Chồng Tôi Một Lòng Muốn Công Khai

Chương 1

"Vợ yêu Dung Dung à! Khi nào chúng ta mới được công khai vậy?"

Kỳ Trầm bám lấy tôi, lần thứ một vạn phản đối việc tôi không cho anh công khai quan hệ hôn nhân của chúng tôi.

Đúng vậy, tôi, một cô gái 24 tuổi xinh đẹp như hoa, vậy mà đã kết hôn rồi.

Người tôi lấy là ông chủ công ty tôi.

Đẹp trai, giàu có, gia tộc xí nghiệp, ngầu lòi bá đạo.

Tóm lại, anh là một người đàn ông có cấu hình rất giống nam chính trong tiểu thuyết, tôi may mắn lắm mới lấy được anh, làm sao dám khoe khoang khắp nơi chứ.

Tôi cố hết sức đẩy anh ra khỏi người tôi, lần thứ một vạn kiên quyết từ chối: "Không! Trừ khi ngày mai thế giới diệt vong, bằng không thì hãy để bí mật của chúng ta bị chôn vùi cùng trái đất đi!"

Kỳ Trầm bò dậy khỏi người tôi, ánh mắt u oán nhìn tôi.

"Vợ à, anh có chỗ nào không xứng đáng để em công khai, em nói cho anh đi, anh sẽ sửa ngay mà."

Tôi đau đầu đỡ trán, hữu khí vô lực xua tay nói: "Chính là vì anh quá tốt nên em mới không dám công khai đó."

Kỳ Trầm im bặt, suy nghĩ một lúc, có chút khó khăn nói: "Vậy hay là anh... đi phá tướng đi? Hoặc là anh trực tiếp từ chức tổng giám đốc luôn."

Tôi: "?"

"Anh điên à?"

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Kỳ Trầm như nhìn người điên.

Kỳ Trầm thở dài, mặt đầy bi thương bổ nhào trên giường.

"Không thể công khai thể hiện tình cảm với vợ mình, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa."

Tôi buồn cười ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh.

"Ngoan, nhịn thêm chút nữa, ít nhất chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, ở nhà anh vẫn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà."

Kỳ Trầm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn tôi.

Tôi linh cảm không ổn, muốn lùi lại đã không kịp nữa rồi.

Kỳ Trầm lập tức giữ chặt tôi lại, kéo tôi xuống giường.

Tôi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản kháng đã bị Kỳ Trầm đè xuống, rất nhanh đã mất đi khả năng hành động tự chủ.

Sáng hôm sau họp, tôi xoa thắt lưng nhe răng trợn mắt trên ghế.

Hôm nay Kỳ Trầm đích thân đến họp với chúng tôi, lúc này đang khí phách hăng hái phát biểu trên bục.

Bây giờ tôi nhìn thấy khuôn mặt này của anh là chỉ muốn kéo anh xuống đánh cho một trận.

Nhưng cố tình anh lại nghiêm mặt, mười phần nghiêm túc đứng đắn làm chủ cuộc họp với chúng tôi trên bục, khiến tôi thực sự không thể liên hệ anh với người làm nũng tối qua.

Cuối cùng vất vả lắm cuộc họp mới kết thúc.

Sau khi Kỳ Trầm tổng kết phát biểu xong, anh đút một tay vào túi chuẩn bị đi xuống.

Kết quả không biết tại sao, anh đi được vài bước thì rút tay ra, một vật màu đỏ đỏ trong túi "vô tình" rơi xuống.

Tôi sững người, trong nháy mắt liền nhận ra đó là chứng nhận kết hôn của hai chúng tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Vẻ Kỳ Trầm bình tĩnh, anh cúi đầu nhìn chứng nhận kết hôn, sau đó nhặt nó lên với tư thế đẹp trai ưu nhã.

"Xin lỗi, trượt tay, không cẩn thận làm rơi chứng nhận kết hôn rồi."

Tôi: "..."

Trượt tay cái đầu anh ấy.

Cả hội trường đột nhiên im lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ đó.

Kỳ Trầm tự nhiên trấn định, chậm rãi cất chứng nhận kết hôn đi.

Nửa ngày sau, cả hội trường náo loạn.

Kỳ Trầm bình tĩnh xuống sân khấu.

Tôi ngồi trên ghế, lặng lẽ chuyển tay đang đỡ thắt lưng lên đầu, bắt đầu cân nhắc bây giờ ly hôn còn kịp không.

Tổng giám đốc vừa đi, trong phòng họp liền vang lên tiếng than khóc.

"Chồng của tôi a!"

Nữ đồng nghiệp bên cạnh là fan cuồng của Kỳ Trầm, nằm úp sấp trên bàn đau khổ, "Sao anh ấy lại lặng lẽ kết hôn với tiểu yêu tinh rồi!"

Ờ.

Tôi chưa tính toán việc cô ấy gọi chồng, cô ấy đã nói tôi là tiểu yêu tinh rồi?

"Không biết vợ của tổng giám đốc là ai nhỉ?"

"Thiên kim nhà họ Vương?"

"Không giống, không giống, tôi thấy thiên kim nhà họ Lý và tổng giám đốc của chúng ta hình như khá thân thiết."

Các đồng nghiệp khác tò mò đoán già đoán non, chia sẻ tin tức với nhau, nhưng không ai biết tổng giám đốc đột nhiên cưới ai.

Tôi lặng lẽ nhếch môi, cũng không nói gì.

Vợ của tổng giám đốc đang ngồi trước mặt các người đây, xem các người có đoán ra được không?

Tin tức nhanh chóng lan ra ngoài.

Bộ phận quan hệ công chúng của tôi vốn là nơi tập trung của các yêu tinh, vừa nghe tổng giám đốc đã kết hôn, trong văn phòng lập tức vang lên tiếng than khóc.

Những tiểu yêu tinh đang mơ mộng làm vợ tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi nói muốn điều tra rõ ràng lai lịch của vợ tổng giám đốc, tôi lập tức cảm thấy vui mừng vì sự sáng suốt của mình khi quyết định kết hôn bí mật.

Nhìn những tiểu yêu tinh hung dữ này mà xem, nếu tôi dám công khai, họ sẽ không nuốt sống tôi sao?

Sợ quá.

Tôi là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, ngày thường bận rộn xử lý các mâu thuẫn trong ngoài công ty, thời gian gặp Kỳ Trầm cũng khá nhiều.

Có điều, sau khi anh làm ầm ĩ như vậy, tôi liền cố tình giảm bớt thời gian gặp mặt anh.

Chẳng may bị bắt gặp, tôi khó mà lấy cớ để minh oan cho mình.

Buổi chiều tan tầm tôi đều cố ý né tránh thời gian của anh, khi tôi về đến nhà, anh đã ở trong bếp làm chồng đảm đang rồi.

"Vợ yêu Dung Dung à, hôm nay em về muộn mười hai phút."

Anh thò đầu ra khỏi bếp, uất ức tố cáo tôi, "Khiến anh gặp em ít đi mười hai phút."

Tôi: "..."

Thật muốn hỏi, đây vẫn là tổng giám đốc lạnh lùng nghiêm khắc trong công ty sao?

"Không phải do em né tránh đồng nghiệp sao."

Tôi dựa vào cửa bếp trò chuyện với anh, nghĩ đến chuyện anh cố tình để lộ thân phận vào buổi sáng, đầu tôi liền đâu, "Sao anh lại mang theo chứng nhận kết hôn bên người vậy? Vừa rơi xuống, không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim của tiểu yêu tinh rồi."

Hôm nay các tiểu yêu tinh ở bộ phận quan hệ công chúng bận rộn thảo luận về vợ mới của tổng giám đốc, không còn tâm trí làm việc nữa.

"Hửm? Vợ Dung Dung ghen rồi sao?"

Điểm chú ý của người này lại rất đặc biệt, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, "Ai dám gây khó dễ cho em, em cứ sa thải người đó đi."

Ý tôi là vậy sao?

Vô cùng bất lực nhìn anh, anh liền cười với tôi, "Nếu không được, anh đến giúp em trút giận."

Đừng mà.

Nếu anh lại để lộ sơ hở, chuyện kết hôn kia sẽ không giấu được nữa.

"Dung Dung..." Kỳ Trầm không cam tâm nhìn tôi, ý định tranh thủ, "Anh chỉ muốn quang minh chính đại thể hiện tình cảm với em thôi mà."

Ờ.

Tôi cười gượng gạo chạy đi rửa tay, không dám trả lời, anh vui vẻ gọi sau lưng tôi, "Ghen thì nhớ nói cho anh biết đấy!"

"Chồng đảm bảo sẽ biểu hiện thật tốt!"

Tôi loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã ngay tại chỗ cho anh xem.

Mặc dù trong lòng tôi rất khó chịu với những tiểu yêu tinh đang thèm muốn chồng tôi, nhưng chuyện như vậy sao tôi có thể nói với anh được?

Cũng không dám làm ầm ĩ nữa.