Thổ Phỉ

Chương 117

Trời vừa tối, trong gia trang mọi người đều dùng bữa hoàn tất, Dạ Vi Tước cũng không ngoại lệ.

"Vi Tước cô nương thật sự nằm ngoài những gì ta tưởng tượng, càng chứng minh suy đoán của ta không sai." Hà Nguyệt Chiêu đột nhiên nói, khiến vẻ mặt Dạ Vi Tước có chút khó hiểu buộc phải mở miệng hỏi.

"Suy đoán? Là chuyện gì vậy?"

"Ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện. Vi Tước cô nương xuất thân là thiên kim từ gia môn quyền thế có đúng không? Suy đoán của ta không sai chứ?" Hà Nguyệt Chiêu cố tỏ vẻ tò mò hồng muốn người trước mặt tiết lộ một ít danh phận của mình, Vi Tước thật sự rất ít nói, lại rất giữ kẻ, mình lại rất hiếu kì về nàng.

"Nguyệt Chiêu tiểu thư sao lại để bụng những chuyện này." Lời Dạ Vi Tước không có ý hỏi chỉ có ý muốn Hà Nguyệt Chiêu mau quên đi. Nói về thân thế nàng cũng không biết phải nói ra làm sao, bản thân cũng không thể nào đi nói điều hư dối.

Hà Nguyệt Chiêu vốn là người thân thiện, sống thoải mái không theo khuôn mẫu nào, chỉ đơn giản có điều thắc mắc liền tự nhiên mà hỏi, không hề để ý đến những chuyện khác.

"Thế nào vẫn cảm thấy cô nương rất kì lạ." Nàng làm cho mình đi từ ngỡ ngàng này đến ngạc nhiên khác, hôm nay tận mắt chứng kiến hết thải mọi cử chỉ, nâng tay nhấc chân đều nhẹ nhàng từ tốn, cung cách khi dùng bữa thật chậm rãi, thật điềm đạm, đến mức khiến cho người ta có cảm giác không đủ kiên nhẫn để nhìn, làm sao mà không bất chấp tò mò cho được.

Ngươi mà biết được thân phận thật sự của người có khi đã té ngửa rồi. Tố Nhi âm thầm liếc nhìn Hà Nguyệt Chiêu ra vẻ.

"Ta chỉ là một người bình thường mà thôi chẳng qua hơn người khác một chút, Nguyệt Chiêu cô nương đừng nên để tâm, quả thật hôm nay đường đột đến thật sự rất e ngại, còn phải khiến tiểu thư phải bận tâm."

Dạ Vi Tước không còn cách nào khác đành phải trả lời cho Hà Nguyệt Chiêu, cố cho việc không thành thật của mình đến mức thấp nhất.

"Vi Tước cô nương đến khiến không khí Tiền gia trang trở nên nhộn nhịp hơn thường ngày. Cũng là trước kia ta ngỏ ý mời, lần này đến xem như Nguyệt Chiêu có mặt mũi, nếu cô nương không đến ta liền ghi nhớ một vị cô nương xinh đẹp hứa suông."

Dạ Vi Tước bật cười trước lời nói của Hà Nguyệt Chiêu.

"Nơi này hoang sơ cảm giác mọi thứ đều rất tốt, có thể quên đi một ít phiền não trong đầu." Dạ Vi Tước nhìn bầu trời, chỉ là khuôn miệng buân huơ nói, nhưng bản thân lại tự động nhạy cảm nghĩ đến thứ không nên nghĩ, người không nên nhớ, quên mất trong lòng đang phải cố trói buộc cảm giác chính mình.

"Bên ngoài người dân buôn bán tấp nập rất đông vui. Vi Tước có muốn ra ngoài không?" Hà Nguyệt Chiêu lân la bên cạnh dò hỏi.

Dạ Vi Tước không trả lời ngay, ánh mắt thoáng dừng nhìn Hà Nguyệt Chiêu, trong lòng có chút không muốn, ồn ào đông đúc cả chen lấn chỉ nghe qua thôi đã khiến Dạ Vi Tước cảm thấy khổ sở, nhưng nghĩ lại, từ chối là việc rất vô lễ, nên vẫn chưa có trả lời.

"Không muốn sao?" Hà Nguyệt Chiêu vốn cao hơn Dạ Vi Tước nửa cái đầu, lúc hỏi thì khom người cuối đầu đến trước mặt Dạ Vi Tước khiến Dạ Vi Tước có chút giật mình phản ứng.

"Không phải là không muốn, chỉ là..." Dạ Vi Tước lấy lại bình tĩnh, có chút ngập ngừng phân vân khi nói. Chưa nói xong Hà Nguyệt Chiêu ở bên cạnh đã nói lớn.

"Dù sao đã đến đây rồi thì cũng nên đi thử, ta chắc chắn mọi thứ không giống với kinh thành, nhất định sẽ không khiến Vi Tước hối hận." Hà Nguyệt Chiêu chỉ đơn giản nghĩ Dạ Vi Tước nhàm chán với sự xa hoa của kinh thành, kinh thành lúc nào cũng đông như lễ hội, có lẽ Vi Tước đã quá quen với việc như thế.

Trấn nhỏ này tuy rằng mở bán vào buổi tối nhưng những thứ bày bán đều là những thứ đơn giản, vừa rẻ vừa dễ mua.

Dạ Vi Tước rốt cuộc hơi cười gật đầu đáp ứng.

Hà Nguyệt Chiêu không ngần ngại, đưa tay nắm lấy bàn tay Dạ Vi Tước kéo đi. Hành động nắm tay thân mật của Hà Nguyệt Chiêu khiến Dạ Vi Tước lập tức giật mình, đôi mắt hiện rõ hoảng hốt, khuôn miệng chỉ mở to không nói được lời nào, đã phải theo đà kéo mà chân theo.

Rời khỏi đại môn một đoạn, Hà Nguyệt Chiêu mới nhận ra vừa rồi mình làm cái gì, tuy đã nhận ra đang giữ tay người phía sau nhưng không nỡ buông.

Biết là Hà Nguyệt Chiêu thân thiện có ý tốt, Dạ Vi Tước mới cảm thấy khó xử, cũng thấy không thoải mái, tay có ý muốn rút lại nhưng may mắn vừa lúc Hà Nguyệt Chiêu đã buông ra trước, khiến Dạ Vi Tước thở ra nhẹ nhõm.

Hà Nguyệt Chiêu giả vờ ho khan, bàn tay vừa rồi mất kiểm soát liền chỉ thẳng về trước, cho mọi thứ trở nên thật tự nhiên.

"Phía trước đã đến rồi."

So với những gì trên đường đi đến trấn, lúc thấy được Tiền gia trang, nàng mới biết, Tiền gia trang lớn nhất ở trấn này. Đối với người dân trong trấn, người ở trong gia trang rất được tôn quý.

Cùng lúc trước mắt đã là ngã rẽ.

"Nơi này không như ta nghĩ trước đó." Nhìn những gì phơi bày trước mặt, Dạ Vi Tước có chút thích thú, hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ lúc nãy, người sẽ tấp nập, lời nói sẽ rất ồn ào, người sẽ chen chúc nhau mua bán.

Nhưng phía trước chỉ lưa thưa vài gian hàng từ lớn đến nhỏ, người không ít cũng không đông, không khí vui vẻ nhưng không hề ồn ào phô trương, cảm giác mọi thứ thật sự rất giản dị như bề ngoài thanh bình của trấn.

"Mọi người ở đây đều sống rất đơn giản, mua bán cũng rất bình đạm, có khi mua đồ đều là trao đổi với nhau, không dùng đến bạc." Hà Nguyệt Chiêu giải thích.

"Phía trước rất đông người." Dạ Vi Tước hướng ánh mắt đến gian hàng bên đường, người đứng nhiều nên che khuất cả người bán, không thể thấy được là bán thứ gì, nhìn một lượt thì gian hàng này là đông nhất, chắc sẽ là vật rất thu hút.

"Chúng ta đến đó đi."

Hà Nguyệt Chiêu vừa nói xong, phía sau ở giữa đường có một nam nhân trung niên gánh trên vai hai giỏ đựng to còn bốc hơi nóng, lấn át cả đường đi. Hà Nguyệt Chiêu vội vàng kéo người bên cạnh sát vào người mình, tránh đường cho y qua.

Cung Sa ở một bên có chút cả kinh, mình chỉ vừa định dùng lời gọi nương nương nhưng nàng đã hành động tay nhanh hơn cả mình, nương nương vốn không thích người khác chạm vào mình như thế bao giờ, vừa rồi quan sát người còn nhíu mày nhăn mặt. Từ lâu nương nương đã có lệ, vốn không muốn người khác tự tiện chạm vào người mình, giống như một loại cảm giác khiến người rất khó chịu, vì vậy mà ngay cả cung tỳ như mình và Lạc Mạn nếu không phải việc thường lệ cũng không dám tùy tiện với người.

Hà Nguyệt Chiêu thật rất tốt bụng, đều là giúp đỡ nương nương, nhưng Hà Nguyệt Chiêu làm nhiều hành động đối với nương nương hình như đã đi quá xa rồi, có hay không là thêm một người như Kỳ Tử Nhạc xuất hiện?

Dạ Vi Tước mau chóng nói lời đa tạ nho nhỏ, rời khỏi chỗ Hà Nguyệt Chiêu tiến lên phía trước gian hàng.

Đến gần hơn, người mua xong hài lòng rời khỏi, gian hàng thưa hơn, mới thấy được những vật được bày bán trên bàn gỗ, thì ra là vòng tay, từ bằng dây cho đến bằng ngọc đều có đủ loại đủ màu sắc, vô cùng đẹp mắt, thảo nào lại buôn bán đông đúc như vậy.

"Bà bà mau lấy cho con cái này."

Bất chợt nghe giọng Hà Nguyệt Chiêu vang lên, Dạ Vi Tước lần này đã kịp lúc phản ứng bất ngờ trong mắt, mới đó mà nàng đã chọn mua luôn rồi.

"Vi Tước, thấy có đẹp không?" Mua xong cái vòng bằng ngọc, Hà Nguyệt Chiêu vui vẻ đưa lên trước.

Dạ Vi Tước nhìn nhìn rồi gật đầu tán thưởng: "Rất đẹp."

"Vậy ta tặng cho cô nương." Hà Nguyệt Chiêu nói, có ý định muốn mang vào tay Dạ Vi Tước, nghĩ sao thì làm vậy, nhắm mắt làm liều một phen, bắt lấy cổ tay của Dạ Vi Tước.

Cầm lên mới phát hiện, tay người trước mặt còn có một chiếc vòng bằng chỉ màu đỏ.

"Ta có thể thay thế nó không?" Hà Nguyệt Chiêu thử hỏi.

"Nguyệt Chiêu tiểu thư, không được!" Dạ Vi Tước lắc đầu vội vàng nói, tay phải tự giữ lấy cổ tay mình, như sợ Hà Nguyệt Chiêu sẽ tháo vòng tay của mình ra. Hành động cùng lời quá khích của mình vừa nói ra khiến Dạ Vi Tước vừa ái náy vừa cảm thấy khó xử.

Phía Hà Nguyệt Chiêu, lần đầu thấy Vi Tước phản ứng mạnh khiến cho nàng không khỏi hốt hoảng, thức thời nhận ra mình quá mức tự tiện. Sao Hà Nguyệt Chiêu lại hành động vô ý vô thức như vậy, thật đáng xấu hổ, Hà Nguyệt Chiêu âm thầm mắng bản thân một trận.

"Ta xin lỗi, thật ngại quá!"

Dạ Vi Tước lắc đầu: "Cứ đưa nó cho ta."

Hà Nguyệt Chiêu có chút lúng túng đưa cho Dạ Vi Tước, bình thường trình độ tự tin ăn nói của mình rất tốt, hôm nay chỉ mới một lúc đã thành ra như vậy.

Mặt khác, ở giữa đường có một thân lam y màu nhạt vừa hối hả chạy đến, khoảnh khắc nữ nhân mà mình tìm kiếm đến hoá điên lại được người ta ôm kéo vào trong, đôi chân rã rời khựng lại, như bị chôn tại chỗ, cái mím môi thật gượng gạo, gương mặt đầm đìa mồ hôi đờ ra không chút biểu tình, mệt nhọc hít lấy từng ngụm khí.

Linh cảm không tốt, linh cảm của mình không bao giờ sai.

Nàng đứng ở giữa đường, bất động tại nơi đó thật lâu, ánh mắt chỉ chăm chăm một hướng, khiến cho kẻ qua đường đều phải ngoái đầu nhìn lại.

Cuối thấp đầu, tự lau đi một ít mồ hôi trên thái dương vừa tươm ra, cuối cùng Kỳ Tử Nhạc cũng rời bỏ đường lớn.