Nói Lời Yêu Em

Chương 95

Hoắc Thịnh nhìn cô đôi mắt có chút nóng, cay cay. Hắn nắm chặt hai tay giống như muốn bóp chết cô gái nhỏ.

"À Lưu Ly cháu chưa ngủ à?" Bình thường 9 giờ tối các hộ dân đã ngủ, trừ hôm nay quá vui mà đã hơn 10 giờ mà vẫn chưa có ai chợp mắt.

"Dạ chưa" Lưu Ly bật đèn bên ngoài mời trưởng thôn vào.

"À là thế này Lưu Ly, thôn chúng ta chỉ còn nhà cháu có phòng trống. Hay là cháu cho cậu này ngủ nhờ một đêm được không?" Trưởng thôn có chút ngại ngùng nói, dù sao cô nam quả nữ ở riêng nhà thì... Sẽ bị dân làng cười chê. Người trong thôn có chút lạc hậu chuyện này là điều hiển nhiên, nếu không phải là hết cách ông cũng không làm được.

"Chuyện này..." Lưu Ly lúc này mới để ý người phía sau che đi toàn bộ đèn chiếu bên ngoài không rõ mặt nhưng vóc dáng có chút quen.

Bỗng nhiên một thân thể to lớn xông tới kéo cô vào lòng, khiến Lưu Ly giật mình.

"Cuối cùng cũng tìm được em rồi" Hoắc Thịnh đau đớn nói, cô hại họ mấy năm qua thật khổ.

Lưu Ly ngẩn người, nhìn hắn một lúc lâu. Tư vị trong lòng cũng không biết là thế nào nữa có chút cay, lúng túng và không tin nổi.

Đợi khi trưởng thôn về Hoắc Thịnh mới không nhịn được nữa, hắn nhớ cô, cũng hận cô chết mất. Là cô dày vò hắn như thế này, cô phải đền bù cho hắn. Hoắc Thịnh hôn tới tấp vào mặt, vào mũi,... Của cô.

"Aaa không cần! Buông ra!" Lưu Ly phản kháng quên mất cả việc nên đá hắn ra khỏi nhà.

"Anh không buông! Bảo bối anh nhớ em" Hai người rằng co một lúc lâu, tới lúc hắn kiềm chế được cô sắp đè xuống thì bên trong phòng nghe một tiếng "bịch".

Lưu Ly giật mình tưởng tiểu bảo bối ngã liền cố gắng đẩy hắn ra.

"Bảo bối ngã! Bảo bối ngã! Mau thả tôi ra!" Cô hớt hải đẩy hắn nhưng không được.

"Bảo bối?..." Hoắc Thịnh nhíu mày khó hiểu, không phải cô là bảo bối rồi sao?

"Là con tôi... Hoắc Thịnh con tôi ngã"

Lúc này Hoắc Thịnh mới thả cô ra, Lưu Ly liền lao vào trong phòng liền thấy cục cưng đang bò trên đất cười hì hì, đúng là khiến cô thót tim mà. Lưu Ly bế cục cưng lên dỗ dành bế ra bên ngoài.

Hoắc Thịnh nhớ lại lúc nãy trưởng thôn nói liền nhớ cô có một đứa con, chẳng lẽ... Hắn nhớ không phải năm đó đứa bé đã mất rồi sao?

Lưu Ly dỗ cục cưng ngủ xong, mới nhìn hắn một cái sau đó kéo hắn ra bên ngoài, trên một cái phả gỗ dày. Không ngờ lại gặp hắn trong tình cảnh này,

"Bảo bối nó là con của em sao?" Lời nói của hắn mang chút dấm chua, nhớ tới chuyện cô đẻ con cho kẻ khác khiến hắn bực mình muốn chết. Tên đàn ông kia là cái thá gì chứ? Hắn nhìn xung quanh nhà tìm tung tích, dấu vết của đàn ông nhưng nửa ngày tìm mãi cũng chẳng có.

"Ừ..." Lưu Ly lạnh nhạt nói, hắn hết điên rồi. Nếu hắn còn là Hoắc Thịnh ngốc trước kia cô sẽ không ngại cho hắn ở một đêm nhưng giờ thì khác...

"Hoắc Thịnh, tôi, ừ... Tôi nghĩ anh không..." Cô chưa nói xong đã bị hắn đè xuống miếng gỗ cứng, thật muốn chơi chết cô mà.

"Tên đó đâu rồi hả?" Hắn gầm lên, tay xé rách áo của cô.

"Tên nào...aaaaa...Anh làm gì vậy?" Lưu Ly vội dùng tay che bộ ngực to tròn, căng bóng của bà mẹ một con.

"Chồng em đó" Hắn khó khăn phun ra từng chữ, tay di chuyển vào trong áo ngực của cô thật đúng là to như hai trái bưởi luôn. Một bàn tay của hắn chỉ xoa được một nửa bầu ngực của cô.

"Tôi không có chồng p...aaa... Ừm.... Buông ra! Buông ra! Đừng để tôi hận anh!" Lưu Ly giãy giụa nhưng vẫn không dám nói lớn chỉ sợ sẽ đánh thức cục cưng đang ngủ. Thật nhục nhã, hắn lại muốn cưỡng bức cô.

"Vậy đứa bé kia của ai? Hả!" Hắn giật mạnh chiếc áo ngực của cô, ngực cỡ ngoại cỡ luôn rồi. Nhớ năm đó của cô rất to nhưng cỡ C là vừa mà qua 10 năm giờ trở thành cỡ lớn nhất. Hắn bực tức tát tát vào ngực cô, khiến ngực cô đỏ hỏn.

Lưu Ly nức nở cắn môi dưới, muốn khóc.

"Còn không nói? Muốn tôi đâm chết cô thật?"

Nhìn khẩu khí của hắn liền biết hắn không nói dối khiến cô sợ hãi hơn.

"Của Trầm! Của Trầm!" Lưu Ly vội nói muốn bò dậy liền bị hắn kéo hai chân lại.

"Chạy đi đâu?" Cho dù thế hắn vẫn không muốn tha cho cô, ngay từ đầu hắn đã muốn cùng cô làʍ t̠ìиɦ. Cho dù thế nào cũng muốn làʍ t̠ìиɦ, làm cho chết cô khiến cô khóc lóc cầu xin hắn.

Nhớ lại 3 năm trước cô nhục nhã trêu đùa hắn, hắn nhớ mãi không quên. Mà giờ này bảo bối còn đang dưới thân hắn, đang là một con người bằng da bằng thịt làm sao hắn nhẫn nổi?

Hắn cắn xuống đầṳ ѵú của cô kéo lên, mấy cái răng trắng tinh ngấu nghiến ngực của Lưu Ly.

"Aaa... Đau quá! Đừng cắn...ư... Sẽ rách! Sẽ rách" Lưu Ly vội van xin, mấy năm không có đàn ông chạm qua khiến cô rất mẫn cảm nhất là sau khi sinh con. Lưu Ly thầm mắng mình là da^ʍ phụ kể cả anh em Khắc Tư hoặc Từ Thành chạm vô đều rêи ɾỉ, mà bây giờ trước mặt kẻ cô ghét, cô cũng thật giống loại gái rẻ tiền.

Hoắc Thịnh xoa nắm bên ngực còn lại của cô, đầu ngực đỏ hồng núʍ ѵú to cứng khiến hắn mê mẩn. Hắn bỏ qua bên ngực lúc nãy cắn sang bên còn lại. Nước miếng như sợi chỉ trong suốt lưu lại trên ngực của cô.

"Đừng mà... Đau quá! Hức hức... Cắn nữa sẽ rách! Rách mất.. Hức hức" Nhớ lại còn có cục cưng đang ngủ Lưu Ly liền nhỏ giọng hơn.

Hoắc Thịnh càng nghe càng hứng, không ngờ khi cô nũng nịu lại dễ thương như vậy. Không biết lúc cô dưới thân của đám người Hàn Trầm là thế nào có từng chơi 5P chưa?

"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp..." Hắn đánh lia lịa vào ngực cô tuy đã giảm lực đạo rất nhiều nhưng ngực của cô cũng rất đau và rát. Lưu Ly dùng tay giữ lại đôi vυ' to của mình nhưng không được bởi nó quá to, Lưu Ly nấc lên đau đớn.

"Đừng tát! Đừng tát! Hức hức sắp nổ... Vỡ... Hức hức" Ngực cô rất căng, tuy đã không còn sữa nữa.

"Nhìn ngực da^ʍ dãng của em kìa" hắn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt núʍ ѵú của cô.

"Aaaa"

Hắn kéo xuống cái quần của cô cùng qυầи ɭóŧ lộ ra khu rừng rậm thần bí, lúc này Lưu Ly đã mệt chết nằm im re. Hắn dùng tay vạch đám lông hai ngón chống đỡ vào hai mép thịt căng tròn bên ngoài, một ngón thì chống lên hoa hạch ấn xuống.

"Hô ô ô....aaaaaa... Hô...ngứa" Lưu Ly muốn kẹp hai chân nhưng bị hắn giữ lại. Cô trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đầy nước trào ra.

"Ngoan nào, bảo bối để anh nhìn xem huyệt da^ʍ của em... Ừ nhiều nước chết mất ướt hết cả tay anh rồi" Hắn nhấc cái mông lên cao của cô để toàn bộ sức lực của cô chống dỡ bằng vai, mấy ngón tay của hắn dễ dàng chui vào vì có nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra.

"Chát!"

"Cái mông to!" Hắn đánh vào cái mông của cô dùng tay móc ra. Nhưng vẫn chưa đủ ướt, thế là chưa thể làʍ t̠ìиɦ rồi, hắn cúi xuống liếʍ mυ'ŧ hoa huyệt lầy lội cho Lưu Ly, hoa huyệt co bóp trào ra nước hắn liền không kìm lòng uống mất.

"Hực hực aaaaa... Ừm...ư....aaaaa....ưʍ....hô..."

"Sắp ra! Aaaa.... Sắp ra!" Lưu Ly quơ tay loạn cả lên nhức nhối.

Hoắc Thịnh cắn vào mép thịt ngoài của cô gặm gặm để lại dấu đỏ, nơi này hồng hào xe khít giống như xử nữ giống như ba năm qua chưa từng có ai làm qua.

"Của bảo bối nhiều nước... Khiến anh uống thật ngon, thật ngọt! Bảo bối sao lại nhíu mày? Sướиɠ lắm hả?" Hắn buông tha da^ʍ huyệt của cô sau đó cởi khóa quần kéo qυầи ɭóŧ xuống trực tiếp đâm vào trong cô.

"Aaaa...to quá... Ưm trướng! Trướng chết!" Lưu Ly lắc đầu ôm lấy cổ hắn, huyệt nhỏ bao chứa toàn bộ dươиɠ ѵậŧ. Cô cắn lấy tai hắn gào thét, cái lỗ huyệt trướng bụng gồ lên một chỗ cao.

"Bốp! Da^ʍ huyệt tham lam! Hoa huyệt  dâʍ đãиɠ.... Ừ sướиɠ quá!" Hắn hét lên liền bị cô tát bốp một cái lên đầu.

"Anh im mồm...ừ....aaa cho cục cưng ngủ...ưm ư ưm ....ưʍ...aaaa" Lưu Ly dùng tay nhỏ che lại miệng hắn, mắt nhìn vào trong phòng ngủ xem tiểu bảo bối.

"Vậy thì em ngoan ngoãn phối hợp đi" Hoắc Thịnh đâm vài cái mạnh hơn, lực đạo ở eo ếch càng điên cuồng. Dươиɠ ѵậŧ đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cô, khiến cô vừa đau, vừa sướиɠ.

Hai vυ' to tròn nảy nảy lên xuống trông thật thích mắt, nặng trĩu như bưởi chín.

"Ô...aaaaa..aaaa....ưʍ...aaaa....aaa" Lưu Ly ôm chặt hắn hai cơ thể một cứng một mềm dính sát vào nhau.

"Bảo bối! Bảo bối của anh thật ngon!" Hắn rút vật nam tính ra phun toàn bộ dịch trắng lên bụng cô. Vì không có biện pháp an toàn nên hắn lo rằng cô sẽ mang thai.

"Ừ... Mệt quá!" Lưu Ly chớp mắt định ngủ liền bị hắn lật úp lại nhanh chóng tấn công cô từ phía sau.

"Ưʍ...aaaa.... Thật mệt, không muốn làm nữa" Lưu Ly lắc lắc cái mông tránh né.

"Em thỏa mãn rồi liền bỏ mặc anh ư?" Nhớ tới 10 năm qua chưa đυ.ng vào cô khiến hắn thèm chết mất, căn bản mới làm một lần khiến hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng. Hắn cầm hai chân của cô dang rộng ra sau đó liền đâm vào vài cái theo nhịp, dươиɠ ѵậŧ hắn cứng đơ lại nóng như sắt hun đâm sâu vào tử ©υиɠ không chút dịu dàng.

"Aaa..." Lưu Ly cắn răng phả gỗ vừa lạnh vừa cứng khiến cô khó chịu, cái ngực cương cứng sắp nổ tung rồi. Cô biết mình dâʍ đãиɠ nhưng không ngờ lại da^ʍ tới mức vậy, bị hắn khinh dễ trêu đùa mà vẫn có thể lêи đỉиɦ.

"Hức....a....nhẹ chút...aaaaaa.... Sắp rách luôn rồi" Lưu Ly khuôn mặt đỏ bừng nói, thật sự hắn rất hung bạo mỗi cú nhấp đều khiến cô điên đảo.

Qua 30 phút hắn lại bắn thêm lần hai nhưng lần này lại nhắm vào bộ ngực vĩ đại của cô.

"Thật muốn nhấn chìm em trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà haha" Hắn cười thô bỉ nhấc chân cô lên trên cao giữ lấy, để cô trong tư thế nằm ngang mà đâm vào, nếu vật nam tính của hắn mà là một lưỡi dao thì cô đã bị đâm ngàn nhát rồi. Hắn thật muốn chơi chết đồ dâʍ đãиɠ như cô.

Lưu Ly lần đầu tiên ở tư thế này có chút không thoải mái bộ ngực chen đẩy lên nhau ép lấy.

"Hô...aaaaa....aaaa...." Lưu Ly thở dốc cuối cùng ngất đi vì mệt.

Nửa đêm khi Hoắc Thịnh ăn no mới dừng lại dùng khăn tay thấm nước lau sơ qua thân thể cho Lưu Ly rồi giúp co mặc đồ lại, hắn bế cô vào phòng ngủ cạnh bé con. Còn bản thân ra phả gỗ nằm, mùi hương trên cơ thể cô vẫn vòn chưa tan trong không khí khiến hắn không chịu được đưa tay xuống an ủi mình lần nữa.

Tới sáng khi cô thức tỉnh liền giật mình ngồi dậy, thấy mình đang còn nằm cạnh với cục cưng liền cho rằng mình mộng xuân, chỉ là sao lại là cùng với Hoắc Thịnh nhỉ? Cô mệt mỏi xoay xoay cổ liền thấy rất đau không những thế chân tay cũng bủn rủn, toàn thân vô lực.

Cô lười biếng nằm xuống lần nữa, dự định một lát sẽ pha sữa cho tiểu bảo bối uống.

Trong bếp liền vang lên tiếng động đánh thức Lưu Ly.

"Chẳng lẽ có trộm... Ừ là trộm thiếu gạo?"

Lưu Ly vội bật dậy cầm một vũ khí "hạng nhẹ" từ từ xuống bếp, bên dưới tiếng động một to. Người trong bếp vóc dáng to cao mặc chiếc tạp dề của cô "phá bếp". Hoắc Thịnh nghe tiếng động liền quay mặt liền nhìn thấy Lưu Ly đang rón rén tới cạnh mình tay cầm một con dao chặt thịt.

"Là anh?... Sao anh ở đây?" Lưu Ly vỗ vỗ mặt mình, chẳng lẽ cô lại đang mộng xuân tiếp sao?

"Anh không ở đây thì ở đâu chứ, đồ ngốc này" Hắn dùng tay búng lên trán người nào đó chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Chẳng lẽ hôm qua..." là thật? Đầu cô rối tung rối mù.

"Hừ, hôm qua là anh phục vụ em.... Chẳng lẽ mới vậy đã quên cần anh nhắc lại không?"

"Không cần!... " Hình ảnh tham hoan hôm qua lần nữa xuất hiện trong trí nhớ cô, cô đỏ mặt cúi xuống.

"Nhưng sao anh lại ở đây?"

"Chồng thì tất nhiên phải ở cạnh vợ rồi phải không?"

"Anh không phải" Cô lí nhí không thành tiếng.

"Được rồi! Được rồi ngồi xuống ăn đi!" Cái này là mới sáng sớm hắn đã đi tìm mấy người công nhân để lấy, ở trong thôn này cả hai ngày mới họp chợ một lần. Muốn mua đồ tốt liền phải lên huyện, không biết cô mấy năm qua có phải chịu khổ không nữa.

"Oa... Là thịt hun khói sao?...a còn có sườn xào" Lưu Ly nuốt nuốt nước bọt, mấy năm nay cô ngoài việc chăm lo chu đáo cho cục cưng còn lại thì rất lười ngay cả nấu ăn cũng lười nên mới ăn mì gói, thỉnh thoảng sẽ sang nhà Tiểu Xuân ăn ké.

"Này ăn đi... Ăn nhiều vào" Hoắc Thịnh gắp cho cô một miếng sườn lớn đưa cho cô.

"Ừm... Ngon lắm! Ngon lắm!" Lưu Ly cảm thán, vừa gật đầu vừa cắn từng miếng nhỏ.

Buổi trưa nắng gắt, Lưu Ly đặt cục cưng trên phả gỗ, bản thân thì đi xung quanh vườn liên thấy có vài quả lê chín mới nhón chân lên, hôm qua cục cưng đã ăn xoài hôm nay cũng nên đổi món thôi.

Lê ở đây vì đất trồng không tốt mà nhỏ nhưng bù lại là rất ngọt, vỏ mỏng.

Bên ngoài sân tiếng xe máy phân khối lớn vang lên khiến Lưu Ly choáng váng. Cô hái vài trái lê xuống sau đó mới ra ngoài sân liền phát hiện trong sân là ba người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen. Ba người đồng loạt bỏ mũ bảo hiểm xuống người thứ nhất là Từ Thành, người thứ hai là Khắc Tư còn lại là Khắc Triệt. Lưu Ly đương nhiên biết Hoắc Thịnh đã nói với họ cô đang ở đây nên họ mới đến tìm.

Ba người nhìn cô như quỷ dữ, đột ngột Khắc Triệt đi tới xách cô lên vai hai người còn lại liền xông vào trong nhà bế cục cưng lên.

"A... Mấy anh làm gì?" Cô giật mình khi thấy cục cưng khóc, nhưng họ mặc kệ bỏ cô lên xe rồi lái ra khỏi thôn. Thôn bên cạnh, vài chiếc xe hơi đã chờ sẵn ở đó cục cưng bị đưa lên một chiếc xe khác, còn cô thì bị ném lên chiếc xe có Từ Thành lái, còn có cả Khắc Tư và Khắc Triệt kìm cặp giữa hai bên.

"Không! Con của em... Lưu Ly giãy giụa sợ hãi họ làm tổn thương cục cưng"

"Câm mồm! Cô mà nói nữa tôi liền ném con bé đi!" Khắc Triệt gầm lên, hắn là vẫn còn hận năm đó cô bỏ đi mặc kệ hắn. Giờ này nếu cô còn chống cự hắn liền không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.

"Không... Xin anh... " Cô định nói lại thôi, im lặng cúi đầu xuống.

"Cô giỏi lắm! Trốn bọn tôi ba năm nay... Để xem bọn tôi phạt cô thế nào" Khắc Tư nắm chặt cằm của cô, sau đó đẩy mạnh cô ra sau ghế.

"A... Đau!" Lưu Ly kêu lên liền bị Khắc Triệt dùng băng keo đã chuẩn bị sẵn bịt chặt miệng lại.

"Ưʍ...ư...mmmm" Lưu Ly lắc đầu, hai tay liền bị họ cột một sợi dây thừng sau đó treo hai tay cô