Triền triền miên miên tới canh bốn, Ngọc Vô Hà mới rút ra từ trong cơ thể nàng, môi dán lên vành tai trân châu nói: "Sáng mai ta có việc trước phải rời đi, đã phái người âm thầm bảo hộ nàng, mọi việc lượng sức mà hành sự, ở trong cung không cần tin tưởng bất kỳ kẻ nào."
Hoàn Ý Như giống như cá mặn bị lăn lộn đến hơn nửa đêm, mơ màng sắp ngủ không nghe rõ hắn đang nói cái gì, ôm gối đầu hàm hồ đáp lời.
Ngọc Vô Hà kéo chăn cho Hoàn Ý Như, hôn xuống cái trán đầm đìa mồ hôi của nàng, nhìn nàng thật sâu một cái rồi đứng dậy rời đi.
Hoàn Ý Như nghe được âm thanh đóng cửa mới bừng tỉnh ló đầu ra lẩm bẩm nói: "Này liền đi rồi..."
Nàng đem chính mình chôn ở trong ổ chăn, tham lam mà hưởng thụ dư vị ấm áp hắn lưu lại, không bao lâu liền ngủ say.
Trong bóng đêm mê ly, một cỗ hắc ảnh từ cuối giường từ từ bay tới chỗ nàng, vô thanh vô tức giống như rắn độc tới gần.
Phảng phất giống như một cỗ ẩm ướt thấm vào đệm chăn, nàng khó nhịn mà vén chăn lên liền thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc bám vào người chính mình, rõ ràng bốn phía tối tăm không ánh sáng, cặp con ngươi kia lại sáng đến kinh người, tiềm tàng du͙© vọиɠ xâm chiếm mãnh liệt nào đó.
Không biết vì sao nàng lại một trận tâm hoảng ý loạn, khô khốc nói: "Ngươi như thế nào lại..."
Hắn không chờ nàng nói xong đột nhiên cúi đầu, một ngụm ngậm lấy môi đỏ mấp máy, ngăn chặn lời nói kế tiếp của nàng, lưỡi dài xâm lược vào cái miệng nhỏ ẩm ướt, bắt lấy cái lưỡi đinh hương quấy loạn, khiến cho nàng thở không ra hơi.
Hắn đột nhiên vén lên chăn bông, thân hình bao trùm thân thể trần trụi của nàng, cắn lên những điểm đỏ trên da thịt tuyết trắng, đó là dấu vết được in lại trước đó không bao lâu, nhưng hắn phảng phất như trừng phạt, lại in trên đó dấu vết mới.
"A...Đau...Ngươi đang làm cái gì..." Cảm giác ngưa ngáy từ những nơi bị đυ.ng chạm chui vào thân thể, nàng bị hắn đè nặng vặn vẹo tay chân, vọng tưởng trốn thoát trói buộc cường đại kia.
Thẳng đến khi vết đỏ trên da thịt được thay mới, hắn mới thỏa mãn liếʍ liếʍ cánh môi nàng, thô bạo tách ra hai chân thon dài, côn th*t cường thế mà chen vào trong thân thể mềm mại.
hoa huy*t của nàng trước đó còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy xuống, một cây côn th*t thọc vào bài trừ không ít bạch trọc, tới tới lui lui hung hăng cắm vài cái, trên âʍ ɦộ dính đầy chất lỏng sền sệt.
Lúc này hắn hoàn toàn không có nửa điểm ôn hòa của đêm trước đó, giống như dã thú chiếm hữu thân thể mềm mại của nàng, cảm giác mỗi lần va chạm đều đâm vào chỗ sâu nhất, tiếp theo lại có thể đυ.ng vào địa phương càng sâu hơn.
Nàng ở dưới thân hắn thở dốc rêи ɾỉ, xô đẩy ngực hắn: "Không...Ngươi không phải Vô Hà..."
"Không phải Vô Hà, vậy ta đây là ai?" Hắn cười nhẹ hỏi, hạ thể càng động càng nhanh, đâm cho nàng không nói nên lời.
"Không...Không phải...Ngươi là Ngọc Vô Hà...Nhưng...không phải...hiện tại..."
"Mỗi lần thấy hắn chạm vào ngươi như vậy, ta liền hận không thể gϊếŧ hắn, đem hắn nghiền xương thành tro..."
Trong lúc mãnh liệt trừu lộng mưa to gió lớn, nàng bị bắt nhũn thành một bãi xuân thủy, bên tai quanh quẩn tiếng nói ác độc của hắn: "Không cần...Đừng chạm vào hắn..."
"Xem ra ngươi càng thích hắn." Môi hắn hoạt động ở cổ nàng, giống như tùy thời sẽ cắn phá huyết mạch yết hầu nàng, "Ta sao có thể hại hắn, hắn không phải chính là ta sao?"
Hắn đem người nàng quay lại, để nàng quỳ sát dưới thân hắn, côn th*t lại một lần nữa thọc đi vào, khàn khàn nói nhỏ: "Đêm còn dài mà, trước đó hắn lộng ngươi như thế nào, ta liền động dạng phải thao trở lại như thế..."
Ngày hôm sau nàng gian nan căng ra mí mắt, thấy đệm chăn chỉnh tề trên người, phảng phất như sau nửa đêm kia chỉ là một giấc mộng.
Một hồi mộng xuân giống như ác mộng.
Con rối nhỏ bị vứt bỏ trên bàn vẫn duy trì tư thế hôm trước, không nhúc nhích mặt hướng về phái nàng, khóe môi đạm sắc hướng về phái trước hơi hơi nhếch lên...