Sau khi nhận ra cậu là song tính, ngọn lửa khao khát trong hắn bùng cháy dữ dội. Là vua của một quốc gia, hắn luôn có được mọi thứ mình muốn. Và giờ đây, hắn muốn tiếu ăn mày này phải thuộc về hắn, bằng mọi giá.
Đêm đó, tiếu ăn mày rời khỏi miếu hoang đế tìm thức ăn trong một góc hẻm nhỏ. Cậu không hề biết rằng, Hàn Minh đã âm thầm theo dõi. Khi cậu bước vào một con hẻm vắng lặng, âm thanh của một người lạ đột ngột xuất hiện sau lưng.
"Ngươi... ai đó?!" Tiểu ăn mày hoảng sợ, nhưng không kịp phản ứng thì đã bị kéo mạnh vào bức tường lạnh lẽo.
Bàn tay to lớn giữ chặt hai cổ tay cậu, ép sát cậu vào tường. Tiểu ăn mày vùng vẫy, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ bé không thể thoát ra được. Hơi thở nóng rực phả lên cổ cậu, mang theo mùi hương nam tính đầy áp lực.
"Im miệng. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời." Hắn trầm giọng, như một mệnh lệnh uy hϊếp. Tiểu ăn mày run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt. "Xin ngài... đừng làm hại ta... Ta chỉ là một tên ăn mày mù, không đáng để ngài động vào..."
Nhưng lời cầu xin yếu ớt ấy không khiến hắn dừng lại. Hắn dùng sức xé toạc lớp áo rách, để lộ cơ thểk hoàn mỹ mà hắn đã ao ước từ lúc nhìn thấy bên bờ sông. Làn da trắng ngần nổi bật giữa bóng tối từng đường nét mảnh mai mà gợi cảm như kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
"Đẹp hơn ta tưởng." Hắn thì thầm, đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.
Tiểu ăn mày Thẩm Nguyệt lúc này mới nhận ra kẻ lạ mặt muốn làm gì. Cậu cố gắng giãy giụa, nhưng những tiếng rên
yếu ớt bật ra từ đôi môi mím chặt.
"Ưʍ... a... xin ngài... .đừng..."
Hắn siết chặt eo cậu hơn, từng động chạm đều thô bạo, như muốn khắc ghi sự chiếm hữu của mình lên cơ thế này. Hơi thở của hắn gấp gáp, đôi môi lạnh băng lướt qua làn da cậu, để lại những dấu vết đỏ ửng.
"Ngươi thuộc về ta. Nếu dám quên, ta sẽ khiến ngươi hối hận."
Tiếng thở dồn dập và những âm thanh rêи ɾỉ vang lên trong hẻm nhỏ vắng lặng.
Khi mọi thứ kết thúc, tiểu ăn mày ngã quỵ xuống đất, đôi mắt mù lòa trống rỗng. Cậu co người lại, toàn thân run rẩy trong đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt hòa cùng tiếng nức nở nhỏ dần.
Hàn Minh chỉnh lại áo ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy thỏa mãn.
"Từ giờ, ngươi chỉ thuộc về ta. Nếu dám trốn, ta sẽ khiến ngươi không bao giờ quên được đêm nay."
Hắn quay người bỏ đi, để lại bóng dáng nhỏ bé trong cơn ác mộng mà không hề có một chút ấy nấy nào trong lòng hắn.