muốn em. Muốn cùng em làm chuyện đó.

Cô đã sớm đoán được anh sẽ nói vậy nhưng đến khi anh thật sự nói ra, cô cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng bản thân chỉ có thể chấp nhận.

- Được. Em...đồng ý.

- Không phải một lần...mà là một đời.

Anh vừa nói vừa cắn nhẹ vành tai cô, cảm nhận được cả người cô đang run rẩy. Cô đang sợ anh sao? Phải...anh muốn cô phải sợ anh...muốn cô một hai đều nghe lời anh...cả một đời phải làm theo ý anh.

Một đời?

Vu Điền Điền suýt nữa bật cười thành tiếng, lại là một đời? Đàn ông thích cùng cô làm chuyện đó cả một đời ư?