Nói xong, Thời Mộng Dao dập mạnh điện thoại.
Cô ta nhanh chóng đăng nhập vào Weibo.
#Thời Mộ Nhiễm Lệ Quân Hàn Đã Đăng Ký Kết Hôn# Hot!
#Thời Mộ Nhiễm Ở Biệt Thự Thiên Ngự# Hot!
#Thời Mộ Nhiễm Lệ Quân Hàn#...
Hot search toàn là về Thời Mộ Nhiễm và Lệ Quân Hàn.
Nhìn thấy hai cái tên đó cạnh nhau, Thời Mộng Dao càng thêm chướng mắt.
Cô ta bấm vào hot search đầu tiên.
Cư dân mạng đăng tải bằng chứng rằng Thời Mộ Nhiễm và Lệ Quân Hàn đã đăng ký kết hôn, có thể tra trên hệ thống.
Thời Mộng Dao tức đến run người.
Con đàn bà đê tiện này đã dùng thủ đoạn gì để lừa được Lệ thiếu?
Lệ Quân Hàn lại thật sự kết hôn với cô ta ư…
Thời Mộng Dao nắm chặt điện thoại, ánh mắt xoay chuyển liên tục, dần bình tĩnh lại.
Lệ Quân Hàn không phải kẻ ngốc.
Anh quyết đoán kết hôn với Thời Mộ Nhiễm, giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó.
Cô ta không nên vội vàng đi tìm Thời Mộ Nhiễm.
Đợi gã ăn mày kia đến, hỏi rõ ràng rồi hẵng hành động!
...
Tại biệt thự Thiên Ngự.
Thời Mộ Nhiễm nhìn bé con nằm bên cạnh, mùi sữa thoang thoảng trên người bé, khuôn mặt cô đầy dịu dàng.
Lông mày và mắt của Tình Thiên thật sự rất giống Lệ Quân Hàn.
Nhưng đôi mắt của bé lại rất giống cô.
Gen di truyền đúng là kỳ diệu.
Đây chính là sự kết hợp giữa cô và Lệ Quân Hàn.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng cô lại xao động.
Hình ảnh đêm đó lại hiện lên trong đầu…
Đó là một đêm điên cuồng.
Người đàn ông như mãnh thú, mồ hôi thấm ướt hõm cổ cô.
Sáng hôm sau, thậm chí cô không thể đi lại bình thường.
“Sao không giao Tình Thiên cho các bảo mẫu? Họ chăm không tốt à?”
Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính đột ngột vang lên khiến Thời Mộ Nhiễm giật mình run lên.
Lệ Quân Hàn bước đến bên giường, bộ đồ mặc nhà màu xám trên người càng làm nổi bật ánh mắt đen thẳm sâu không đáy, nhìn chằm chằm vào Thời Mộ Nhiễm đang nằm trên giường.
Hai má cô ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, cô nằm nghiêng trên giường, có lẽ vừa cho con bú xong nên khuy áo ngủ vẫn chưa cài lại, để lộ khe ngực sâu hút.
Yết hầu của người đàn ông khẽ động, cổ họng khô rát.
“Không phải vấn đề của họ, là tôi… muốn làm một người mẹ tốt, muốn con luôn ở bên cạnh mình.”
Thời Mộ Nhiễm không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lệ Quân Hàn, yếu ớt giải thích.
“Cô muốn nói với tôi rằng, cô là một người có trách nhiệm sao?”
Lệ Quân Hàn chống một tay lên giường, gương mặt tuấn tú từng chút một tiến sát gần cô, giọng nói lại lạnh buốt vô cùng.
“Tôi… ít nhất cũng là một người mẹ có trách nhiệm…”
Nhìn gương mặt ngày càng gần của anh, mùi hương quen thuộc thoảng qua, trái tim Thời Mộ Nhiễm không kìm được mà đập nhanh hơn.
Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Hàn dừng cách mặt cô hai mươi centimet, ánh mắt đen thẳm như muốn xoáy sâu vào khuôn mặt đầy bối rối của cô.
“U… oa…”
Đúng lúc này, Tình Thiên nằm cạnh Thời Mộ Nhiễm đột nhiên khóc ré lên.