Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 44-1

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Triệt phá lệ không đi Phượng Nghi cung, trong lòng Liễu Vi Dung mơ hồ suy đoán, xem ra chuyện phấn xạ hương trước kia, hắn đã tra ra Hoàng hậu là hung thủ phía sau.

Có lẽ là cho Hoàng hậu một cái cảnh cáo đi.

Cho nên lần này mới hạ thấp mặt mũi của Hoàng hậu, nghỉ ở chỗ của phụ nữ có thai là nàng đây.

Đồng thời cũng kéo theo oán hận cho nàng, tuy nhiên nàng là phụ nữ có thai vốn cũng là cái gai trong mắt mọi người.

Kỳ thật vừa rồi nàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, về phần Hoàng đế có đi hay không, nàng sẽ không làm một người hiền lành đem người đẩy ra bên ngoài, Hoàng hậu cũng đã thiếu chút nữa hại chết nàng, nàng còn suy nghĩ giữ mặt mũi cho nàng, khuyên Hoàng đế đi chỗ đó, đây mới đúng là đầu bị lừa đá rồi.

Khiến cho nàng rối rắm chính là, Hoàng hậu lại có thể nói Đại công chúa không thoải mái, muốn gặp Hoàng thượng để nhắc nhở Mộ Dung Triệt hôm nay là ngày 15, lúc này nên đi Phượng Nghi cung, làm cho nàng quá sốc, tiết trời lạnh như vậy, nếu đại công chúa thật sự không thoái mái, không tìm thái y mà đi tìm Hoàng đế, chẳng phải là muốn gặp chuyện không may?

Chẳng lẽ mệnh của công chúa không đáng giá tiền bạc như thế sao?

Sử dụng đứa nhỏ để lấy cớ mời sủng, nàng cực kỳ khinh thường.

Suy nghĩ một hồi, nàng mới ngủ.

Phượng Nghi cung.

Hoàng hậu nhìn thấy Tiểu Lý Tử công công mang theo thái y trực đêm đi qua, không có nhìn thấy bóng dáng Hoàng đế, tươi cười trên mặt bỗng dưng cứng lại.

“Hoàng thượng đâu?”

“Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng đi ngủ rồi.” Tiểu Lý Tử công công cung kính trả lời, sau đó chỉ vào thái y trực đêm: “Đây là Hoàng thượng sai nô tài mời thái y đến cho Đại công chúa.”

Hoàng hậu nhìn thái y cung kính hành lễ với nàng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ý tứ của Hoàng thượng là gì?

“Không cần, Đại công chúa không có việc gì, đã ngủ rồi.” Hoàng hậu treo lên nụ cười miễn cưỡng, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói cự tuyệt.

Tiểu Lý Tử công công thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy, Hoàng hậu nương nương cũng bắt đầu lợi dụng hài tử mời sủng, chẳng lẽ nàng không biết Hoàng thượng bởi vì rất hiếm con nối dõi, ghét nhất chuyện lấy cớ hài tử sinh bệnh để mời sủng sao?

Thái y trực đêm cực kỳ vô tội, trời vừa tối vừa lạnh, lại vẫn chạy đến đây một chuyến vô ích, có điều hắn cũng không dám nói gì, trong lòng thầm hi vọng về sau Hoàng hậu nương nương không cần dày vò người như vậy thì tốt.

Sau khi Tiểu Lý Tử công công cùng thái y trực đêm rời khỏi, sắc mặt Hoàng hậu nhất thời trầm xuống.

Thị Thư, Thị Họa thấy, có chút buồn bã, đồng thời cũng hận con yêu hồ ở Nhu Phúc cung mê hoặc Hoàng thượng, để cho nương nương thương tâm.

Hoàng hậu từ từ mở mắt ra, tức giận trở về nội điện, ngồi bên cạnh gương đồng, đến gần ngọn nến sáng ngời nhìn người trong gương đến xuất thần, nàng đã già rồi sao?

Nữ nhân trong gương, thoạt nhìn bộ dáng chỉ hơn hai mươi, dung mạo xinh đẹp thanh tú, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất đoan trang tao nhã, vừa tinh tế, chân mày cùng khóe mắt vẫn bóng loáng như trước, không có một nếp nhăn nhỏ nào, chẳng qua mơ hồ lộ ra một loại bất thanh bất minh già nua cùng mỏi mệt.

Khiến cho cả người nàng thoạt nhìn có chút là đã già.

“Thị Họa, bản cung đã già rồi sao?” Nhẹ nhàng xoa thuốc bảo dưỡng, khóe mắt vẫn như cũ không có nếp nhăn (Hình như là vết chân chim), Hoàng hậu sâu xa hỏi một câu.

“Nương nương còn trẻ dung nhan đẹp, làm sao có thể già?” Thị Họa khéo léo trả lời.

Hoàng hậu xuất thần nhìn chằm chằm nữ nhân trong gương đồng, thở dài: “Dung nhan chưa già, lòng đã già.”

Má hồng chưa nhạt ân tình dứt.

Nàng buồn bã cười.

Thị Họa cùng Thị Thư nhìn nhau, không biết nên đáp lời như thế nào.

“Nương nương, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Ngày mai còn phải dậy sớm! ” Thị Họa nhẹ nhàng nói.

Hoàng hậu nghĩ đến thời gian thỉnh an sáng mai phải đối mặt với sự cười nhạo của phi tần dưới mình, nàng liền cảm thấy một trận đau, đêm nay sợ là một đêm khó ngủ.

Bỗng dưng, mắt nàng đột nhiên trừng lớn, nghĩ đến một khả năng… Nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Không, không có khả năng, làm sao Hoàng thượng có thể tra ra được, không phải nàng đã sớm đem manh mối chặt đứt hết cả sao?

Nếu đúng là không phải như vậy, với tính tình của Hoàng đế căn bản cũng không có khả năng trực tiếp bỏ qua mặt mũi của nàng.

Trong lúc này, trên mặt Hoàng hậu âm tình bất định.

Cuối cùng, nàng cố gắng trấn an chính mình không nên rối loạn trận tuyến trong đầu, nói không chừng thật sự là Đức quý nhân ngăn cản Hoàng thượng.

Vì thế Liễu Vi Dung nằm lại trúng đạn rồi.

Khi đó Thục phi còn chưa có nghỉ ngơi, theo thông tin cơ sở ngầm nàng mua được ở Phượng Nghi cung báo lại biết được đêm nay Hoàng thượng vậy mà không đi Phượng Nghi cung, nhịn không được cười một trận, sung sướиɠ khi người gặp họa.

Có điều nghe đến Tiểu Lý Tử công công dẫn theo một Thái y trực ban đi qua.

Nhãn châu Thục phi liền chuyển, cười lạnh, xem ra Hoàng hậu thật sự là nóng vội, vậy mà lại ra chiêu hồ đồ, lợi dụng Đại công chúa mời sủng.

Sau đó sai nô tài dưới trướng cho thêm một trận lửa, đem tin tức này truyền ra ngoài.

Nghĩ đến tình cảnh thỉnh an ngày mai, tâm tình nàng liền vui sướиɠ.

Quả nhiên, thời điểm thỉnh an sáng thứ hai tình cảnh vô cùng đặc sắc.

Tất cả mọi người ở chánh diện vì Hoàng hậu nương nương bất bình, vì nàng uất ức, thuận tiện công kích Đức quý nhân mang thai lại vẫn liều chết bám lấy Hoàng thượng, là một con hồ ly..v…v…

Thế nhưng Hoàng hậu nghe đến lại cảm giác những lời này lại không đúng, những phi tử này không phải là đang đánh vào mặt nàng sao? Châm chọc chuyện nàng lấy Đại công chúa ra lợi dụng, Hoàng thượng cũng bất vi sở động.

Vẻ mặt tươi cười đoan trang thiếu chút nữa thì nứt ra rồi.

Thục phi cùng Huệ phi nhìn bộ dáng Hoàng hậu bực tức, trong lòng vui sướиɠ một hồi, đặc biệt là Huệ phi, dung mạo của nàng bị hủy đi, thị tẩm gần như cũng không đến phiên nàng, hiện giờ Hoàng hậu cũng bị đối xử giống nàng, trong lòng thấy cực kỳ vui vẻ.

Hoàng hậu cưỡng chế lửa giận trong lòng, nghe xong những phi tần nói cái gọi là “tổn thương vì bất công”, thấy thời gian không còn sớm, lập tức mang theo các nàng đi Từ An cung thỉnh an.

Trong đầu lại hận chết Đức quý nhân.

Tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, nàng đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người Liễu Vi Dung, cho rằng chính mình làm việc không chê vào đâu được, Hoàng thượng không có khả năng phát hiện.

Trong lòng Hoàng hậu ghi hận Liễu Vi Dung, Liễu Vi Dung căn bản không biết, cho dù biết rõ, cũng không để ý, dù sao cũng đã kết thù, chẳng lẽ Hoàng hậu không ghi hận, nàng sẽ không xuống tay đối với nàng hả?

Còn không phải cùng một dạng, thủ đoạn của Hoàng hậu rất ngoan độc.

Làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nàng lại vẫn gắt gao trông mong vào Hoàng thượng, có Hoàng thượng che chở, so với cái gì cũng đều mạnh hơn.

Nàng không thông minh, cung đấu trí thương không cao, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể do Hoàng đế không coi vào đâu sử hạ cẩn thận, chỉ cần không vượt qua giới hạn của Hoàng đế là được.

Liễu Chi Hạo sau khi biết được chuyện đại nữ nhi bởi vì mưu hại hoàng tự của tam nữ nhi mà bị giáng làm Thường tại, cả người đều chấn kinh, tại sao có thể như vậy?

Đại nữ nhi cùng tam nữ nhi không phải là tỷ muội tình thâm sao?

Còn có mệnh cách của đại nữ nhi, không phải phu nhân nói là quý không thể nói sao? Hiện tại lại bị giáng làm Thường tại, lại vẫn có thể quý không thể nói như cũ sao?

Xem ra mệnh tam nữ nhi so với nàng cái gì cũng tốt hơn.

Toàn bộ chuyện này đã phá vỡ đi nhận thức trước kia của hắn.

Khiến cho hắn đối với những lời nói lúc trước của Trương thị bắt đầu hoài nghi sâu sắc tính chân thật trong đó.

Muốn đi chứng thực, thế nhưng nghe nói Minh Viễn đại sư đi xa, không biết ngày quay lại, liền để xuống chuyện điều tra này.

Bất quá cũng không tín nhiệm mù quáng đối với đại nữ nhi nữa rồi.

Thời gian mỗi một ngày đi qua, rất nhanh liền đến tháng mười hai, từ sau khi Hoàng hậu bị cướp đoạt ngày cố định thị tẩm xong, vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của Liễu Vi Dung, oán hận Liễu Vi Dung, về sau không biết Hoàng đế nói gì với nàng, tức khắc liền an phận thủ thường.

Nhu Phúc cung chỗ Liễu Vi Dung ở vẫn được bảo hộ trùng điệp, những phi tần sau nhiều lần cố gắng không có kết quả, cũng buông tha, dù sao sinh ra, không nhất định có thể trưởng thành.

Vì thế Liễu Vi Dung ngày ngày an nhàn, không có những phi tử khác thường thường đến thăm rồi lại bị đuổi đi.

Cũng tiện cho việc an tâm dưỡng thai.

Thái hậu rất vừa lòng đối với việc nàng đưa rau xanh, mầm đậu cùng rau dưa qua, ban cho đồ này đồ nọ đem đến, tiếp theo Hoàng hậu cũng ban cho một chút.

Hoàng đế ngược lại cảm thấy hứng thú đối với gian phòng lều lớn kia của nàng, tính toán tìm tư nông nghiên cứu một phen, xem có thể mở rộng hay không.

Điều này làm cho Liễu Vi Dung thật sự vui, đem hết những thứ nàng biết nói ra bla bla, kỳ thật đều là đã đơn giản hóa.

Chờ sau khi Đại Kiền triều phổ biến lều lớn rau dưa xong, nàng có thể ăn rau dưa trong hậu viện của mình, không cần đưa cho Hoàng hậu, nữ nhân muốn mưu hại đứa nhỏ của nàng ăn, điều này làm cho trong lòng nàng hết sức chán ghét.

Mặc dù không dùng linh tuyền tưới, nhưng rau dưa xanh không chịu nổi mùa đông, hiếm lắm.

Chỉ là không tặng không được.