Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 27

Editor: Cẩm Hi

Dì Ngô thấy thế liền vội vàng ngăn Viên Trần lại, "Đừng, tiểu thư chưa bao giờ khám Tây y cả!" Viên Trần trái lại cảm thấy buồn cười, một người đi du học ở bên ngoài nhiều năm làm sao có thể chưa khám qua Tây y. "Giúp tiểu thư tìm một bác sĩ trung y đi mà!" Viên Trần biết dì Ngô chăm sóc Đinh Kha từ nhỏ, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể làm theo, "Mau tìm một bác sĩ trung y nổi danh tới khám cho phu nhân!"

Bác sĩ Lâm là bác sĩ chuyên dụng của Viên gia, từng đi du học nhiều năm nên y thuật vô cùng cao siêu, quan trọng là đáng tin cậy, Viên gia đang trong lúc tranh chấp quyền lợi, bác sĩ nhất định phải là người an toàn đáng tin, nhưng ai ngờ hắn lại cố tình đυ.ng phải Đinh Kha. Kỳ thật Viên Trần cảm thấy Đinh Kha căn bản là không cần khám, sức lực khi cô cùng hắn giằng co chăn lớn đến mức không giống như người bị thương một chút nào.

"Năm tiểu thư sáu tuổi đã bị một trận phong hàn nặng, tư lệnh liền mời một vị bác sĩ Tây y nổi danh tới xem bệnh, nhưng vị bác sĩ kia lại châm nhầm kim cho tiểu thư, nghe nói là động tới động mạch gì đó, tiểu thư lúc đó tái xanh cả mặt rồi ngất đi. May mà có vị lão trung y kịp thời châm cứu cho tiểu thư, bằng không sẽ mất mạng! Khi tiểu thư ngất đi còn mơ hồ gọi cha mẹ một hồi, khiến cho phu nhân sợ tới mức khóc đến chết đi sống lại, tư lệnh giận dữ đã gϊếŧ chết vị bác sĩ Tây Dương kia. Từ sau khi tiểu thư được cứu sống, tư lệnh càng đau tiểu thư hơn, cả ngày đều dành hết sủng ái cho tiểu thư. Tiểu thư là một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, từ sau lần đó thì không bao giờ khám Tây y nữa, nhìn thấy ống tiêm liền kêu trời khóc đất." Viên Trần nghe dì Ngô giảng giải xong thì nhịn không được cười một tiếng, cưỡi ngựa rồi diễu hành thậm chí cô còn dám đứng trước họng súng của hắn, không nghĩ tới cô lại bị sốc, hơn nữa còn sợ Tây y, Viên Trần nhìn bộ dáng ngủ say của cô thì càng thêm cảm thấy thú vị.

Sau khi bị thương, Đinh Kha xem như thành thật được mấy ngày, chỉ biết báo chí thượng cả ngày đăng tin: Thiên kim Thượng Hải đứng ra diễn thuyết, thiếu soái phu nhân dẫn dắt sinh viên diễu hành... Những tin tức như thế này đã bay đầy trời, phía bên tư lệnh Thượng Hải thì không ngừng gọi điện đến, vừa nghe xong chuông điện thoại đã lại vang lên làm cho Đinh Kha sợ tới mức nhảy dựng, cô không muốn nghe cha mẹ lạnh giọng trách cứ, Viên Trần mỗi ngày đều cố gắng về sớm nhưng cũng không thắng nổi những câu hỏi đến từ khắp nơi.

"Tiểu thư, có người tìm ngài!" Đinh Kha nằm ở trên giường đang cầm tờ báo liếc mắt qua, "Lại là phóng viên à? Không gặp không gặp, dù ai tới thì cứ nói là tôi không gặp!" Dì Ngô đi ra ngoài rồi lại quay trở về, "Hắn nói mình là sinh viên đại học Hối Văn, còn nói tiểu thư nhất định sẽ gặp hắn!"

Sinh viên đại học Hối Văn?

Chính văn đại trí giả ngu

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người tiếp tục chú ý nha! Yêu nhất mọi người đó, hôn hôn nè ~

Đinh Kha xoay người từ trên giường đứng phắt lên, chẳng lẽ là người anh em ở trong ngục với cô ngày hôm đó, nhất thời kích động liền dẫm luôn chân trần lên sàn nhà chạy thẳng tới sảnh. "Phu nhân!" Chưa thấy người đã thấy tiếng, Đinh Kha cười khanh khách, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ tươi sáng, dáng người cao ráo thon dài, sống mũi thẳng tắp, vừa nhã nhặn phong độ trí thức lại mang theo kiên cường.

"Thì ra là cậu!" Đinh Kha đưa bàn tay thon dài qua, hắn giống như một thân sĩ cầm lấy bàn tay của Đinh Kha rồi khẽ chạm môi lên đó.

"Làm sao mà cậu biết tôi là thiếu soái phu nhân?" Đinh Kha mặc một thân sườn xám màu hồng nhạt, phác hoạ ra những đường cong lả lướt hấp dẫn của cô, chàng trai với gương mặt trong sáng cười với cô, "Thử hỏi ai có thể khiến cho thiếu soái tự mình đến ngục giam cứu viện, ai có thể khiến cho thiếu soái ra lệnh thả toàn bộ sinh viên ra, huống hồ nếu đại học Hối Văn có một nữ sinh viên xinh đẹp như vậy, tôi làm hội trưởng Hội Sinh Viên làm sao lại không biết chứ?" Đinh Kha nghe xong lời nói dí dỏm của hắn thì cười đến nghiêng ngả.

"Không nghĩ tới cậu lại là hội trưởng Hội Sinh Viên của đại học Hối Văn!"

"Tại hạ họ Từ tên Nhược Ngu." Hắn nói giống như một thư sinh cổ đại.

"Từ Nhược Ngu? Đại trí giả ngu? Tên hay!" Đinh Kha không nghĩ tới hắn lại thú vị như vậy, vì vậy cũng chắp tay ôm quyền đáp lễ, "Chung Ly Đinh Kha!"

Ngoài cửa sổ gió lạnh đến thấu xương, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, "Không biết thương thế của phu nhân đã tốt lên chưa?" Đinh Kha uống một ngụm trà nóng, "Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là vết thương của cậu ngày đó nghiêm trọng, không biết hiện tại thế nào rồi?" "Tôi không sao, hôm nay mạo muội đến đây là vì có chuyện muốn cùng phu nhân thương nghị."

Hắn nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề bởi vì thân phận của Đinh Kha mà thay đổi giọng điệu, hai ngày ở trong ngục hắn đều cẩn thận chọn lựa thức ăn rồi nhường cho mấy cô gái, và luôn nhiệt tình cổ vũ mọi người đủ để khiến Đinh Kha đối hắn lau mắt mà nhìn, "Thân phận của phu nhân là do tôi tiết lộ cho nhà báo, chưa có sự đồng ý của phu nhân, đối với chuyện này thật sự xin lỗi." "Không sao đâu, cậu chính là đã giúp cho thiếu soái bận rộn hơn, bằng không hắn sẽ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, rất khó để trấn áp được cuộc diễu hành của đám sinh viên, ngược lại rất dễ gây ra cảm xúc phản động, hành động này của cậu chính là tôi đã đại biểu cho Thượng Hải đơn phương tỏ thái độ, mà thiếu soái lại còn ngầm đồng ý, không chỉ có hòa hoãn được đám sinh viên và mâu thuẫn giữa quân đội, còn làm cho Bắc Bình không phải chịu đựng ánh mắt của những quân phiệt khác."

Tuy Đinh Kha nói năng nhẹ nhàng, nhưng nào ai biết cô đã nhiều ngày sợ hãi lo lắng đề phòng, không dám nhận điện thoại từ Thượng Hải gọi đến vì sợ cha chất vấn, Viên Trần cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, trừ bỏ phải ứng phó với đám phóng viên, càng khủng hoảng hơn khi bị đại soái và Nhật Bản cùng các quân phiệt nơi khác hợp lại mắng chửi.

Từ Nhược Ngu đạm nhiên mỉm cười, hắn đã sớm biết vị thiếu soái phu nhân này thông tình đạt lý, nhưng hình như vẫn ở thế khó xử, đôi tay hắn giao nhau, hồi lâu sau mới mở miệng nói đến vấn đề chính, "Kỳ thật lần này đến đây chủ yếu là hy vọng phu nhân ngài có thể giải quyết các nhu cầu cấp thiết cho trường học." Đinh Kha thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào sô pha, "Đại học Hối Văn?" Từ Nhược Ngu gật đầu, "Cơ sở vật chất của trường học đã cũ nát, rất nhiều thiết bị đã sớm không thể sử dụng được nữa, nhưng tài chính lại đang túng thiếu. Tuy nói hiện giờ đất nước đang có chiến hỏa bay tán loạn, nhu cầu của quân đội cấp bách, nhưng phu nhân đã từng du học trở về, sẽ rõ ràng trong và ngoài nước chênh lệch, nếu học sinh không thể..."

"Tôi lại nghĩ rằng không có ai là học giả cả!" Từ Nhược Ngu còn chưa nói xong thì đã bị Viên Trần đánh gãy, Viên Trần đạp đôi giày quân đội bước vào nhà, đôi mắt lại mang theo mệt mỏi rõ ràng.

Hắn đứng dậy cùng Viên Trần bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng lại không hề sợ hãi, "Thiếu soái là quân nhân tất nhiên sẽ cảm thấy không có ai là học giả, nhưng những vũ khí quân dụng đều không thể sản xuất ở trong nước, mà phải nhập khẩu từ nước ngoài, số tiền này thiếu soái có từng tính toán qua không, nếu đầu tư cho trường học để sinh viên học tập chế tạo, chẳng phải sẽ càng có lợi về lâu về dài!"

Viên Trần móc súng từ bên hông ra đặt lên trên bàn, rồi hừ lạnh một tiếng, "Đám sinh viên các người trừ bỏ diễu hành ồn ào thì còn có thể làm gì chứ? Luôn mồm nói yêu nước, nếu yêu nước thì tại sao không bỏ bút đi tòng quân chinh chiến sa trường, các người cho rằng ở trong nước kêu hai câu là có thể cứu nước chắc, đã thế còn cần quân nhân chúng tôi làm gì! Lại nói đầu tư cho trường học? Cậu cũng biết hiện giờ ngành công nghiệp máy móc trong nước đều đã bị người nước ngoài lũng đoạn, nếu như đầu tư thì cũng là mò kim dưới đáy bể!"

Từ Nhược Ngu lật lọng cãi lại, "Làm sao sinh viên lại không biết chứ, nếu quân đội đủ mạnh để chống lại người nước ngoài, chúng tôi gì cần phải diễu hành. Huống hồ đúng là bởi vì ngành công nghiệp máy móc bị lũng đoạn, chúng tôi mới càng muốn thành lập các nhu cầu thuộc về quân đội Trung Hoa, nếu không chỉ là ếch ngồi đáy giếng!" Đinh Kha bị kẹp ở giữa nhìn hai người khẩu chiến đến mặt đỏ tai hồng, rồi lại không biết phải mở miệng thế nào.

"Ếch ngồi đáy giếng? Đám sinh viên các người quả thực là không thể nói lý! Như thế nào mới là lâu dài? Đầu tư để trường học phát triển ngành công nghiệp máy móc cho quốc gia, cần phải chờ bao lâu? 5 năm? 10 năm? 20 năm? Hiện giờ không phải niên đại hòa bình! Có lẽ ngày mai sẽ đầu mình hai nơi, trước mắt quân lương cung cấp không đủ, đến cơm cũng không kịp ăn, lấy tiền ở đâu để đi đầu tư cho trường học!" Viên Trần bức cho Từ Nhược Ngu không nói được câu nào, hắn nghẹn đỏ bừng mặt, hồi lâu sau mới xoay người đem một chồng giấy nhét vào tay Đinh Kha, "Hội Sinh Viên hiểu được khó xử của thiếu soái, dù vậy vẫn mong thiếu soái vì phần lớn sinh viên suy xét!"

Đinh Kha mở ra bàn tay ra, Từ Nhược Ngu đưa cho cô một chồng nợ của quốc gia (một tập trái phiếu)*, Viên Trần liếc mắt một cái liền ngã xuống sô pha, hắn không phải không muốn đầu tư cho trường học, với tư cách là một thống lĩnh của Bắc Bình, hắn phải làm cho bá tánh cơm no áo ấm, nhưng hôm nay chiến hỏa chạm vào là nổ ngay, lương thực của quân đội không đủ, thậm chí các khoản nợ quốc gia cũng đã được ban hành, hắn còn có thể làm gì nữa.

(*) Trái phiếu: là một chứng nhận nghĩa vụ nợ của người phát hành phải trả cho người sở hữu trái phiếu đối với một khoản tiền cụ thể (mệnh giá của trái phiếu), trong một thời gian xác định và với một lợi tức quy định.

"Về sau đừng để những người lung tung tiến vào!" Đinh Kha rúc vào trong lòng hắn, Viên Trần đem đầu đặt ở trên vai Đinh Kha, vùi mặt vào mái tóc của cô, từ sau lần Viên Trần cứu Đinh Kha và đám sinh viên diễu hành ra, tuy cô không thể cùng hắn chung chăn gối, nhưng quan hệ giữa hai người hòa hoãn không ít.

Hắn thật sự không thể chịu đựng được các khuôn mặt trong sáng của chàng trai kia, vừa vào cửa đã thấy đôi mắt của Từ Nhược Ngu sáng rực nhìn chằm chằm vào Đinh Kha, Viên Trần liền cảm thấy như bị nghẹn ở cổ nuốt không trôi, loại ghen ghét này thường xuyên xuất hiện khiến chính hắn cũng khổ không nói nổi, rồi lại khó có thể khắc chế.

Đinh Kha nhìn chằm chằm các khoản nợ quốc gia Từ Nhược Ngu đưa cho mình, chính phủ phát hành các khoản nợ quốc gia (trái phiếu) để bù đắp cho thâm hụt tài chính quốc gia đồng cũng để gây quỹ cho chiến tranh. Mà nay Viên Trần đã sẵn sàng ra trận, nhất định là thời khắc chuẩn bị tác chiến. Nhưng hiện tại thế giới đang hỗn loạn, người dân không rõ liệu rằng ngày mai chính phủ có thể bị thay đổi hay không, một khi chính quyền bị thay đổi thì các khoản nợ quốc gia này phải đi đâu để đổi, ai sẽ nguyện ý tiêu tiền để mua những lời hứa hẹn hữu danh vô thực đó.

Đinh Kha mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, hộp gấm tơ lụa đựng trang sức tinh xảo, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng quý hiếm, ngọc bích được chạm trổ tinh xảo, từ vòng tay với những viên trân châu Nam Hải cực đại cho đến dây chuyền lưu li nhiều màu sắc, quà tặng mà ngày thường Viên Trần đưa đến cô chưa từng mở ra xem qua, hôm nay mở ra lại có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm, Đinh Kha đem chúng đặt lại vào hai cái hộp rồi mới an tâm đi ngủ.

"Dì Ngô, thứ ở trong hộp màu trắng này mang đi cầm rồi mua trái phiếu, còn hộp màu hồng này thì thay tôi đưa đến đại học Hối Văn, tôi sẽ tìm một thị vệ đi cùng bà, món đồ này quý giá nên đừng để bị chiếm tiện nghi!" Dì Ngô ôm chiếc hộp nặng trĩu cười đến mắt híp lại thành một đường, "Yên tâm đi, người phụ nữ Thượng Hải tôi đây rất thông minh, sẽ không để cho hiệu cầm đồ chiếm tiện nghi đâu, cho dù là ruồi bọ đậu trên đùi cũng có thể loại bỏ được!" Đinh Kha cười ra lệnh cho thị vệ đi cùng dì Ngô đến hiệu cầm đồ.

Đinh Kha mới vừa tiễn bọn họ đi xong, còn chưa kịp ngồi xuống thì nhận được điện thoại từ phủ đại soái, cô nơm nớp lo sợ nhưng chỉ có thể căng da đầu mà tiến đến, áp lực quỷ dị trong phủ đệ kiểu Trung Quốc dần dần xuất hiện, khí trời mùa xuân se lạnh lại càng khiến sống lưng lạnh toát, "Ai uy, tam phu nhân em mau tới đây đi!" Nhị tẩu Tô Khinh Mạn gào lên giống như đang thực sự ở ngay trước cửa nhà Đinh Kha, cô ta càng nhiệt tình Đinh Kha lại càng thấy lạnh người hơn.

Chính văn mang thai

Tác giả có lời muốn nói: Ô oa, mọi người nhớ ủng hộ Tố Ảnh nhiều hơn đấy!! Về sau sẽ càng ngày càng hay!

"Thiếu soái mới vừa trở về được một lúc, tại sao em lại không tới đây cùng hắn vậy?" Tô Khinh Mạn biết rõ còn cố tình lôi kéo tay Đinh Kha để hỏi, giống như có rất nhiều lời tri kỷ không thể nói hết, Đinh Kha chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy sự giảo hoạt dấu dưới hàng mi của cô ta, "Sắp tết nhất rồi, cũng không tới thăm đại soái, vợ chồng son các em chỉ biết lo hưởng thụ cuộc sống!" Trong cái hoàn cảnh âm trầm này Đinh Kha thật sự không cảm giác được nửa điểm vui vẻ của tết, cả phủ đại soái đều được treo đèn l*иg màu đỏ, Đinh Kha cảm thấy bầu không khí này giống như một cuộc chiến đẫm máu giữa sự hối hả nhộn nhịp.

"Anh con mẹ nó bảo ông đây phải làm sao bây giờ?" Đinh Kha vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy tiếng quát mắng của đại soái, cô khẽ run lên may mắn được Tô Khinh Mạn đỡ mới không đến nỗi té ngã, đôi cha con đại soái và Viên Trần này lớn lên cực kỳ giống nhau, đôi mắt đen nhánh luôn mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, Viên Trần từng đi du học nên rất ít khi mắng chửi người, còn đại soái động một tí liền văng những từ ngữ thô tục hết bài này đến bài khác.

Viên Trần quỳ gối ở giữa đại sảnh, đại soái tay cầm quân côn ngồi ở trên xe lăn tức giận đến ho khan, "Đến vợ mà anh cũng không quản được, để cô ta mang theo sinh viên diễu hành thị uy, anh lại nổ súng gϊếŧ chết binh sĩ của ông đây, còn dám thả đám sinh viên kia, anh làm vậy ông đây biết dấu mặt vào đâu!" Đại soái vừa dứt lời liền tiến lên đánh xuống một côn, quân côn rơi xuống lưng Viên Trần phát ra một tiếng trầm đυ.c, thân thể hắn hơi chấn động rồi lại thẳng tắp như cũ.

"Cha!" Đinh Kha đẩy tay Tô Khinh Mạn ra, Tô Khinh Mạn không lường trước được sức lực của cô lại lớn như vậy, lảo đảo một cái suýt nữa thì té ngã, Đinh Kha kêu lên một tiếng rồi vọt vào trong đại sảnh, bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt đại soái, "Cha, đều là con dâu sai, ngài đừng trách hắn!" Viên Trần thấy Đinh Kha thì cuống quít túm chặt lấy cánh tay cô, "Trên mặt đất lạnh, em mau đứng lên!" Đinh Kha lại bướng bỉnh không chịu di chuyển.

"Đương nhiên là cô sai! Chiếu theo gia quy thì cô đã sớm bị đánh chết, bất quá vì cha cô nên mới tạm thời bỏ qua cho cô, nhưng lão tam thì không thể thiếu!" Đại soái nói xong lại vung quân côn lên đánh xuống người Viên Trần, Đinh Kha thấy Viên Trần cau mày, hàm răng cắn vào môi cắn hằn ra một hàng dấu vết, dù đau cũng chưa từng kêu ra một tiếng.

Quân côn của đại soái lại vung lên rồi lại rơi xuống, quân trang phía sau lưng của Viên Trần đã đẫm máu, nghe âm thanh bang bang của quân côn đánh vào sống lưng đã biến thành từng tiếng tháp tháp rung động, Đinh Kha nghe mà tê dại cả da đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ Viên Trần ngay cả mạng sống cũng không còn. Mắt thấy bốn phía di thái thái đều là một bộ xem diễn, Đinh Kha sợ tới mức chạy nhanh tới ôm lấy Viên Trần, cô vòng hai tay ra ôm lấy hắn, dường như cả người đều nhào lên trên người hắn.

Cẩm Hi: Đang xem Chiếc lá cuốn bay, đột nhiên muốn tìm một bộ tương tự như vậy để edit quá~