Quyển 2 - Chương 11
Một ngày nào đó,“Nhớ tôi chưa?”
Hắn bất thình lình từ sau đi đến nói ra câu này làm Hải Đăng giật thót.
Mấy tuần liền không bị hắn bám giờ mới thấy.
“Mắc gì phải nhớ?”
“Ò, ò... tiếc quá. Thế là chưa đủ rồi. Lặn thêm mấy ngày vậy.”
Vũ Kiến hắn nói là làm, đúng thật là hắn lặn mất tăm cả tuần luôn!
Hầy, có chút đỡ phiền, cậu kiếm thêm được 2 đứa bạn, không chung lớp, chỉ gặp nhau ở căng-tin, đứng xếp hàng nói chuyện đôi chút mà thấy hợp, liền làm bạn. Cái khốn nạn ở đây khi mà chúng nó là người yêu của nhau mới đau đấy!
Nhìn cặp đôi chó mèo quấn quít lấy nhau, cậu đau cả mắt! Tung cước đạp cho chúng nó.
“Mà, tao nghe nói mày với thằng Vũ Kiến lớp 11B3 thân nhau lắm đúng không?”
Khỏi cần suy nghĩ, Hải Đăng lắc đầu luôn.
“Thế thì may đấy, thằng đấy đầu gấu đánh nhau suốt ngày. Dây vào nó bị vạ lây thì R.I.P chứ chả chơi.”
Giờ cậu mới biết, hắn trước bám cậu suốt ngày, nhìn giống kiểu đào hoa phong nhã chứ không có gấu cho lắm mà...
Không biết hắn...
Hầy, kệ đi, phiền lắm.
Xách cặp đứng dậy, chào mấy cẩu bằng hữu.
“Nó kia rồi!”
Tiếng réo đằng sau khiến cậu giật bắn, quay ra sau liền thấy một đám... đầu đỏ, tím, vàng khè con tắc kè đang đuổi theo...
Ở sân trường này có mình cậu! Chính là đang đuổi cậu chứ thằng mắm nào!!!
..... Gì chứ, với cái mặt xinh đẹp này, hẳn là sẽ có kẻ muốn rap* mình, đẹp quá cũng khổ - Một thanh niên tự luyến chia sẻ.
Lên cót chạy thục mạng, nép ngay vào một hẻm. chờ lũ côn đồ đi qua mới dám ló đầu thám thính.
“Ồ, Chibi.”
“ỐI MẸ ỚI!!!”- Cậu giật mình hét toáng lên.
Lập tức thu hút sự chú ý của lũ kia.
“Cậu ta ở đây! Lão nhị!” - Tiếng 1 bạn nhỏ báo tin,
Thấy người nghiêng hẳn sang một bên. Là, bắt lấy tay cậu kéo đi.
Cả chiều hôm đó, cuộc rượt đuổi của họ kịch tính như phim hành động,
Dưới ánh chiều tà, hai nam sinh nắm chặt tay nhau chạy thì lại lãng mạn như phim Xẻng.
“Liên lụy cậu mất rồi, Chibi à...”
“Đó là lí do cậu cách li tôi gần tháng nay à?”
Vẫn nở ra nụ cười ấy, hắn một lần nữa khiến cậu xao động.
_____