Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 47

Nam Ngôn đến phòng thay đồ để tạo hình và trang điểm từ rất sớm, toàn bộ quá trình vẫn giống như hai ngày trước, cô không phàn nàn hay ý kiến gì về việc bản thân luôn là người phải trang điểm đầu tiên cả.

Thợ trang điểm lúc đầu cũng có hơi áy náy, nhưng qua hai ngày tiếp xúc, thợ trang điểm cảm thấy Nam Ngôn chỉ là một quả hồng mềm, là một người mới không có ai chống lưng, không cáu kỉnh và rất dễ gần nên lá gan của cô ấy cũng to hơn nhiều.

Thợ trang điểm đã có nhiều năm kinh nghiệm nên cho rằng bản thân có thân phận cao hơn Nam Ngôn, dùng địa vị cao của mình khuyên Nam Ngôn vài câu.

"Tôi nói cô nghe, cô chỉ cần đi xin lỗi Tần tiểu thư là mọi chuyện sẽ êm đẹp liền. Cô cứ cố gắng chống đối như vậy làm cái gì? Có được mấy ngày đâu?"

Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Nam Ngôn vừa nói: "Cái giới giải trí này không giống với mấy ngành nghề khác, nhưng cũng phức tạp y như nhau, chỉ cần có tiền là có thể đè chết người khác."

Nam Ngôn tập trung xem điện thoại di động, chậm rãi trả lời: "Vâng."

"Được rồi, tôi tốt bụng nói cho cô biết mà cô không nghe thì thôi, người chịu thiệt dù sao cũng là cô."

Thợ trang điểm không nhận được sắc mặt tốt từ Nam Ngôn nên tức giận tuỳ tiện vẽ vài nét trên mặt Nam Ngôn.

Trang điểm là nơi dễ "gian lận" nhất. Có một vài chi tiết khi nhìn sơ qua thì không nhận ra, nhưng cũng chính các chi tiết đó làm cho người ta biến thành một hình dạng khác một trời một vực.

Nam Ngôn bị người khác chèn ép, cho nên lúc trước trang điểm đã không được tinh tế rồi, hôm nay lại còn có lệ hơn, phấn nền thì hơi đậm còn phấn mắt thì lại nhạt, nhan sắc vốn mỹ lệ của Nam Ngôn bỗng chốc bị che lấp đi.

Nam Ngôn cũng chẳng nói gì, cô mắt đối mắt với thợ trang điểm qua tấm gương, lịch sự nói: "Hôm nay làm phiền cô rồi, về sau có lẽ tôi sẽ không làm phiền cô nữa đâu."

Thợ trang điểm không nghe ra có cái gì khác biệt, cô ấy chỉ lo thu dọn đồ đạc rồi khinh mạn trả lời: "Được rồi, cô đi ra ngoài chờ đi."

Nam Ngôn tìm một cái ghế trống trong phòng thay đồ rồi ngồi xuống, tiếp tục xem điện thoại.

Hiện tại là 6 giờ 40 phút sáng.

Trên điện thoại của Nam Ngôn là khung trò chuyện WeChat, cô đang nhắn tin riêng với nhiều người cùng lúc.

Có Trịnh Thiến La, Tề Oánh và Phương Duyên.

Trịnh Thiến La cũng có cảnh quay vào buổi sáng nên trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, cô ấy biết rất nhiều thứ, mấy vấn đề mà Nam Ngôn hỏi, cô ấy đều trả lời hết.

Tề Oánh vẫn chưa hồi âm. Còn Phương Duyên thì gửi hẳn cho cô một bảng tổng hợp.

Nam Ngôn dựa theo tin tức mà Trịnh Thiến La cung cấp kết hợp với bảng tổng hợp của Phương Duyên gửi đến tiếp tục đi thăm dò.

Một tiếng sau, Tề Oánh trả lời lại cô.

Cô ấy gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại.

Dài tổng cộng 13 giây, mỗi một giây Nam Ngôn đều nghe rất rõ ràng để chắc chắn cô không bỏ sót điều gì, sau đó, cô nhắc nhở Tề Oánh nên thu hồi đoạn ghi âm ngay trong thời gian còn hiệu lực.

Nam Ngôn chỉnh sửa và tổng hợp lại những thông tin hữu ích xong thì mặc áo khoác vào và rời khỏi phim trường.

Phim trường tuy hẻo lánh nhưng vấn đề an ninh xung quanh vẫn được bảo đảm.

Ở gần đây có một tiệm điện thoại, cô có thể đăng ký mua thẻ sim mới. Nam Ngôn tuỳ tiện mua một thẻ sim khuyến mãi gắn vô điện thoại, soạn ba tin nhắn ngắn.

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, Nam Ngôn thích thú uống túi sữa đậu nành trên tay, cô mỉm cười ấn một cái lên điện thoại di động, ba cái tin nhắn phân biệt gửi cho ba người khác nhau.

Người chống lưng cho Tần Di Nhiên là ai, người khác không biết chứ Nam Ngôn lại biết rất rõ ràng.

Trong nguyên tác có viết rất rõ chuyện một doanh nhân giàu có đã từng theo đuổi Tần Di Nhiên. Về sau còn có sự xuất hiện của một người đàn ông nữa, người này suýt chút nữa đã khiến Tần Di Nhiên cắm sừng Tô Tà - C tiên sinh.

C tiên sinh chỉ là một tên gọi khác của anh ta mà thôi, người đàn ông đó có địa vị nhất định trong giới giải trí, anh ta coi trọng Tần Di Nhiên, muốn thu phục cô gái thành thuần này cũng chỉ bằng một câu nói là được. Trước sự cám dỗ của quyền lực và tiền tài, Tần Di Nhiên đã từng dao động một thời gian, lúc cô ta đi dự tiệc cùng C tiên sinh đã xém chút nữa bị thất thân với người khác.

Sau đó Tần Di Nhiên có cãi nhau với Tô Tà, cô ta thậm chí còn nói vì Tô Tà mà cô ta đã buông tha rất nhiều thứ, ngay cả được loại nhân vật như C tiên sinh ưu ái cô ta cũng không cần, tất cả đều là vì Tô Tà hết.

Chỉ là không biết nơi nào xảy ra sai lệch, cũng có thể là do tuyến thời gian Tần Di Nhiên gặp gỡ C tiên sinh còn chưa tới nên Tần Di Nhiên đã quyết định đi theo doanh nhân giàu có kia.

Hiện tại, doanh nhân giàu có đang nâng đỡ Tần Di Nhiên chính là kim chủ sau lưng cô ta.

Thế nhưng, tên doanh nhân này cũng không phải là một người không thể lay chuyển được. Nam Ngôn đã đọc qua nguyên tác, từ vài dòng mô tả trong cuốn sách mà cô biết được, tên doanh nhân này còn có một người vợ đã cùng ông ta gây dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng ở nhà cùng một cô con gái đáng yêu rất được cha mẹ chiều chuộng.

Vợ của ông doanh nhân giàu có này chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn được, chỉ riêng việc chồng bà không cho bà thể diện, nuôi tiểu tam vợ bé con chó con mèo gì đấy đánh thẳng vào mặt bà là làm cho bà không thể chịu đựng nỗi.

Ông doanh nhân không dám không cho vợ mình mặt mũi, dù sao vợ ông cũng nắm giữ rất nhiều thứ mà ông muốn, sau lưng bà còn có cả nhà mẹ vợ khiến cho ông kiêng kị.

Bọn họ còn có một cô con gái được cả nhà hai bên nội ngoại đều yêu thương.

Nam Ngôn thông qua quan hệ của mình lấy được số điện thoại của một nhà ba người tên doanh nhân kia, đầu tiên cô gửi tin nhắn cho ông doanh nhân. Cô dùng giọng điệu của Bùi Tuyết, tự xưng là bạn thân tốt nhất của Tần Di Nhiên, thỉnh cầu ông ta đến phim trường gặp Tần Di Nhiên, làm chỗ dựa cho Tần Di Nhiên. Ông doanh nhân cũng có ấn tượng với cô gái ngây thơ hay đi theo bên cạnh Tần Di Nhiên, không biết ông ta nghĩ gì mà nhắn lại tin nhắn mang ý tứ gạ gẫm thế kia, chắc ông ta cũng muốn đồng thời "ăn" luôn cả người chị em của Tần Di Nhiên, Nam Ngôn trực tiếp không thèm đọc tin nhắn luôn.

Tin nhắn thứ hai được gửi cho vợ của ông doanh nhân. Cô dùng thân phận nhân viên công tác của đoàn phim lén lút mật báo cho bà biết, trong đoàn phim có một doanh nhân giàu có bao dưỡng tình nhân của ông ta, ông ta rất chiều chuộng tình nhân, đến thăm đoàn phim rất nhiều lần, khiến cho mọi người thì thầm cười nhạo người vợ chính thức của ông ta rất nhiều.

Tin nhắn còn lại, cô gửi cho con gái của ông doanh nhân.

Con gái của ông doanh nhân mới có mười chín tuổi, và đang học đại học. Trường học bây giờ còn chưa có khai giảng nên chắc cô bé đang đi chơi cùng bạn bè rồi.

Nam Ngôn lấy thân phận bạn học của con gái ông doanh nhân để nhắn tin cho cô bé. Cô lặng lẽ nói cho cô bé biết cô vô tình gặp mẹ cô bé cùng tình nhân mà ba cô bé bao dưỡng ở trong một đoàn phim, tình huống có vẻ không được tốt lắm. Nghĩ đến dù sao cũng là bạn cùng lớp nên cô mới tốt bụng nhắc nhở cô bé.

Sau khi gửi xong ba cái tin nhắn, Nam Ngôn trực tiếp rút sim ra ném thẳng xuống cống, cô ngậm ống hút uống sữa đậu nành quay trở về phim trường.

Cảnh quay của Nam Ngôn hôm nay là vào buổi tối, cô tạo hình vô ích ngồi ở đoàn phim cả một buổi sáng, giữa trưa nắng chói chang, Nam Ngôn mặc áo chống nắng đến ngồi ở dưới cây dù che nắng ngủ bù.

Mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt.

Thế nhưng hôm nay còn có kịch hay phải xem, cô không muốn để lỡ mất đâu.

Hôm nay có một cảnh quay ngắn của công chúa Vân Hương và thị nữ Tiểu Y của nàng ta.

Tần Di Nhiên đã diễn xong đoạn công chúa bày tỏ tình cảm của mình với vị Tướng quân trong thời niên thiếu, cùng đoạn tâm sự lòng mình với thị nữ Tiểu Y của nàng ta. Tần Di Nhiên có xuất thân chính quy, cô ta lại càng giỏi thể hiện ra sự trong sáng ngây thơ của mình, cho nên cảnh quay đó vẫn được hoàn thành tốt, đạo diễn cũng xem trên mặt này nên mới nhẫn nhịn Tần Di Nhiên nhiều lần sinh sự ở phim trường.

Chỉ có điều, khi diễn cùng người khác, Tần Di Nhiên rất dễ bị mắc lỗi.

Cho dù là diễn cùng diễn viên phụ hay diễn viên đóng vai vua của Sở quốc, kể cả diễn chung với diễn viên đóng vai Tướng quân, Tần Di Nhiên đều không đạt được trạng thái.

Quay liên tiếp vài lần đều không qua, đạo diễn nhìn thời gian, trực tiếp vẫy tay cho cô ta qua cảnh, không muốn tốn nhiều thời gian trên người Tần Di Nhiên nữa.

Nam Ngôn trốn dưới cây dù che nắng thoải mái uống nước trái cây.

Bên ngoài phim trường có vẻ ồn ào.

Quả nhiên, tên doanh nhân giàu có kia chỉ mới có vài tiếng đồng hồ mà đã đích thân đi tới phim trường rồi, đến làm chỗ dựa cho Tần Di Nhiên chứ sao.

Nam Ngôn đã canh thời gian tốt lắm, cô không dám để khoảng thời gian mà ông doanh nhân đến đây cùng thời gian mà vợ ông ta đến cách nhau quá lâu được. Nếu không, Tần Di Nhiên còn tưởng cô ta có người chống lưng thật nên chạy đến bắt nạt cô thì mệt lắm.

Nam Ngôn thành thật núp ở phía sau Hà Chỉ.

"Tiểu Nam, cô về khách sạn trước đi." Hà Chỉ hình như cũng rất lo lắng cho cô, "Miễn cho Tần Di Nhiên đến đây gây sự với cô."

Nam Ngôn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

"Không sao đâu, Tần Di Nhiên không dám."

Cô không cho Tần Di Nhiên nhiều cơ hội đến thế đâu.

Vị doanh nhân giàu có đến tham ban, việc quay phim chỉ có thể tạm dừng. Đôi mắt của Tần Di Nhiên sáng lên, không hề ngại ngùng đi tới trước mặt ông doanh nhân kia nũng nịu nói cái gì đó.

Bùi Tuyết tự nhiên cũng đi theo cô ta.

Ông doanh nhân một tay ôm Tần Di Nhiên, tay còn lại đưa ra muốn thân cận cùng Bùi Tuyết, Bùi Tuyết không dám cự tuyệt nên cũng giả bộ ngơ ngác đứng đó.

"Tôi là chú của Di Nhiên, tôi đến đây thăm con bé một chút. Mọi người không cần e ngại tôi đâu, nên làm gì thì cứ làm đi."

Ông doanh nhân vậy mà cũng biết dùng cái quần đội lên đầu, lấy thân phận chú của Tần Di Nhiên đến tham ban.

Nhưng ở đây có ai là đồ ngốc đâu, trong lòng mọi người đều biết rõ mối quan hệ giữa hai người họ là gì.

Nam Ngôn đã ẩn thân đằng sau Hà Chỉ rồi.

Cô vẫn đang vui vẻ vừa uống nước trái cây vừa xem màn biểu diễn tuyệt vời của Tần Di Nhiên.

Tần Di Nhiên hình như đã quên mất, người đàn ông trung niên trước mặt không phải là của cô ta. Cô ta ôm chặt cứng cánh tay của đối phương, bám dính lấy đối phương cười thẹn thùng và làm nũng vô cùng điêu luyện.

Nam Ngôn vô tình trông thấy Tô Tà.

Tô Tà còn đang mặc trang phục diễn, vẻ mặt của hắn như bị mây đen bao phủ vậy, gân xanh trên trán nổi lên đầy dữ tợn, hô hấp dồn dập như thể muốn cuốn bay cả cái phim trường này.

Tần Di Nhiên cảm thấy chột dạ khi đối mặt với Tô Tà, muốn tránh hắn đi.

Ông doanh nhân lại chẳng quan tâm, tươi cười đi chào hỏi với dàn diễn viên chính.

Ông ta chào hỏi nhiệt tình với Đổng Duyệt và Thành Sương Linh, cả hai cô đều chỉ biết đứng một bên cười cười xấu hổ.

Thừa dịp ông doanh nhân đang dẫn Tần Di Nhiên đi chào hỏi mọi người, Nam Ngôn lấy cớ xách váy bỏ chạy vào nhà vệ sinh tránh mặt trước.

Nam Ngôn biết cảnh diễn hôm nay sẽ không quay nữa, nhưng cô không dám tẩy trang và thay trang phục diễn ra, lỡ đâu mọi người nhìn ra được điều gì thì sao. Cô chỉ vén tà váy lên ôm vào trong ngực, ngồi ở phía sau một cái hành lang để chờ xem náo nhiệt.

Ông doanh nhân muốn dẫn mọi người trong đoàn phim đi ăn một bữa cơm, mọi người cũng nể mặt ông mà đồng ý.

Ông ta đã cho Tần Di Nhiên đủ mặt mũi và thể diện.

Tần Di Nhiên cũng ném sự ngượng ngùng đi, chủ động hôn lên gò má của ông doanh nhân.

Ông doanh nhân cười tươi rói, ôm chặt lấy cháu gái ngoan của ông ta trong tay.

Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc áo vest có dáng vẻ chuyên nghiệp đang bước đi như gió xông vào phim trường, đằng sau là hai người trợ lý đang chạy chậm theo.

"Lão Đoàn đâu? Tình nhân của ông ta đang ở đâu?"

Người phụ nữ này khí thế rất mạnh mẽ, nhân viên công tác còn chưa kịp ngăn cản thì nghe thấy bà ấy mở miệng chất vấn, lại càng không dám ngăn bà ấy lại.

Mọi người trong phim trường đều biết ông doanh nhân giàu có kia họ Đoàn. Tình nhân mà ông ta nuôi không phải là Tần Di Nhiên sao?

Không ngờ ông ta ở ngoài ăn vụng lại bị vợ cả bắt được, đuổi đánh đến tận đây?

Người của đoàn phim đâu dám lẫn vào, ai nấy đều vội vàng tránh đi càng xa càng tốt. Người phụ nữ kia cũng là một người lợi hại, giày cao gót "cộc cộc" bước đi tràn đầy khí thế, từ xa, bà đã trông thấy ông chồng doanh nhân của mình đang đứng cùng nhóm thành viên chủ chốt của đoàn phim. Bà cười đểu một tiếng, sải bước như bay đến đó, mọi người trước mặt còn chưa kịp phản ứng, bà đã vung tay hung hăng tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt đang tươi cười của Tần Di Nhiên.

Cái tát quá mạnh mẽ, trực tiếp làm Tần Di Nhiên té ngã xuống mặt đất.

Tần Di Nhiên thét chói tai quay đầu lại thì nhìn thấy người đã động thủ với cô ta, tiếng hét bị ngăn ở cổ họng, sắc mặt của cô ta dần dần trở nên xấu hổ.

Đạo diễn giật mình trông thấy người vừa đến kia, đầu bắt đầu căng ra.

"Đoàn phu nhân...."

Mấy người Đổng Duyệt nhìn nhau, lặng lẽ lùi về phía sau vài bước, giễu cợt nhìn Tần Di Nhiên đang nằm trên mặt đất.

Làʍ t̠ìиɦ nhân mà bị vợ cả của người ta đánh vào mặt, ai cũng không giúp cô ta được.

Ông doanh nhân càng xấu hổ hơn.

Ông không chỉ xấu hổ mà còn cảm thấy chột dạ nữa.

"Sao em lại tới đây...."

Ông ta nhanh chóng chạy ra xa hai bước như muốn phủi bỏ quan hệ với Tần Di Nhiên, sốt ruột đi đến gần người phụ nữ kia.

Người phụ nữ khinh thường nhìn Tần Di Nhiên đang bụm mặt nằm trên mặt đất như đang nhìn một thứ rác rưởi gì đó, khoé miệng nhếch lên, giọng nói rõ ràng truyền đến tai mỗi một người đứng ở đây.

"Tôi đến xem xem, ông ở bên ngoài nuôi dưỡng cái đồ đê tiện không lên được mặt bàn này như thế nào!"