Thổ Phỉ

Chương 60

Trên hai tay Kỳ Tử Nhạc ôm lấy một vật lớn được bao phủ bằng vải, không biết là gì nhưng lại bao rất kỉ bước vào phòng của Dạ Vi Tước.

Dạ Vi Tước thấy Kỳ Tử Nhạc bước vào còn vác theo một vật lớn, thân người như vậy nhưng có thể mang trên người vật lớn như vậy, Dạ Vi Tước hơi hốt hoảng vội hỏi, "Sao lại mang vật lớn đến như vậy trên người, còn mang đến đây?"

Tuy hỏi nhưng nàng sớm đã đoán được phần nào, nhìn sơ nếu đoán không nhầm nhất định là một huyền cầm.

"Là đàn tranh...ta thấy nó đặc biệt nên mới mang đến cho nàng." Kỳ Tử Nhạc cười tít mắt, để đàn lên trên bàn ở giữa phòng.

"Ở đây ta có rồi, sao lại mang đến đây!?" Dạ Vi Tước nhìn huyền cầm của mình đặt ở một góc mới nói. Đàn của nàng tính ra cũng đã dùng rất lâu rồi, là năm xưa được triều nhà Hán tiến cống cho Đại Liêu, sau đó được ban tặng đến Kim Ninh. Người am hiểu cầm vừa nhìn liền sẽ biết được đàn quý cỡ nào, nàng lúc đó vừa nhìn thấy liền không rời mắt được, rất nhiều đàn tranh quý hiếm nhưng đều không bằng nó, nàng liền dùng đến bây giờ không có đổi.

Kỳ Tử Nhạc như nhớ ra gì đó, gương mặt lập tức chùn xuống, vội vàng nhìn đàn tranh được đặt ở gần đó, dù không am hiểu chút gì về cầm nhưng nhìn bề ngoài cũng đủ biết nó cao quý đến cỡ nào. Cây cầm ngọc này rất đẹp còn tạo ra cả ánh quang, tất cả đều làm từ ngọc quý được chạm tỉ mỉ tinh tế, đem đàn của nàng so ra nhất định thua rất xa, nàng thế lại quên mất mà mang đàn của mình đến đây.

"Sao tự nhiên lại mang đến cho ta..." Dạ Vi Tước thật lòng nói, nhưng bất quá nhìn khuôn mặt kia ủ rủ xuống sắc vẫn là không nở, liền dừng lời ở đó.

"Ta biết nó nhất định không bằng đàn của nàng đang dùng, nhưng..." Kỳ Tử Nhạc lúc này mới cảm thấy có hối hận. Nàng không kịp nhớ đến đàn ngọc của Hoàng hậu đẹp đến như vậy, vật như vậy có lẽ vô giá tìm không ra đối thủ. Chỉ là đàn tranh của nàng là do nương tặng, bà nói nó rất quý nên nàng liền mang đến đây, nhưng bây giờ nhìn lại rõ ràng chưa so đo đã phân được thắng bại rồi.

Dạ Vi Tước nhìn biểu hiện của nàng, rồi lại thấy đôi tay đang mở lớp vải bao bọc bên ngoài dừng lại, mở hết nút thắt rồi nhưng lại không mở tiếp mà còn có ý định đóng lại.

Dạ Vi Tước nhanh chóng đưa tay ngăn cản, nàng thừa nhận mình mềm lòng, mang đến đây đã không dễ dàng, muốn nàng mang về chẳng phải quá tàn nhẫn sao.

Dạ Vi Tước muốn mở ra nhưng Kỳ Tử Nhạc lại cầm rất chắc quyết không cho Dạ Vi Tước mở.

Kỳ Tử Nhạc vừa bầu chặt tấm vải vừa lắc đầu, "Không được! Ta đổi ý rồi không cho nữa, đàn của nàng rất tốt vẫn còn dùng được, đàn này không thể sánh được, nếu dùng nó âm thanh sẽ không hay đâu, Tước nhi mau bỏ ra..."

"Quà đã tặng sao lấy lại được?" Dạ Vi Tước khẽ cười nói. Đàn sẽ có rất nhiều loại, sẽ có những loại vô giá, nhưng nói sao vẫn phải tùy vào người gảy.

"Nhưng bây giờ ta hối hận rồi! Không tặng cho nàng nữa..." Kỳ Tử Nhạc ngồi ở trên ghế bĩu môi nói, đầu tựa lên đàn hai tay cũng ôm khư khư lấy nó, khuôn mặt vô cùng đáng thương, "Ta nhất định tìm một cổ đàn tốt hơn cầm ngọc của nàng!"

Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc rồi thở dài lắc đầu, "Tìm ở đâu một cổ đàn tốt hơn?"

"Ta nhất định sẽ tìm được mà...nàng phải tin ta chứ, ta..." Kỳ Tử Nhạc nhìn Dạ Vi Tước gật đầu chắc chắn, hiện tại tuy rằng không biết tìm ở đâu ra loại đàn quý hiếm hơn nó nhưng nàng sẽ tìm được mà.

"Nhưng ta lỡ thích cỗ đàn này rồi, không cần tìm nữa!" Dạ Vi Tước vừa nói vừa chạm vào đàn đặt ở trên bàn, "Trong phòng đặt thêm một cổ cầm cũng không sao."

Kỳ Tử Nhạc ngẩng đầu nhìn Dạ Vi Tước, khuôn mặt còn ngây ngốc nhìn nàng nói, "Nếu nó không được đẹp đẽ cao quý nàng sẽ không chê nó mà phải không?"

Thật ra đàn này chỉ làm bằng gỗ, tuy rằng gỗ tốt nhưng cũng không thể sánh bằng cầm ngọc được.

"Tử Nhạc...không phải cái gì cao quý đều tốt, mỗi vật đều sẽ có giá trị khác nhau, không thể đem bề ngoài ra nhận định được." Dạ Vi Tước cố giải thích. Thực thì Kỳ Tử Nhạc có gì cao quý đẹp đẽ đều mang cho nàng nhưng quả thật ở hoàng cung này vốn dĩ không thiếu trân châu dị bảo.

Kỳ Tử Nhạc lúc này mới buông tay, bắt đầu cởi bỏ lớp vải kia, thân cầm liền lộ ra bên ngoài, nhìn chung quả thật cầm không có gì nổi bật với nhiều loại cầm bình thường khác. Là nương đem nó tặng cho nàng, còn nói là cầm này rất quý nhất định phải bảo quản thật kỉ, mà nàng một nút cũng không am hiểu về đàn, cầm liền như vô dụng trong tay nàng, chỉ có thể xem nó như một khúc gỗ không hơn kém. Nhìn đàn lại nghĩ đến Dạ Vi Tước, Dạ Vi Tước vốn là người am hiểu về cầm, nên liền mang nó đến, mà lại quên mất ở đây vốn đã có cầm ngọc rồi.

Dạ Vi Tước lướt qua thân đàn, gỗ này là loại gỗ tốt, gảy nhất định không tệ.

"Tuy rằng không bằng cầm ngọc nhưng nàng nhận rồi nhất định phải giúp ta hảo hảo bảo quản mới được đó." Kỳ Tử Nhạc hướng Dạ Vi Tước căn dặn.

Dạ Vi Tước mỉm cười, nhẹ giọng, "Ta biết rồi."

"Tước nhi nàng thật tài giỏi, có thể tinh thông nhiều thứ như vậy. Ta một chút cũng không hiểu biết, ngay cả dùng tiêu cũng không."

Cầm kì thư hoạ ngay cả dùng tiêu nàng ấy cũng biết, cái nào cũng thực giỏi, am hiểu hết tất cả mọi thứ. Nàng lại ngược lại, một chút cũng không hề biết, muốn cùng Tước nhi hoà một khúc nhưng ngay cả dùng tiêu nàng cũng không biết, đột nhiên nàng thấy mình thật vô dụng.

Lại nhớ đến Lâm Dương Nhiệm, nàng không muốn thừa nhận nhưng hắn thực sự tinh thông rất nhiều thứ, so ra hoàn toàn thua hắn, suy nghĩ như vậy liền khiến Kỳ Tử Nhạc chua xót. Rõ ràng hắn đang lăm le tia mắt đến hoàng hậu, nàng phải đem hoàng hậu giữ thật kĩ mới được.

"Sao lại có suy nghĩ như vậy? Nàng có biết tinh thông được võ thuật là ước muốn của rất nhiều người không? Vả lại nếu chưa biết thì có thể học cho biết mà." Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc ủ rủ liền muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẹ giọng an ủi. Khi không lại nói ra mấy lời như vậy.

Kỳ Tử Nhạc nghe xong liền tiến đến ôm Dạ Vi Tước vào lòng, nàng cũng không biết tại sao lại bất an đến như vậy, cũng có thể là chính tên Lâm Dương Nhiệm đem đến.

*

Lâm Dương Nhiệm một thân trường bào uy phong đi vào Lạc Hoà điện.

"Hạ thần tham kiến hiàng thượng."

"Mau miễn lễ." Liêu Trì Phong ngồi trên long ỷ thấy Lâm Dương Nhiệm đi vào liền phất tay cho miễn.

"Đa tạ hoàng thượng."

"Lâm tướng quân ngồi đi." Lâm Dương Nhiệm vui vẻ nhìn Lâm Dương Nhiệm ban lệnh toạ. Rõ ràng từ sau khi từ biên cương lập công lớn trở về trong mắt Liêu Trì Phong, Lâm Dương Nhiệm đã một bước lên trời cao, tín nhiệm không hề nhẹ, có thể thấy Liêu Trì Phong rất hài lòng ra mặt.

"Năm xưa giao trọng trách cho khanh quả nhiên không sai, khanh đã đóng góp cho Đại Liêu không ít, trẫm rất hài lòng."

"Hạ thần không dám." Lâm Dương Nhiệm nghe vậy liền cuối đầu, chấp tay thành quyền, "Được phò tá cho hoàng thượng chính là đại ân cho hạ thần, một lòng thần chỉ hướng đến hoàng thượng hành uy, phò tá hoàng thượng phò tá Đại Liêu quốc thái dân an."

Liêu Trì Phong hài lòng gật đầu, "Nói hay lắm, trẫm tin khanh sẽ không làm trẫm thất vọng."

"Hoàng thượng, vi thần có chuyện này muốn khởi báo với người." Lâm Dương Nhiệm sau một hồi suy ngẫm, bây giờ mới mở lời nói.

"Có chuyện gì khanh cứ nói đi." Liêu Trì Phong nhướn mày nói.

"Chuyện thần muốn nói là chuyện liên quan đến thổ phỉ kỳ sơn, nhiều năm nay thổ phỉ kỳ sơn ngày càng cường đại, nơi nơi đều thấy người của bọn chúng, bọn chúng ỷ quyền lộng hành cướp bóc dân lành chặn đường cướp của của quan lại, của triều đình." Lâm Dương Nhiệm nhìn biểu hiện của Liêu Trì Phong.

Liêu Trì Phong trên mặt hơi dao động, thổ phỉ kỳ sơn quả thật không xem ai ra gì cả, càng không để triều đình vào trong mắt, giữa ban ngày ban mặt cũng có thể chặn đường cướp của.

"Chuyện muốn tiêu diệt thổ phỉ kỳ sơn trẫm đã tính qua, nhưng vẫn chưa thực thi được. Không ít lần trẫm cử binh tiêu diệt bọn chúng nhưng rất cả đều thất bại, đi một đoàn chỉ về được một người." Liêu Trì Phong nói đến đây lại lắc đầu thở dài, "Ngân sách triều đình mấy năm nay bị thổ phỉ cướp đi không ít."

"Hoàng thượng anh minh, hạ thần xin được nhận trọng trách tiêu diệt thổ phỉ kỳ sơn, thổ phỉ kỳ sơn ngày càng lớn mạnh chính là nổi đe doạ lớn nhất của chúng ta." Lâm Dương Nhiệm tranh thủ thời cơ đưa ra thỉnh cầu của mình, nếu hắn có thể tiêu diệt thổ phỉ nhất định sẽ lập công lớn, còn thu về tín nhiệm nhiều hơn, hắn muốn có địa vị thật cao, một cái địa vị mà nhiều người mơ tưởng.

"Được lắm...trẫm tin ở khanh, trẫm giao cho khanh thống lĩnh binh lính." Liêu Trì Phong nghe hắn đề nghị liền gật đầu hài lòng. Trước đây không ít người thỉnh cầu đi diệt thổ phỉ nhưng không một ai có thể, lần này Lâm Dương Nhiệm ra mặt cầu xin, mà hắn lại là người có vỏ công cao cường tài trí hơn người, một lòng hướng Đại Liêu, Liêu Trì Phong vì thế không ngần ngại đem binh phù thống lĩnh mấy vạn binh đem giao cho Lâm Dương Nhiệm, chẳng phải là quá tín nhiệm rồi.

Lâm Dương Nhiệm nghe đến đây trong mắt bất chợt lóe sáng, ngoài mặt trấn định tạ ơn, nhưng bên trong sớm đã nở hoa. Không ngờ ý định sẽ thành hiện thực, không ngờ hoàng thượng đem binh phù thống lĩnh vạn quân giao cho hắn, Lâm Dương Nhiệm ở trong lòng cười một trận lớn, nhưng là một trận cười nhạo, một trận cười nham hiểm khó lường trước.

Cả một triều đình, cả một hoàng cung, cả một hoàng thành, hàng ngàn hàng vạn binh lính, không lý nào chỉ một cái thổ phỉ cỏn con lại không tiêu diệt nổi. Triều đình lại không có một vị tướng quân nào dám nhận trọng trách tiêu diệt thổ phỉ? Quả nhiên là một lũ bất tài vô dụng, ai nói hoàng thượng ngu quân? hắn ta đem việc này giao cho hắn chẳng phải là biết trọng dụng quân thần sao?

Lâm Dương Nhiệm ở biên cương ba năm, chuyện ở hoàng thành vốn chỉ được nghe được gửi thư mà biết. Tai nghe không bằng thấy, cứ như vậy đem thổ phỉ kỳ sơn xem như một con kiến nhỏ đặt trong mắt, muốn đập giờ nào thì đập muốn gϊếŧ giờ nào thì gϊếŧ, hoàn toàn là một chuyện quá dễ đối với Lâm Dương Nhiệm.

Cả một triều đình không phải không có tướng tài binh giỏi, nhưng lại không ai dám cầm quân đem tiêu diệt thổ phỉ đương nhiên phải có lí do. Một khi đi cho dù mang đại đội binh, bọn họ thừa biết không những không thu kết quả tốt, có khi chỉ mới đi nửa đường đã phải mất mạng, không mất mạng cũng bị thương, bởi vì muốn đến chân núi kỳ sơn phải qua một con đường mà hai bên chỉ là vách núi đá, bọn chúng võ công của mỗi một người đều thuộc cao thủ, khó mà đối phó được.