Sáng hôm sau (_)
Thiên Ân thức dậy, hơi hơi nheo mắt mình nhưng vẫn không chịu mở ra, cái mũi hít hít hương vị buổi sáng sớm, cả người vẫn còn được bọc kín trong chăn như con nhộng ống. Vì tướng ngủ của Thiên Ân rất xấu, mỗi lần ngủ là xoay lung tung rồi đạp chăn nếu không có Erik bên cạnh chắc chắn Thiên Ân ngủ dậy sẽ bị cảm lạnh.
Nhìn cái người không có tiền đồ đang uốn éo người trong lòng mình Erik nhịn không được lấy tay bóp bóp mặt cậu, tiểu bạn hoại.
Thiên Ân né bàn tay đang làm loạn trên mặt mình rồi rúc vào cổ Erik. Lại tiếp tục làm một con chó nhỏ hít hít, còn không có tiền đồ mà thè lưỡi ra liếʍ cắn một cái. Thấy vậy Erik luồn tay vào chăn ngắt một cái lên mông Thiên Ân.
"Tiểu bại hoại còn không dậy"
Nghe được giọng nói của kẻ bên cạnh, khóe môi Thiên Ân khẽ nhếch lên, hai tay quoàng qua cổ Erik, đeo bám như một con bạch tuộc.
"Không dậy" Thiên Ân rất ương bướng nói rồi càng ôm Erik chặt hơn.
Nhìn con bạch tuộc trên người mình Erik chỉ biết lắc đầu thở dài, đưa tay xuống vò vò mông cậu. Thiên Ân cười hắc hắc rồi cùng Erik lăn lộn một phen.
Đợi đến khi hai người rời khỏi giường cũng là đến giữa trưa.
Thiên Ân chạy tung tăng ôm tiểu gà con của Albert rồi ngồi đút vài hạt cơm cho nó ăn, hình ảnh vô cùng ấm áp.
"Nếu em thích nó tôi cướp nó cho em" Erik vô cùng không có lương tâm nói rồi ôm Thiên Ân vào lòng.
...Này... này... Albert đang ngồi xổm ở đó dựng thẳng lông mày lên, cái thằng em thiếu đánh vô lương tâm kia. Thật muốn quyết đấu với nó một phen, mặc dù không đánh lại được nhưng cũng không thể mất mặt đấng nam nhi. Hắn quyết không để bị cướp mất Tiểu vàng yêu dấu, ánh mắt tràn đầy bất mãn bắn đến đứa em không biết có phải cùng một mẹ sinh ra không.
"Không cần, như bây giờ rất tốt" Thiên Ân nói, tay vuốt vuốt bộ lông vàng óng mềm mại của tiểu gà con, thích thú không muốn buông tay.
Nghe thấy Thiên Ân nói vậy cuối cùng Albert mới thả lông mày xuống, may mà có em dâu thấu tình đạt lý, thông minh nhanh nhẹn, không như ai kia.
Khác với không khí tươi vui bên này, trong ngục giam cái tên U linh mới được Sakura bắt về tối hôm qua đang bị lấy khẩu cung, tình cảnh vô cùng thê thảm, Sakura cũng đến góp vui.
Tại nhà giam Arthur đang cùng Jason tra khảo tên U linh xấu số đó. Tại việc này liên quan nhiều đến Long rồng nên Erik chuyển luôn việc điều tra cho Jason cùng Arthur, tuyệt đối không muốn động tay vào những việc này, vô cùng lười biếng mà bồi Thiên Ân đi chơi.
Để lại một con rắn hồng hồng đại diện phụ trách vụ án này, Sakura vô cùng hãnh diện mà bò quanh căn phòng giam, nó cảm thấy mình rất oai phong.
Mấy tiểu Vampire mới biết được hành động anh dũng một mình gϊếŧ địch của Sakura nên cũng mang đến cho nó rất nhiều hoa quả, cảm giác được mọi người coi trọng làm Sakura hưng phấn lại càng bò loạn nhiều hơn. Tuyệt đối phải là một nữ chiến binh rắn xinh đẹp và thật là sang.
Khi tên U linh tỉnh dậy cảnh đầu tiên nhìn thấy là một con rắn đang nằm vắt vòng trên đầu hắn, một lần nữa hắn lại ngất đi. Sakura ánh mắt vô tội nhìn những kẻ còn lại trong phòng, nó chưa có làm gì nha.
"Dội nước cho hắn tỉnh" Jason nói rồi xoa nhẹ đầu Sakura, đặt nó trong lòng mình.
Sakura cũng rất ngoan ngoãn mà ở yên trên đùi Jason, cái đầu nhỏ nhỏ hơi nhoi nhoi lên hóng chuyện. Thực sự thì Arthur có chút ghen tị với nó ánh mắt tia đến nó mấy lần, Jason thấy vậy khinh thường hắn, có con rắn mà cũng ghen.
Sau khi bị ép tỉnh một lần nữa tên U linh hơi hoảng hốt trước tình cảnh trước mắt, không phải bảo lần hành động này rất an toàn sao, vừa mới ra trận mà đã bị bắt rồi.
"Khai báo tất cả những gì ngươi biết thì còn đường sống" Arthur lạnh lùng nói.
Tên U linh nhìn thấy ai ai cũng như quỷ sa tăng đòi mạng lia mắt đến nhìn hắn rồi còn con rắn màu hồng nằm trong lòng cái tên mặt lạnh băng kia nữa. Hắn là kẻ sinh ra đã sợ rắn, nhìn thấy rắn là muốn tè ra quần rồi, giờ nhìn thấy kẻ địch có một con rắn còn là màu hồng nữa chứ, chân cũng bủn rủn hết rồi còn nghĩ được cách ứng phó gì nữa.
"Không được để con rắn đó đến gần tôi, tôi khai hết, khai hết"
Jason và Arthur đưa mắt nhìn nhau, thẩm vẫn dễ như vậy, con rắn hồng hồng thì bất mãn thở phì phì. Lão nương xinh đẹp, hiền lành đáng yêu như vậy mà tên U linh đáng chết kia dám có mắt không tròng. Nó có đáng sợ như vậy đâu chứ, rõ ràng rất hiền lành là một thiếu nữ, đúng vậy là thiếu nữ tuy hơi gượng ép một chút nhưng vẫn được coi là thiếu nữ. Còn chưa có người yêu nữa, rất hiền lành và đang kiếm người yêu có biết không.
Jason hơi mỉm cười xoa xoa đầu con rắn nhỏ, đáng yêu như vậy, thật muốn mang về nhà mình.
(Erik cứ muốn cưới tiểu vàng đi, đến Sakura nhà mình cũng có kẻ nhắm đến rồi đấy)
Như sợ bọn họ đổi ý tên U linh khai sạch sành sanh những gì hắn biết một chữ cũng không bỏ sót.
Thật đáng thương cho Timmy đám tay chân toàn là bọn không đáng tin cậy như vậy. Thẩm vấn một chút là đến cả tổ tông là ai cũng mang ra bán cho bọn họ. Mất công bọn họ còn chuẩn bị một màn ép cung rồi dọa nạt nữa chứ, đúng là lãng phí tình cảm mà.
Đám tiểu Vampire cùng mấy tiểu Long rồng mới quen cầm dụng cụ nghiêm hình bức cung ánh mắt tha thiết nhìn Arthur, khai rồi nhưng dùng hình dọa nạt một chút cũng không được sao. Mấy khi mới được chơi như vậy thật sự không được sao, cẩn thận hắn khai toàn là giả tạo chứng cớ đấy, rất cần bọn chúng ra tay một phen.
Nhưng đối với nhiệt tình của mấy tiểu Vampire, Arthur chả thèm nhìn đến. Đúng là đội trưởng còn phúc hắc và đáng ghét hơn cả hoàng tử Erik, một chút cũng không đáng yêu. Đáng bị Jason cho ngủ sàn nhà, đến lúc đó chúng ta tuyệt đối không can ngăn, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, đặc biệt có tố chất của những kẻ chọc gậy bánh xe.
----
"Thẩm vấn xong rồi sao"
Erik hơi ngạc nhiên nhìn báo cáo được đưa đến, còn tưởng nhanh nhất cũng phải đến tối mới có báo cáo, nào ngờ đến trưa là đã có khẩu cũng rồi. Đúng là rất ngoài ý muốn, cái tên Timmy thuộc hạ của hắn cũng như chủ nhân, không có đầu óc.
Thấy có người đến báo cáo Thiên Ân cũng nhanh nhẹn chạy đến nghe ké, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội hóng hớt.
"Hạ độc sao" Thiên Ân hơi cau mày nhìn bản khẩu cung, cái này cũng dùng được hả.
"Dạ đúng là hắn khai như vậy" một Vampire cũng được điều đến chỗ lấy khẩu cung báo cáo lại tình hình cho Thiên Ân cùng Erik "Mấy tên Long rồng đó được cho tiêm một loại thuốc có thể trở nên điên loạn và nghe theo sai khiến của kẻ chỉ huy. Mục đích của bọn chúng là muốn gây náo loạn trong nội bộ Long rồng, việc an cư lạc nghiệp của Long rồng như bây giờ không có một chút nào tốt với bọn chúng. Nên bọn chúng muốn phát tán virut từ người mấy Long rồng đã bị điều khiển này khiến bọn họ hỗn loạn một trận, nếu có thể trở mặt với chúng ra thì càng tốt"
"Mấy virut đó là gì vậy, có gây hại gì đến con người và Vampire không" Thiên Ân hơi lo lắng hỏi.
"Cái đấy tên U linh mà chúng ta bắt được hắn cũng không biết" Vampire báo cáo tình hình hơi gãi đầu mình "Có vẻ hắn cũng không được cung cấp nhiều tin tức, chỉ được giao nhiệm vụ đưa Long rồng đã bị điều khiển đến chỗ định cư của bọn chúng thôi"
Thấy vậy Erik và Thiên Ân nhìn nhau, đều đoán được ý của đối phương. Timmy hắn không quá coi trọng lần hành động này, thành cũng được bại cũng được, mục đích cũng đại được rồi. Đây là hắn muốn cảnh báo đến với bọn họ, nếu lần tấn công này thành công thì hiệu quả đe dọa sẽ tốt hơn, nhưng nếu bị phát hiện cũng không sao, có thể để cho bọn họ phải dè chừng hắn một phen. Nhưng hắn đang đe dọa ai chứ, đúng là tự mình coi trọng mình. Nhưng mà U linh còn bao nhiêu thứ thuốc đáng kinh nữa, không ai biết, cái tên thiếu não đấy, đáng bị mang ra lăng trì một phen.
p/s: Quà kết thúc kỳ nghỉ lễ cho cả nhà nhé