Từ sau ngày ấy cùng Ngọc Vô Hà đánh cờ, bệnh tình của Ngự Cảnh Đế ngày càng tăng thê, hai chân xụi lơ đến mức không xuống được giường, lại kiên quyết không uống thuốc, tính tình bướng bỉnh không nghe khuyên bảo, ngay cả lão thái y đều bó tay không có biện pháp.
Hoàn Ý Như cùng nô tài bên người chiếu cố Ngự Cảnh Đế, mắt thấy hắn bị bệnh tra tấn cũng chỉ bất lực.
Nàng nhờ một thái giám làm một cây hồ lô đường, bưng bát thuốc tới bên miệng hắn: "Bệ hạ, ta uy ngào một ngụm dược, ngài lại ăn viên đường hồ lô, được không?"
Lúc này Ngự Cảnh Đế đã gầy đến không ra hình người, hai mắt không một tia sáng trừng nàng: "Nha đầu, ngươi coi trẫm là tiểu hài tử sao?"
Hoàn ý Như lắc đầu nói: "Khi còn nhỏ sư phụ ta thường uy ta như vậy, hồ lô đường ngọt có thể hóa giải chua xót, như vậy bệ hạ có thể uống xuống."
Ngự Cảnh Đế cười nhạo một tiếng: "Ta hành quân đánh trận đã hơn hai mươi năm, vì mạng sống, sâu bọ cỏ dại cái gì chưa ăn qua. Ai, trẫm chỉ là mệt mỏi..."
Hoàn Ý Như ngần người, đem chén thuốc đặt lại lên bàn, cúi đầu im lặng không nói.
Hắn phạm chính là tâm bệnh, có dược tốt hơn cũng trị không hết.
Trận bệnh này mười ngày nửa tháng đều không thấy chuyển biến tốt đẹp, người trong cung đều lén nghị luận sôi nổi, đều nói lần này khả năng thánh thượng chịu đựng không nổi. Tất cả hoàng tử đều bị triệu vào cung, dừng ở ngoài Ngự Thanh điện chờ dụ lệnh.
Cố Vô Phong cùng Cố Giản Từ một bộ dáng bi thống hề hề, lau nước mắt lớn tiếng kêu phụ hoàng vạn thọ tề thiên. Cố Ngôn Tích ở một bên tuy rằng thương tâm không thôi, nhưng thấy hai người kiahô thiên thưởng địa bộ dáng xấu xí cũng không khỏi nổi lên một trận ghê tởm.
Ngọc Vô Hà từ đầu đến cuối mặt vô biểu tình, cho dù bị Cố Vô Phong cười nhạo là máu lạnh vô tình cũng chưa bao giờ nói qua một câu. Không ai nhìn thấy dưới ống tay áo to rộng của hắn, đôi tay đã nắm thành quyền, ngón tay siết đến mức trở nên trắng bệch.
Từ công công truyền triệu các hoàng tử bái kiến thánh thượng, Cố Vô Phong cướp vị trí thứ nhất vào Ngự Thanh Điện, còn chưa kịp quỳ xuống đã bị hoàng đế đuỗi ra ngoài, Cố Giản Từ cũng có kết cục tương tự.
Ngọc Vô Hà là người cuối cùng đi vào, đυ.ng phải Hoàn Ý Như đứng ở cạnh cửa, bước chân tạm dừng lại, môi mỏng mím chặt, chỉ là liếc mắt một cái nhìn Ngự Cảnh Đế nằm phía sau bức rèm che, rất nhanh liền xoay người trở về.
Hoàn Ý Như túm tay áo hắn nói: "Hoàng thượng đang đợi ngươi, đi gặp ông ấy đi."
"Đã gặp qua, ta không có lời nào để nói với ông ta." Ngọc Vô Hà khống dấu vết dời khỏi tay nàng, rời khỏi Ngự Thanh Điện không quay đầu lại.
Hoàn Ý Như chỉ có thể trở lại buồng trong, nghe Ngự Cảnh Đế ho khan từng đợt, nhanh chóng đem hắn đỡ đến đền giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
Ngự Thanh Điện trống trải như vậy, hắn hẳn là nghe được lời của Ngọc Vô Hà đi.
Sau khi Ngự Cảnh Đế thông thuận hô hấp, chỉ vào tủ đứng bảo nàng đi lấy đồ vật. Hoàn Ý Như nghe chỉ thị của hắn, lấy ra một quyển trục còn trống, lại đưa bút cho hắn.
Hắn rõ ràng đều là bệnh tùy nguy kịch, còn kiền trì bò dậy, được nàng nâng dậy ngồi trên án thư, cầm bút run rẩy viết trên giấy.
Hoàn Ý Như vừa thấy chữ đầu tiên, ngay lập tức minh bạch đây là một phong di chiếu. Di chiếu của đế vương khúc dạo đầu đều giống nhau là ca tụng công đức, mà Ngự Cảnh Đế mỗi đoạn đều tự phúng chuyện xấu, kỳ thật hắn bình sinh cực kỳ hiếu chiến, nhưng cũng xem như một vị minh quân, những việc xấu này có điểm không thật.
Ngự Cảnh Đế đề cập đến phẩm hạnh của các hoàng tử, viết Nhị hoàng tử khôn khéo mẫn tuệ, Tam hoàng tử thấu tình đạt lý, Tứ hoàng tử tâm địa thuần hậu, lại duy chỉ không viết tên Ngọc Vô Hà, trán Hoàn Ý Như vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, Ngọc Vô Hà vừa mới vô lễ với Ngự Cảnh Đế như vậy, hắn có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng tử khác hay không.
Hoàn Ý Như không khỏi nức nở nói: "Bệ hạ, còn Thái tử thì như thế nào?"
Ngự Cảnh Đế cầm đầu bút lông lệch xuống một bên, cuối cùng viết: "Thái tử cùng trẫm khác nhau rất nhiều, chính là nhân trung long phượng, tập hợp tất cả sở trường của các hoàng tử, có thể đảm đương thiên hạ to lớn này. Cố kế trẫm chi vị, tức tuân dư chế. Cầm phục hai mươi bảy ngày, thích phục, bố cáo thiên hạ, hàm sử nghe biết."
Hoàn Ý Như chuyển buồn thành vui, hai chân thiếu chút nữa ngã trên mặt đất: "Thật tốt quá..."
Ngự Cảnh Đế suy yếu ném bút xuống, giống như đã tiêu phí toàn bộ sức lực: "Ngươi lo lắng cái gì, nó là nhi tử của trẫm, trẫm không truyền cho nó thì truyền cho ai, khụ khụ..."
Ngự Cảnh Đế đột nhiên cúi gập eo, ho khan tê tâm liệt phế, trong miệng thế nhưng phun ra một tia máu loãng, dính vào giấy trắng trên di chiếu.
"Người đâu, truyền thái y." Hoàn Ý Như nhanh chóng đỡ hắn, muốn cho Ngự Cảnh Đế thoải mái hơn chút.
Ngự Cảnh Đế ngăn nàng lại, đứt quang nói: "Không, trẫm...Muốn an tĩnh..."
Hắn ngửa đầu dựa vào trên ghế dài, ánh mắt tan rã nhìn về phía Hoàn Ý Như, tròng mắt dường như không còn ánh sáng, cũng trong nháy mắt giống như hiện lên một mảnh thanh minh: "Thấm Nhi..."
Hoàn Ý Như mê mang mà nhìn quanh bốn phía, phát hiện hắn kêu lại là chính mình, bỗng nhiên hiểu ra hắn goi chính là nhũ danh của Sư Quý phi.
Ngự Cảnh Đế giơ lên cánh tay gầy trơ cả xương, run run rẩy rẩy cầm tay nàng, rõ ràng trên người hắn không còn chút sức lực lại niết đến mức làm Hoàn Ý Như hơi đau.
"Nàng...Nàng đã đến rồi...Ta đợi nàng...Đã lâu...Đã lâu..."
Hoàn Ý Như ngẩn người, khô khốc bày ra khuôn mặt tươi cười: "Ta ở đây, chưa bào giờ rời xa."
Ngự Cảnh Đế giống như hài đồng nức nở, hốc mắt lại khô cạn không có nước mắt, câu được câu không nói: "Thấm Nhi...Dẫn ta đi đi..."
Hơi thở của hắn càng ngày càng yếu, tay đang túm tay nàng cũng buông ra, mí mắt nặng nề khép lại, không bào giờ mở ra nữa.
Hoàn Ý Như lẳng lặng mà đứng ở một bên, mặc cho nước mắt dính ướt khuôn mặt...