"Tô Hồng, tôi đối xử tốt với cô, cô liền được đằng chân lân đằng đầu có phải không? Cô dám bắt nạt cả Thiên Vĩ nhà tôi rồi hả?"
Trước đây Tô Hồng sợ nhất Thân Xuân Kiều cau mặt, mỗi ngày đều cẩn thận nịnh nọt bà ta, chỉ mong nhận được một nụ cười của bà ta.
Nhưng bây giờ, Tô Hồng không sợ bà ta nữa.
Tô Hồng che chở Tô Dương ở sau lưng mình giống như gà mẹ bảo vệ gà con, vẻ mặt bình thản đối đầu với Thân Xuân Kiều.
"Đạo lý con vừa nói rồi, là Thẩm Thiên Vĩ bắt nạt Dương Dương trước, nó không biết yêu thương em trai em gái, con là người lớn, không thể không dạy dỗ."
"Vậy cũng không đến lượt cô dạy!" Thân Xuân Kiều ngừng một lát, quay mặt sang Thẩm Hoa, "Con trai, con nói xem có phải không? Nhà họ Thẩm chúng ta bao giờ đến lượt cô ta chỉ tay năm ngón?"
Thẩm Hoa đau đầu kéo dài giọng, "Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, chuyện này coi như bỏ qua đi, cũng đừng có ai nhắc lại nữa, được không?"
"Sao lại không nhắc? Ai không nhắc?" Giọng Thân Xuân Kiều cao vυ't lên, "Cháu trai mẹ cứ bị cô ta đánh oan như thế à?"
Thẩm Hoa xoa thái dương, "Thiên Vĩ cũng không đúng, nó đã đánh Dương Dương mà, Dương Dương vừa đến nhà mình ngày đầu tiên."
"Đó là nó đáng bị đánh! Thẩm Hoa, có phải con bênh người ngoài không? Có vợ rồi quên mẹ đúng không?"
Thân Xuân Kiều bỗng trở nên ai oán, bà ta kéo Thẩm Thiên Vĩ ngồi phịch xuống bậc cửa bếp, khóc lóc om sòm.
"Thiên Vĩ, con đáng thương quá, còn nhỏ đã mất mẹ, bà nội nuôi con lớn, bây giờ bố con vừa cưới vợ kế là thiên vị, mẹ kế đánh con, bố con cũng không quan tâm đến sống chết của con!"
"Bà biết mà, từ xưa đến nay có mấy bà mẹ kế nào tốt bụng đâu? Sau này nếu bà đi mất rồi, con còn chẳng biết sống sao nữa!"
Thẩm Thiên Vĩ vừa nghe xong lại càng hoảng sợ, cũng òa khóc theo.
Tô Dương nghênh ngang đi tới, nghiêng đầu ngây thơ vô tội hỏi:
"Bà nội, bà định khi nào đi? Đi đâu? Con tiễn bà nhé."
"Bà nội, bà cứ yên tâm đi đi, ở nhà có con rồi."
Thân Xuân Kiều suýt chút nữa đã bị nghẹn chết bởi câu nói này của Tô Dương.
Bà ta nghi ngờ cái đứa con riêng này có phải cố ý hay không.
Nhưng trong mắt người khác, Tô Dương chỉ là trẻ nhỏ vô tư.
Nếu Thân Xuân Kiều so đo tính toán, ngược lại sẽ khiến bà ta trở thành bà nội không hiểu lí lẽ.
Bà ta tức giận đến mức khóe mắt đầy nếp nhăn co giật, quyết định tìm cơ hội cho hai mẹ con đáng ghét này biết mặt một chút.
Để bọn họ hiểu rõ rằng, đã đến nhà họ Thẩm, thì phải ngoan ngoãn mà sống.
-
Vừa hay, buổi chiều Thân Xuân Kiều đi ngang qua ủy ban khu phố.
Nhìn thấy chủ nhiệm Trương của ủy ban khu phố đang xách một cái bao tải da rắn.
Thân Xuân Kiều tinh mắt, nhanh chóng bước đến chặn người lại, tươi cười nói:
"Chủ nhiệm Trương, lại có việc gì cần giao cho chúng tôi đây ạ?"
"Ừ, có chút vỏ bọc giấy nhăn cho bóng đèn và ống đèn cần tìm người dán." Chủ nhiệm Trương đáp.
Năm nay, ủy ban các khu phố lớn nhỏ ở thành phố đều có một số công việc thủ công.
Ví dụ như gấp giấy, dán hộp giấy, thêu thùa, vá quần áo, xâu sách, chủ yếu giao cho những phụ nữ nội trợ không có công việc chính thức trong ngõ.
Tuy rằng kiếm được khá ít tiền lại vất vả, nhưng ít nhiều cũng có thể phụ giúp gia đình.
Mắt Thân Xuân Kiều nhìn chằm chằm vào cái bao tải đó.
"Chị xem có thể giao công việc này cho nhà họ Thẩm chúng tôi được không?"
Chủ nhiệm Trương hơi nhíu mày.
Thân Xuân Kiều là công nhân nhà máy giặt, phúc lợi đãi ngộ đều không tệ, bà ta trước đây chưa từng tìm đến ủy ban khu phố để nhận những công việc vất vả như thế này.
"Lần này phía nhà máy bóng đèn cần gấp, trưa mai phải giao, mà tiền công cũng không nhiều, dán bốn cái vỏ giấy nhăn mới được một xu, sợ là phải thức cả đêm mới dán xong, sức khỏe bà chịu nổi không?"
Chủ nhiệm Trương lo lắng khi nghĩ đến Thân Xuân Kiều đã lớn tuổi.
"Tôi làm được." Thân Xuân Kiều tự tin nói, "Giao cho tôi, xin tổ chức cứ yên tâm."
Thân Xuân Kiều không nói là bà ta đang nhận việc này cho Tô Hồng.
Dù sao Tô Hồng vừa xuất viện, bà ta không muốn bị người trong ngõ nói ra nói vào sau lưng.
"Được rồi, giao cho bà đấy." Chủ nhiệm Trương đặt cái bao tải da rắn vào tay Thân Xuân Kiều, dặn dò.
"Trước trưa mai, nhất định phải trả lại toàn bộ cái bao tải này cho tôi. Nếu không hoàn thành, sẽ phải đền tiền cho nhà máy bóng đèn đấy, lỡ mất thời gian của họ."
"Tôi biết rồi, đảm bảo hoàn thành." Thân Xuân Kiều cười tít mắt.
Bà ta cân nhắc ước lượng một chút.
Trong cái bao này có khoảng một nghìn cái vỏ giấy nhăn bán thành phẩm.
Nếu dán hết thì có thể kiếm được hai đồng rưỡi.
Đến lúc đó giữ lại hai đồng, còn có thể mua chút thịt ngon cho cháu trai và con trai yêu quý của bà ta.
Hai ngày nay Thẩm Hoa quá vất vả, Thẩm Thiên Vĩ cũng chịu ấm ức, đều phải bồi bổ cho khỏe lại!
-
Nhà họ Thẩm.
Tô Hồng đang cùng Tô Dương nằm trên giường ngủ bù.
Hai ngày nay hai mẹ con họ làm đủ thứ việc, đều mệt mỏi rã rời.
Đặc biệt là Tô Hồng, dù sao vết thương bị va đập ở đầu cũng khá nghiêm trọng.
Tuy rằng đã xuất viện, nhưng sức khỏe cô vẫn còn hơi yếu.
Tô Dương rúc vào trong lòng Tô Hồng, ngủ rất say.
Cửa bỗng bị người ta đẩy ra mà không thèm gõ, giọng nói đanh đá của Thân Xuân Kiều trực tiếp đập vào màng nhĩ cô.
"Hai người sao giờ này còn ngủ hả? Mau thức dậy! Mau dậy!"
Trên tay Thân Xuân Kiều còn xách cái bao tải da rắn kia, tức giận không chịu được.
Còn sớm như vậy đã ngủ rồi, rốt cuộc là bà ta cưới một cô con dâu hay một con heo về vậy?
Heo nuôi béo còn có thể ăn.
Tô Hồng thì có tác dụng gì chứ?