Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 56: Nhớ mong

Nhà hàng của khách sạn này đặc biệt hơn những nơi khác một chút, họ cung cấp đồ ăn suốt hai tư giờ, bây giờ là mười giờ tối nhưng vẫn còn lác đác mấy bàn khách đang ngồi.

Bên trong chỉ có cửa một căn phòng riêng bị đóng kín, Kỷ Nhiên đi đến chẳng hề do dự, vừa mở cửa ra thì trông thấy Hà Tùy Nhiên ngồi trên sofa, đang nhếch môi cầm di động chụp ảnh tự sướиɠ.

“…”

Kỷ Nhiên giả vờ muốn đóng cửa bỏ đi.

“Ấy đừng”. Hà Tùy Nhiên bật cười thành tiếng. “Vào đây ngồi nào”

Kỷ Nhiên cảm thấy đối phương thay đổi quá nhiều, trước kia hắn hướng nội đến mức khiến cậu nghi ngờ hắn mắc bệnh trầm cảm, bây giờ lại vò đầu tạo dáng với di động.

Cậu ngồi xuống phía đối diện Hà Tùy Nhiên, vắt chéo hai chân như ông lớn.

Hà Tùy Nhiên lắc di động, giải thích: “Nhiệm vụ công ty giao cho tôi đấy, mỗi tuần phải chụp một tấm để duy trì độ đề tài”

Kỷ Nhiên không có hứng thú với những chuyện đó, cậu gật gù. “Có việc muốn tìm tôi?”

Hà Tùy Nhiên cười, đáp: “Không có thì không thể ôn chuyện xưa sao?”

Kỷ Nhiên nói: “Giữa hai chúng ta có gì để ôn lại”

“Cậu vẫn giống hệt trước kia”

Kỷ Nhiên nghe mà ngượng, sao giọng điệu cứ như thể hồi trước họ rất thân thiết vậy?

“Tôi chưa từng nghĩ đến việc vừa về nước đã gặp được cậu”. Hà Tùy Nhiên nói: “Xem ra hai ta rất có duyên phận. Cậu muốn ăn gì, ban nãy mới bơi lội, chắc là đói rồi nhỉ?”

Kỷ Nhiên ngả người về sau. “Bây giờ cậu vẫn ở câu lạc bộ kia à?”

“Đúng, nhưng sang năm đến hạn hợp đồng rồi”

Kỷ Nhiên hiểu ý đối phương. “Định chuyển đi đâu?”

Hà Tùy Nhiên cười. “Ferrari”

Ngón trỏ của Kỷ Nhiên khẽ giật giật.

Đó là đội xe của Chester Kennnelly khi còn sống.

“Đã bàn xong rồi, bây giờ chỉ chờ đến khi hợp đồng bên này kết thúc thôi”. Hà Tùy Nhiên nói: “Tôi đã đến tham quan trụ sở chính, ở đó treo rất nhiều trang phục và chữ kí của Kennelly, còn có những giải đấu ngoài lề không công khai với bên ngoài. Nếu cậu có hứng thú, lúc đó tôi có thể đưa cậu đến xem”

Phục vụ mang đồ ăn gọi từ trước lên.

Kỷ Nhiên không động đũa, hỏi: “Câu lạc bộ kia chịu thả cậu đi à?”

“Đương nhiên là không, giằng co rất lâu”. Hà Tùy Nhiên uống một ngụm nước. “Có điều họ cũng chẳng coi tôi như tuyển thủ vàng, chỉ muốn dựa vào tôi để chạm đến thị trường trong nước. Nếu là cậu… E rằng thật sự không dễ rời đi”

Kỷ Nhiên nói: “Đừng nói lời thừa”

Hà Tùy Nhiên cố chấp hỏi: “Vì sao cậu không đua xe nữa?”

Kỷ Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.

Hà Tùy Nhiên không hề bị ảnh hưởng, hắn hỏi thẳng: “Vì chuyện trong nhà à?”

Đây chính là nghi vấn mà Hà Tùy Nhiên giữ trong lòng rất nhiều năm.

Không hỏi rõ ràng, hắn cảm thấy cả đời này mình không thể quên được người trước mắt.

“Cậu ăn từ từ nhé”. Kỷ Nhiên hết kiên nhẫn, định đứng dậy.

Hà Tùy Nhiên kéo giật tay cậu, Kỷ nhiên nhanh chóng tránh thoát. “Muốn chết à?”

“Tôi chỉ muốn trò chuyện bình thường với cậu”. Hà Tùy Nhiên nói: “Lúc đó cậu chạy nhanh như vậy, cho dù ở nước ngoài, những tên mũi lõ kia cũng chưa chắc đã thắng nổi cậu…”

Kỷ Nhiên rất bực mình.

Hôm nay cả thế giới hẹn nhau đến ôn chuyện cũ với cậu phải không?!

“Cậu nói sai rồi”. Kỷ Nhiên dựa về phía sau, dùng gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng đối phương. “Không chỉ khi đó mà bây giờ tôi vẫn đua rất nhanh”

Mắt Hà Tùy Nhiên sáng lên. “Vậy thì chúng ta cùng đấu một trận nhé?”

Kỷ Nhiên cảm thấy rất nực cười, với địa vị hiện giờ của Hà Tùy Nhiên, đua bừa một trận cũng phải năm, sáu con số, quả thật không cần phải chạy le ve bên đường “battle” với người quen cũ.

“Không đấu, nếu cậu dư sức như vậy, chi bằng luyện tập nhiều hơn, đừng để thua quá thê thảm trong trận đấu tháng sau”

Hà Tùy Nhiên kinh ngạc. “Cậu cũng biết về trận đấu trong nước vào tháng sau à…”

Kỷ Nhiên ngập ngừng. “Tình cờ nghe được”

“Đây là trận đấu cuối cùng của tôi trong câu lạc bộ hiện tại”. Hà Tùy Nhiên nói: “Ở ngay thành Mãn, cậu muốn tới không? Tôi có thể cho cậu vé vip”

Kỷ Nhiên nói kháy. “Tôi thiếu vé của cậu chắc?”

“Vậy thì tốt, hôm đó tôi đợi cậu, tôi sẽ thi đấu nghiêm túc. Nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu tới tham quan xe của tôi”

“Tôi chẳng có hứng thú gì với xe của cậu”. Kỷ Nhiên nói: “Dám tùy tiện cho người lạ nhìn xe của mình, không sợ bị động tay động chân bên trong à?”

“Cậu sẽ không làm vậy”. Hà Tùy Nhiên cười. “Chúng ta đâu phải người lạ, nói nghiêm khắc thì miễn cưỡng được coi là… Đồng đội cũ nhỉ?”

Hắn nhớ ra điều gì. “Phải rồi, vừa nãy tôi nhìn thấy Tần Mãn đi cùng cậu, hai người làm hòa rồi à?”

Kỷ Nhiên: “Chúng tôi không cãi nhau, hòa cái nỗi gì?”

Hà Tùy Nhiên muốn hỏi kĩ hơn thì di động trên bàn bỗng kêu lanh lảnh, hắn cầm lên xem, sắc mặt khẽ biến đổi.

“Có lẽ chúng ta nên đi thôi”. Hà Tùy Nhiên đứng dậy. “Cánh truyền thông đang chụp trộm bên ngoài”

Đcm.

Kỷ Nhiên cảm thấy gần đây đám phóng viên đang hùa nhau làm cậu khó chịu.

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, vừa đến sảnh chính, Hà Tùy Nhiên nói: “Hai người trên sofa đang chụp chúng ta”

Kỷ Nhiên muốn nhìn sang thì Hà Tùy Nhiên đã chắn trước mặt cậu, dùng một tay giữ bả vai cậu.

“Cúi xuống, đừng lên tiếng”

Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp, mùi Eau de Cologne xộc vào khoang mũi khiến Kỷ Nhiên bất giác nhíu mày.

Lần trước ở nghĩa trang, Tần Mãn cũng có hành động tương tự, bàn tay anh to hơn một chút, nắm chặt lấy cậu, không có mùi gay mũi như vậy, anh cũng không hề làm cậu thấy mất tự nhiên.

Cậu giãy khỏi tay hắn theo bản năng. “Tôi tự đi được”

Bước vào thang máy, Hà Tùy Nhiên cười, nói: “Đám truyền thông chính là thế đấy, làm gì cũng muốn chụp. Thật ra tôi chẳng gây chuyện xấu, nhưng ngày nào cũng bị bám theo thì rất phiền”

Kỷ Nhiên mặc kệ hắn, bấm số tầng của phòng mình, sau khi đến nơi, cậu lập tức ra ngoài. “Tôi về đây”

“Chờ đã”. Hà Tùy Nhiên gọi giật cậu lại. “Cậu ở đây bao lâu?”

Kỷ Nhiên cau mày. “Làm gì?”

“Tôi có một món quà, vẫn luôn muốn tặng cậu, nhưng hiện giờ nó không ở chỗ tôi. Ngày mai tôi bảo trợ lý mang tới”. Hà Tùy Nhiên nói: “Nhất định cậu sẽ thích”

Đang yên đang lành tặng quà gì chứ?

Kỷ Nhiên trả lời: “Khỏi, giữ lại cho mình đi”

“Chỉ gặp một lát thôi, sẽ không chậm trễ thời gian của cậu đâu”. Hà Tùy Nhiên kiên trì thuyết phục. “Tôi sẽ cố hết sức trao đổi với cánh truyền thông để họ rời đi…”

“Biết rõ ngày nào cũng bị bám theo thì đừng làm liên lụy đến người khác”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Tần Mãn bước ra từ chỗ rẽ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhưng nói chuyện chẳng hề khách sáo. “Cậu không thích tiếp xúc với những người kia, chi bằng không cần gặp thì hơn”

Nhìn thấy anh, Kỷ Nhiên vô cùng sửng sốt. “… Sao anh lại ra đây?”

“Ngồi một mình chán quá nên ra ngoài tản bộ”. Tần Mãn đáp.

Hà Tùy Nhiên nói: “Tôi sẽ xử lý tốt, không có truyền thông xuất hiện nữa”

“Biết rồi”. Gặp cũng chẳng sao, dù gì cậu và hắn cũng ở trong khách sạn. Kỷ Nhiên không thích đứng nói chuyện trên hành lang, cậu lên tiếng: “Có chuyện thì liên lạc lại với tôi, điện thoại là…”

“Tôi có số điện thoại trước kia của cậu”. Hà Tùy Nhiên ngắt lời. “Không đổi chứ?”

Cậu trao đổi số với Hà Tùy Nhiên từ bao giờ thế nhỉ?

“… Không”

“Tốt, tôi sẽ liên lạc với cậu”. Hà Tùy Nhiên cười, làm thinh trước ánh mắt như có như không của Tần Mãn. “Ngủ ngon nhé”

Kỷ Nhiên quay về phòng thì thấy máy tính của Tần Mãn đang mở.

Cậu lơ đãng liếc mắt, lập tức kinh ngạc. “Sao anh lại xem cái này… Tìm ra bằng cách nào thế?”

Trên máy tính rõ ràng là video trận đấu mấy năm trước của cậu, chất lượng rất kém, nếu không nhìn thấy xe của mình thì suýt nữa Kỷ Nhiên đã không nhận ra.

“Tôi tìm”

“Đang yên đang lành, anh xem cái này làm gì?”. Kỷ Nhiên trông thấy màn hình bất ngờ quay cận cảnh mình thì ngượng lắm, cậu tiến lên muốn tắt đi.

“Tôi muốn xem dáng vẻ trước kia em đua xe thế nào”. Tần Mãn nói.

Kỷ Nhiên im lặng một lúc. “… Cái đó có gì đẹp đâu”

Đôi mắt Tần Mãn nặng trĩu.

Đương nhiên em rất đẹp, nếu không sao có thể khiến người khác nhớ mãi không quên?



“Sao rồi, gặp được người muốn gặp chưa?”. Đồng đội hỏi thăm qua điện thoại.

Hà Tùy Nhiên cười, đóng cửa phòng lại. “Gặp rồi”

“Thế nào?”

Hà Tùy Nhiên đáp: “Tính cách vẫn như xưa”

“Ồ, cậu cũng biết đấy, tôi không hề có hứng thú với tính cách của người kia, Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tay đua cậu luôn nhớ mong mạnh đến đâu mà thôi”

Hà Tùy Nhiên bật cười, không đáp.

Cúp điện thoại, hắn quăng di động lên giường, đi đến trước cửa sổ sát đất, yên lặng ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Kỷ Nhiên có thể được xem như nét bút mực sâu sắc nhất trong đời hắn.

Nhà hắn rất nghèo, nhưng từ nhỏ đã mê đua xe, gia đình không ủng hộ, hắn tự mình kiếm tiền thuê xe đua, chi tiêu mỗi tuần không vượt quá ba mươi đồng.

Sau đó, khó khăn lắm hắn mới lọt vào mắt một huấn luyện viên trong trận đấu nhỏ, trở thành tay đua cùng thời với Kỷ Nhiên.

Từ ấy, hắn chưa từng thắng nổi một trận.

Kỷ Nhiên giống như ngọn núi cao, mỗi lần thi đấu đều vững vàng dựng thẳng trước mặt hắn, không vượt qua được, cũng chẳng cách nào ngắm nhìn phong cảnh ở đầu bên kia.

Về sau, trước một cuộc tranh tài nào đó, nhà cái mở đường đua đến tìm hắn.

Đối phương dặn hắn phải chạy thật tốt trong cuộc đua mấy ngày sau, lão sẽ mua chuộc Kỷ Nhiên để kiếm lời lớn.

Vốn dĩ hắn có thể từ chối, chỉ cần không dự thi.

Nhưng hắn vẫn đi.

Hắn không kháng cự được hấp dẫn của chiến thắng, hắn biết khoảng thời gian này có một đội đua nước ngoài đang tuyển người khắp nơi, gần đây đã đến thành Mãn, tỉ lệ họ xuất hiện trong trận đấu kia rất cao.

Chỉ cần hắn gia nhập đội đua đó thì có thể giành lấy huấn luyện tốt hơn, sẽ có ngày hắn vượt qua Kỷ Nhiên để trở thành một ngọn núi khác.

Hắn dốc toàn lực vào trận đấu, cuối cùng vẫn thất bại dưới tay Kỷ Nhiên với khoảng thời gian chênh lệch không nhỏ.

Phần biên tập hấp dẫn được chiếu trên màn hình lớn tràn ngập bóng dáng Kỷ Nhiên, lúc đó Hà Tùy Nhiên đứng ngoài, ngậm ngùi chấp nhận số phận.

Có những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, được ban thiên phú nổi trội, Kỷ Nhiên là người như vậy, đặt trong đám đông, dù không lên tiếng thì cậu vẫn là người đáng chú ý nhất.

Hắn không có số mệnh này.

Hắn nhận phần thưởng á quân thì nghe nói Kỷ Nhiên từ chối yêu cầu của nhà cái, còn báo cảnh sát, nhà cái tuyên bố muốn dìm chết Kỷ Nhiên.

Vào khoảnh khắc ấy, l*иg ngực hắn bỗng trào dâng cảm xúc lạ kỳ.

Chuyện hắn muốn làm nhưng không dám làm, Kỷ Nhiên đã thực hiện giúp hắn.

Chút ganh ghét đáng thương của hắn tan biến rất nhanh.

Hắn định đêm đó đến chào tạm biệt huấn luyện viên, về nhà chuyên tâm học hành, tìm một công việc bình thường, không mơ mộng viển vông nữa.

Ai ngờ vừa tới phòng thay đồ thì nghe được cuộc trò chuyện của hai người truyền ra từ bên trong.

“Điều kiện của câu lạc bộ chúng tôi rất hậu hĩnh, hơn nữa hợp đồng có chỗ trống, với thực lực của cậu, chỉ cần chạy hai năm thì giá trị chắc chắn sẽ không ngừng tăng cao”

“Thế à, bao nhiêu”. Giọng nói bâng quơ của cậu trai vang lên.

Người kia báo ra một con số, đó là con số trước giờ Hà Tùy Nhiên chưa từng nghĩ đến.

“Bằng chút tiền cỏn con đó mà cũng muốn kí với tôi?”. Kỷ Nhiên mỉa mai. “Thôi, tôi nói thẳng với anh nhé, tôi không kí, tôi không có hứng thú với câu lạc bộ của các người”

Người kia vui vẻ đáp: “Vậy cậu có hứng thú với câu lạc bộ nào? Chẳng lẽ cậu muốn vào Ferrari?”

“Đúng thế”. Kỷ Nhiên cười chẳng hề kiêng dè. “Nếu Ferrari muốn mời tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc”

Đối phương im lặng, hồi lâu không lên tiếng.

Ai cũng biết Kỷ Nhiên là tuyển thủ trời sinh, nếu cố gắng, qua một khoảng thời gian nữa, chưa biết chừng sẽ thành sự thật.

Hà Tùy Nhiên không thích nghe lén, hắn xoay lưng muốn đi.

“Nếu thật sự muốn tuyển người mới thì cái cậu đứng thứ hai cũng tạm được đấy”. Chàng trai bên trong bất ngờ mở miệng.

Có Kỷ Nhiên ở đây, ai còn chú ý đến những tay đua khác.

“Đứng thứ hai?”

“Ừ, dù không nhanh bằng tôi nhưng cậu ta cua khá ổn, anh không nhìn thấy à? Có điều xe hơi phế”. Kỷ Nhiên cười to. “Nếu không sẽ không thua tôi nhiều giây như vậy”

Mấy ngày sau, hắn nhận được lời mời của câu lạc bộ nọ.

Chuyện này được Hà Tùy Nhiên chôn sâu dưới đáy lòng, từ đó về sau, khi người khác hỏi hắn về tay đua yêu thích nhất, câu trả lời của hắn đều là Kỷ Nhiên.

Những người kia rất nghi ngờ, ồn ào bảo chưa từng nghe qua cái tên này. Hắn nghĩ, không sao, vài năm nữa, các người sẽ biết đến cậu ta qua đường đua.

Chẳng ngờ hắn đợi mãi cũng không đợi được Kỷ Nhiên xuất hiện trên đấu trường, sau này hắn mới nghe kể, Kỷ Nhiên không còn đua xe nữa.

Hà Tùy Nhiên nheo mắt, bấm nút mở tự động của tấm rèm.

Hắn nhớ lúc tạm biệt, Tần Mãn còn vươn tay dắt Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên không hề trốn tránh, dường như chẳng cảm nhận được động tác này có gì bất ổn.

Bạn bè bình thường sẽ không hành động như vậy, quan hệ của họ rõ như ban ngày.

Hóa ra Kỷ Nhiên thích đàn ông ư? Còn thích kiểu người như Tần Mãn?

… Khi lên giường, Kỷ Nhiên ở vị trí nào?

Một hình ảnh ướŧ áŧ hiện lên trong đầu hắn, Hà Tùy Nhiên hoảng hốt, vội vã cắt đứt dòng suy nghĩ.

Hắn trầm tư hồi lâu, cầm di động lên, gửi tin nhắn cho Kỷ Nhiên.

[Ngày mai cùng ăn sáng nhé?]