"Đẹp quá." Dương Tương Truyên nhìn từng người rời đi, phi tần nối tiếp nhau lướt qua, vì quá đẹp khiến nàng phải thốt lên. Hậu cung phi tần ai cũng đều xinh đẹp cả, hoàng đế đáng tiếc ra đi quá sớm.
Người đi qua, Dương Tương Truyên không nhịn được nhìn theo phía sau bóng lưng, cung phục màu trắng thêu mẫu đơn màu đỏ thật sự rất hài hoà. Nếu người mặc là quận chúa, có lẽ sẽ đẹp hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc quận chúa sẽ không mặc cung phục bạch sắc, dáng dấp của nàng thật tình mà nói ít người có thể đem so cùng, đôi khi không cần cung phục cao quý, một cái y phục thường mặc trên người nàng cũng sẽ có cảm thụ khác.
Đôi lúc nàng thật muốn thử nó một lần, nhưng nghĩ lại những bộ y phục rườm rà chấm đất quả thật không phù hợp với mình. Thay vì vậy ngắm quận chúa tốt hơn.
Hai từ vừa trên miệng Dương Tương Truyên đập thẳng vào tai Liêu Đan Thiệp đang đi đến rõ mồn một, theo tầm nhìn của Dương Tương Truyên, Liêu Đan Thiệp cũng đưa mắt nhìn theo, là một bóng lưng bạch sắc, người đã đi qua một đoạn xa, thế nhưng vẫn còn trông theo, là đẹp đến mức nào vậy? Mình không bằng nữ nhân đó sao? Không đáng để được Dương Tương Truyên tán thưởng sao?
Nghĩ tới, Liêu Đan Thiệp không tức giận, mà thấy uỷ khuất, lần đầu tiên suốt hai mươi mấy năm qua có cảm giác thua kém đến phát cay mắt.
Liêu Đan Thiệp không nói tiếng nào, khoé mắt ươn ướt, bước qua Dương Tương Truyên như người vô hình.
Người vừa lướt qua, Dương Tương Truyên mới hốt hoảng nhận ra là Đan Thiệp. Trong lòng trách móc, thật uổng công mình đứng đợi, nàng lại chẳng thèm nói tiếng nào đã bỏ đi luôn một mạch.
Dương Tương Truyên ngoài than thở thì không làm gì khác được, đành phải lẻo đẻo theo sau liễn về Nguyên Viên cung.
"Quận chúa uống hơi nhiều, ngươi lại chọc giận người." Dìu quận chúa vào trong phòng, lúc bước ra Hoàng Y Tịnh liền khiển trách Dương Tương Truyên. Ngoài khiến quận chúa buồn thì dường như Dương Tương Truyên chẳng thể làm chuyện gì khác thì phải, quận chúa đã vì ngươi chịu không ít tổn thương trong lòng, kể cả bây giờ vẫn còn, nhưng ngươi vô tư đến vô tâm không hay biết, đúng thật là...đồ ngốc.
"Ta đã đem đặt sẵn trà gừng giải rượu vào trong rồi, lát nữa ngươi đem chậu nước vào giúp người rửa chân là được." Hoàng Y Tịnh thở dài bất lực, chẳng thèm muốn nói thêm, thôi thì để nàng ngộ ra sẽ tốt hơn.
Dương Tương Truyên gật đầu, rồi theo lời Y Tịnh lấy chậu nước đem vào trong phòng.
Bước vào trong, nhìn đến đã thấy nàng nằm nghỉ trên giường, y phục cũng đã thay ra hoàn tất. Nàng hôm nay uống nhiều làm sao mà mình không biết được, tuy rằng đứng ở xa nhưng bao nhiêu rượu được cho vào miệng mình đều nắm rõ.
Vẫn là không nghĩ tới Đan Thiệp tại sao uống nhiều như thế. Trong trí nhớ của mình, rõ ràng chưa từng thấy nàng ấy uống rượu.
Dương Tương Truyên chậm rãi bước đến gần Liêu Đan Thiệp xem xét, có lẽ rượu đã ít nhiều phát tác trên thân thể rồi, không biết uống còn cố chấp uống nhiều như thế.
"Quận chúa, uống một ít trà, ngâm chân rồi hẳn ngủ." Không còn cách khác Dương Tương Truyên phải ngồi xuống giường lay động Liêu Đan Thiệp.
Lay động một hồi vẫn không có kết quả, tưởng Liêu Đan Thiệp đã ngủ, Dương Tương Truyên dần bỏ cuộc, nhưng chỉ vừa lúc đưa tay rời đi, không ngờ Liêu Đan Thiệp từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền, tay còn chống xuống giường ngồi thẳng người dậy, khiến Dương Tương Truyên một phen bất ngờ, mở to mắt trân trân nhìn nàng.
Đầu óc Liêu Đan Thiệp vốn còn rất tỉnh táo, làm sao không nhận thấy ánh mắt bất ngờ thái quá của người trước mặt, không biết bộ dạng của mình thế nào để người ta kinh ngạc như thế: "Như thế nào? Ta xấu xí lắm sao?"
Bỏ qua bất ngờ vừa rồi, Dương Tương Truyên vội lắc đầu: "Ta tưởng quận chúa say nên đã ngủ, khi quận chúa tự ngồi dậy khiến ta có chút ngạc nhiên không tránh khỏi."
"Ngươi vào đây làm gì?" Liêu Đan Thiệp có bực dọc trong lòng chưa tan, đến bây giờ vẫn chưa biết một chút hình dạng ngọt ngào nào từ Dương Tương Truyên, có phải năng lực của mình quá kém?
"Ta vào đây vì muốn quận chúa uống cái này." Dương Tương Truyên nói vừa đồng thời đến cầm lấy tách trà gừng đã nguội đặt trên bàn rồi quay lại đưa đến cho Liêu Đan Thiệp.
Liêu Đan Thiệp không nhận, có chút hụt hẫng, ánh mắt có men say, quay sang nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh, hỏi một câu khiến nàng mơ hồ: "Ta không xinh đẹp sao?"
Dương Tương Truyên có chút ngơ ra, không hiểu vì sao quận chúa có thể hỏi mình câu này được, chẳng phải đã quá rõ ràng sao, không phải là đẹp, mà là rất rất đẹp, một câu nghe rất dư thừa.
Còn chưa kịp trả lời, chuyện kế tiếp xảy ra khiến Dương Tương Truyên tròn mắt hốt hoảng rồi đến lo sợ, tách trà trên tay đã bay thẳng xuống đất, nước đổ ra hết ở trên sàn.
Vì không có câu trả lời, Liêu Đan Thiệp không kiềm được, thẳng tay bát bỏ tách trà trên tay Dương Tương Truyên xuống đất.
Hơi thở dồn dập, ánh mắt nàng chăm chăm nhìn khiến Dương Tương Truyên cũng rối theo, miệng lắp bắp đáp: "Nàng là người xinh đẹp nhất trong lòng ta."
"Thế sao lúc nãy ngươi lại khen người khác!?" Trong mắt Liêu Đan Thiệp đầy tia lửa giận, ánh nhìn như thể đang trừng phạt tinh thần người đối diện.
"Ta không có." Dương Tương Truyên sống chết lắc đầu chối bỏ. Rõ ràng mình chưa từng khen ngợi ai khác ngoài quận chúa cả, rồi bất chợt nhận ra một chuyện ấn tượng lúc nãy, mới vội giải thích: "Lúc nãy ta chỉ khen y phục đẹp, một bộ y phục bạch sắc thêu hoa màu đỏ."
Hai tay Liêu Đan Thiệp níu lấy cổ áo Dương Tương Truyên, cả người nhào đến trước, thân người đều ở trong lòng người ta.
"Y phục đẹp? Ta không hơn một cái y phục sao? Không đủ để hấp dẫn ngươi sao?" Ánh mắt Liêu Đan Thiệp vì men say mà chứa đầy mê tình, mượn men rượu từng câu từng chữ khiến người ta say mê theo.
Liêu Đan Thiệp nối tiếp câu hỏi, khiến Dương Tương Truyên không kịp trả lời:
"Trừ lần đó, ngươi không chủ động ôm ta được sao?"
Liêu Đan Thiệp không chần chờ, cởi luôn y phục của mình xuống, da thịt trắng nõn phơi bày hết ra ngoài.
Khoảng cách quá gần, Liêu Đan Thiệp ở trong lòng mình hành động, những thứ quyến rũ tâm can in vào mắt khiến tim Dương Tương Truyên đập loạn xạ, vặn mãi mới thốt ra mấy từ trong miệng: "Ta sợ...sợ quận chúa không cho phép."
Mặt mày Liêu Đan Thiệp càng lúc càng ửng đỏ, thanh giọng đã dần không còn thanh thoát mà thay vào đó từng chữ được kéo dài, trở thành đứt quãng: "Ta không cho phép, ngươi liền rút lui sao? Ngươi định để ta chờ ngươi đến lúc thành lão bà bà luôn sao?"
"Quận chúa say rồi. Như thế sẽ dễ cảm lạnh hơn." Dương Tương Truyên nuốt xuống nước bọt, cảm thấy cả người nóng ran nhưng miệng vẫn cố gắng đem lời có chút không thật lòng nói ra.
"Ta không say!" Liêu Đan Thiệp phẫn nộ nhấn mạnh, càng tiến sát Dương Tương Truyên hơn, tìm đến đem tay Dương Tương Truyên đặt lên thứ mềm mại trước ngực mình, cánh môi đỏ tươi hé mở thì thầm, "Ngươi không muốn thử sao?"
"Ta...ta..." Dương Tương Truyên giống như khó thở, cứ hít thở sâu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn tay mình đang đặt lên thứ vô cùng mềm mại. Đều là tương tự nữ nhân, nhưng sao xúc cảm chạm đến lại xa lạ như thế.
"Ngươi đúng là kẻ nhác gan! Ta không cho phép ngươi càng phải lấn át, chẳng lẽ nữ nhân nhà người ta gật đầu đáp ứng mất mặt như thế sao?" Liêu Đan Thiệp ôm lấy cổ Dương Tương Truyên, miệng nhỏ chu lên nói, gương mặt đầy uỷ khuất, cả người mềm nhũn tựa vào.
"Nhưng phải làm thế nào?" Dương Tương Truyên ôm mỹ nhân thế nhưng lại trước mắt lại mù mịt như sương sớm, không phải chưa từng đọc qua xuân cung đồ, nhưng hiện tại lại quên sạch, đầu óc trống rỗng đến kì quặc.
Liêu Đan Thiệp ngã người ra sau, kéo theo Dương Tương Truyên ngã theo trên người mình, ngón tay chạm trên môi nàng, cười mị hoặc: "Đã có ai nói ngươi ngốc chưa? Rõ ràng bình thường thông minh không ai bằng cơ mà."
Dương Tương Truyên lại nuốt xuống một ít nuốt bọt, hít một hơi sâu, giống như bản năng trỗi dậy, cuối xuống hôn lên cánh môi vừa cười mê hoặc tâm can mình.
Liêu Đan Thiệp hài lòng, tay bên dưới kéo tay Dương Tương Truyên thẳng xuống tư mật của mình.
Ta cam đoan hôm nay sẽ mê hoặc nhà ngươi cho bằng được, lần này mất giá, nhưng lần sau sẽ không để mất giá như thế.